Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Đại Nội Ngự Miêu - Chương 447: Bộ phận thẳng thắn

"Điện hạ, ngài không có sao chứ?"

Đám cận vệ của Tứ hoàng tử đứng chờ ngoài cửa, thấy hắn bước ra với ánh mắt âm trầm, lầm bầm tự nói, quần còn ướt sũng một mảng, trong lòng không khỏi rùng mình, cho rằng có biến cố gì xảy ra bên trong Cảnh Dương cung.

"Điện hạ, ngài cái quần này......"

Tứ hoàng tử nghiêm nghị giơ tay, ngắt lời người hầu cận, quả quyết nói:

"Nơi đây không nên ở lâu, trở về rồi hãy nói."

Nói rồi, Tứ hoàng tử nhìn lướt qua đội thái giám Hoa Y đang canh giữ trước cửa.

Sau đó, Tứ hoàng tử vội vàng dẫn người rời đi.

An Khang công chúa tiễn Tứ hoàng tử xong, liền vào phòng ngủ trưa, dặn dò Ngọc Nhi nếu không có việc gì gấp thì đừng đánh thức nàng.

Nếu lát nữa có người tới bái phỏng, cứ nhận lễ vật, còn người thì không cần tiếp.

Ngọc Nhi đáp lời, tiện thể đi dọn giường cho An Khang công chúa.

Lý Huyền gục xuống bàn, nhàm chán ngáp một cái.

"Ôi chao, mình bị lây cái thói buồn ngủ của tiểu nha đầu này rồi."

Lý Huyền chớp chớp mắt, nhìn bầu trời trong xanh vạn dặm trên đầu, quyết định thôi thì không ngủ nữa.

"Dù sao cũng đã quay về, thôi thì đi chào hỏi bọn Miêu Bá một tiếng vậy."

Vì ba đứa nhỏ xuất cung ở tạm, quán ăn mèo cũng tạm thời đóng cửa.

Lý Huyền phải đi báo cho đám huynh đệ nhà mèo biết quán ăn mèo sắp khai trương trở lại.

"Cũng không biết bọn hắn gần đây sống thế nào?"

Lý Huyền đang định leo tường ra ngoài, ai ngờ ngoài cửa lại có khách đến.

"Hắc, đúng là nghèo ở chợ không người hỏi, giàu ở thâm sơn có bà con xa mà."

Giờ đây Cảnh Dương cung trở nên hưng thịnh, mới một ngày mà cánh cửa đã có dấu hiệu sắp bị giẫm đạp đến hỏng rồi.

Lý Huyền vươn cổ nhìn ra phía cửa, kết quả lại tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Là hắn tới."

Sau đó, Ngọc Nhi, sau khi dỗ An Khang công chúa vừa ngủ xong, vội vