Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Đại Nội Ngự Miêu - Chương 110: Nhân sinh như kịch

Đêm đó.

Thái Cực cung, Cam Lộ điện.

Trong cung điện rộng lớn, chỉ có duy nhất một ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu nành thắp sáng án thư. Trên án thư bày la liệt những tấu chương chờ phê duyệt, phía trước chồng tấu chương đó, một nam tử anh vũ, khoác long bào đỏ thẫm, đang ngồi ngay ngắn.

Người này trông chừng khoảng ba bốn mươi tuổi, nhưng hai bên thái dương đã điểm bạc, mang tướng vẻ chưa già đã yếu. Bờ vai hắn cực kỳ rộng lớn, cho dù là ngồi đó, người ta vẫn có thể nhìn ra thể trạng vạm vỡ của người ấy.

Người này chính là đương kim thiên tử của Đại Hưng vương triều, Vĩnh Nguyên Đế.

Đêm đã khuya, Vĩnh Nguyên Đế lại không chút nào có ý định nghỉ ngơi.

Trong bóng tối, Triệu Phụng chậm rãi bước ra, cung kính hành lễ rồi lẳng lặng đứng đợi.

Hồi lâu sau, Vĩnh Nguyên Đế phê duyệt xong phong tấu chương cuối cùng, mới đặt bút lông xuống, xoa nhẹ mi tâm, xua đi sự mệt mỏi chồng chất.

"Nói đi."

Giọng Vĩnh Nguyên Đế trầm thấp, phảng phất chút mệt mỏi.

"Bẩm bệ hạ."

"Trận đấu thuần thú ở Ngự Hoa viên đã kết thúc mỹ mãn."

"Đúng như bệ hạ đoán, các thế lực khắp nơi đều coi sự thay đổi này là nhượng bộ sau cuộc tranh chấp ngôi Thái tử."

"Các nương nương cùng các hoàng tử đều cực kỳ nghiêm túc đối đãi trận đấu lần này."

"Nhưng người chiến thắng cuối cùng là Thập Tam công chúa điện hạ."

Vĩnh Nguyên Đế, người vốn đang nhắm mắt xoa mi tâm, khẽ khựng lại. Người từ từ mở mắt, nhíu mày hỏi lại để xác nhận: "Ngươi nói ai thắng?"

"Thập Tam hoàng nữ, Lý An Khang điện hạ."

Triệu Phụng đổi cách xưng hô.

"Ha... Ha ha..."

Vĩnh Nguyên Đế đột nhiên bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn.

Tiếng cười hùng hậu của người quanh quẩn trong Cam Lộ điện tối mịt.

Triệu Phụng cúi đầu chờ đợi Vĩnh Nguyên Đế tiếp tục đặt câu hỏi.

Cười một trận, Vĩnh Nguyên Đế mới lắc đầu cảm thán nói: "An Khang sao? Thật sự không nghĩ tới a."

"Ngươi hãy kể lại cẩn thận chuyện hôm nay cho trẫm nghe một chút."

Vĩnh Nguyên Đế với nụ cười trên môi, gạt hết chồng tấu chương sang một bên, đầy hứng khởi vuốt cằm, làm dáng lắng nghe.

Triệu Phụng đã kể rành rọt lại sự việc xảy ra ban ngày. Thậm chí y còn nói thật cả chuyện mình cố tình khiến Trương quý phi bẽ mặt. Y không thêm thắt ý kiến chủ quan của mình, mà chỉ thuật lại sự thật một cách khách quan, với tư cách người chứng kiến.

Sau khi nghe xong, Vĩnh Nguyên Đế hỏi: "Con mèo đen của An Khang là chuyện gì xảy ra?"

"Lão nô từng tìm hiểu qua, con mèo này đúng là năm ngoái mùa hè công chúa điện hạ ngoài ý muốn nhặt được, sau đó nuôi dưỡng ở trong cung."

"Nhưng xét theo những gì nó thể hiện hôm nay, hẳn không phải là mèo nhà bình thường, mà càng có thể là một loại kỳ trân dị thú nào đó."

"Với linh trí và tiềm năng nhục thể như vậy, nó hoàn toàn có khả năng trở thành linh thú."

Đối với nhân tộc mà nói, loài vật có thể phục vụ cho ta là linh thú, không thể phục vụ cho ta là hung thú. Nhưng về bản chất, chúng đều là các loại thú tộc sở hữu sức mạnh đặc biệt.

Kỳ thật Lý Huyền chính mình cũng không biết, xét theo những gì nó đã thể hiện hôm nay, dù là về mặt linh trí hay tiềm năng nhục thể, đều cho thấy tiềm năng trở thành linh thú. Chính nó cứ tưởng mình đã giấu kỹ thực lực đến mức nào, nhưng một góc băng sơn thực lực mà nó đã phô bày cũng đủ khiến Triệu Phụng phải đặc biệt chú ý đến nó.

"Với điều kiện của Cảnh Dương cung, chỉ sợ không thể nuôi dưỡng thật tốt con mèo đen này phải không?" Vĩnh Nguyên Đế hỏi.

"Đúng vậy, bệ hạ."

Triệu Phụng đáp xong, suy nghĩ một chút, bổ sung một câu: "Con mèo đen đó cùng công chúa điện hạ tình cảm sâu đậm, e rằng khó mà tách rời."

"Với linh trí của con mèo đen đó hiện giờ, e rằng khó có thể thuần phục lại được nữa."

Vĩnh Nguyên Đế cũng gật đầu, không nói gì thêm.

Người cũng đã nghe qua tình hình trận đấu vòng cuối cùng. Đến cả thịt Uyên Long Ngư mộng ảo cũng có thể dừng lại chờ đợi chỉ lệnh tiếp theo, quả thực không thể coi nó là loài thú tầm thường.

"Nếu vậy thì cứ tiếp tục nuôi dưỡng nó ở Cảnh Dương cung đi."

"Chỉ là toàn bộ phần thưởng sẽ được đổi thành những vật phẩm thiết thực hơn mà đưa tới."

Triệu Phụng nhất thời hiểu rõ, lập tức minh bạch ý tứ của Vĩnh Nguyên Đế.

"Lão nô tuân chỉ."

"Còn về phần những người khác thì..."

Vĩnh Nguyên Đế dùng ngón tay khẽ gõ nhẹ từng nhịp lên mặt bàn, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên.

"Ngoài ra, bắt đầu từ ngày mai, Cảnh Dương cung một ngày ba bữa, mỗi bữa sẽ được chuẩn bị theo quy cách một phần ba ngự thi��n."

"Không có mệnh lệnh của ta, không được gián đoạn."

Triệu Phụng nghe thấy lời ấy, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Vĩnh Nguyên Đế.

"Bệ hạ, cái này..."

"Không cần nhiều lời!"

Vĩnh Nguyên Đế khua tay ra hiệu, thái độ kiên định.

Triệu Phụng cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể tuân lệnh.

"Ngọn lửa này, trẫm đã giao cho ngươi đổ thêm dầu vào. Sau này xử lý ra sao, thì tùy ở ngươi."

Vĩnh Nguyên Đế cười như không cười nhìn Triệu Phụng đang cúi gập người phía dưới.

Triệu Phụng sắc mặt biến đổi, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, không ngừng kêu lên: "Lão nô sợ hãi, lão nô sợ hãi..."

"Sợ hãi cái gì?" Nụ cười trên mặt Vĩnh Nguyên Đế càng sâu, tiếp tục trêu ghẹo nói: "Mấy ái phi của ta đều không bớt lo, ta chỉ trông mong vào phụ tử các ngươi giúp ta trông coi thật kỹ."

"Được rồi, lui xuống làm việc đi, trẫm muốn nghỉ ngơi."

Vĩnh Nguyên Đế vung tay lên, Triệu Phụng như trút được gánh nặng, vội vàng vẫn quỳ gối, lùi dần về phía sau, trong miệng không ngừng nói: "Lão nô cáo lui, lão nô cáo lui..."

Qu��� nhiên là cao thủ!

Chỉ thấy Triệu Phụng duy trì tư thế quỳ rạp, lùi nhanh như bay, nhanh như một con gián, một đường thối lui ra đến bên ngoài Cam Lộ điện.

Chờ đến khi cánh cửa điện đóng lại, chân Triệu Phụng mới mềm nhũn, ngã khụy xuống đất, toàn thân toát mồ hôi lạnh mà không hay.

Đúng lúc đó, bên cạnh vang lên tiếng cười khúc khích, hiển nhiên là đang chế giễu bộ dạng chật vật của Triệu Phụng lúc này.

Triệu Phụng nổi giận đùng đùng nhìn về phía người đang cười nhạo mình, giơ tay vờ đánh, thấp giọng mắng: "Lão già kia, ngươi không sợ hù chết ta, để rồi tự mình đoạn tử tuyệt tôn, lúc cuối đời chẳng có ai đưa tang sao!"

Người cười nhạo Triệu Phụng không ai khác chính là cha nuôi của y, tiền nhiệm Nội Vụ phủ tổng quản, Thượng Văn Phúc.

Thượng tổng quản một mình đứng chờ bên ngoài, hiển nhiên đã đợi từ lâu.

Nhìn nghĩa tử của mình đùa giỡn, Thượng tổng quản cũng không tức giận, nhẹ nhàng né tránh đòn vờ đánh, cười đến càng lớn tiếng.

"Ha ha, nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ kia của ngươi kìa."

"Nếu ta báo trước cho ngươi, e rằng ngươi không thể bước ra khỏi Cam Lộ điện này."

"Trước kia ta đã dạy ngươi, muốn lừa được người khác, trước tiên phải lừa được chính mình."

"Diễn xuất thật sự mới là điều chân thật nhất."

Triệu Phụng chỉ vào mũi cha nuôi mình, còn muốn mắng thêm vài câu, kết quả suy nghĩ một chút lại sợ hãi, đành rụt tay về.

Hắn vỗ vỗ quần áo, đứng dậy từ mặt đất, tức giận nói: "Cha nuôi, con đã không còn trẻ, nhưng quả thực không chịu nổi những màn hù dọa như thế này nữa đâu."

"Được rồi, được rồi, đừng quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi, chúng ta đi thôi."

Hai cha con liếc nhau, yên lặng liếc nhìn sau lưng đối phương. Tại trong cung này, bọn họ luôn phải sẵn sàng vào vai diễn của mình. Đồng thời, bọn họ cũng không có cơ hội làm lại, chỉ cần sai sót nhỏ, rất có thể sẽ phải chịu phạt ngay lập tức.

Hai cha con không nói thêm gì nữa, yên lặng vai kề vai rời khỏi nơi đây, và đi về phía Nội Vụ phủ.

...

Sáng sớm hôm sau.

Lý Huyền liền bị những tiếng đập cửa ồn ào đánh thức, và cùng An Khang công chúa mơ mơ màng màng tỉnh giấc trên giường. Trong phòng họ, vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Ngọc Nhi cùng tiếng đóng mở cửa ngoài phòng.

"Đến rồi, đến rồi."

Toàn bộ nội dung chuyển ngữ này được thực hiện bởi truyen.free, vui lòng không tự ý sao chép.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free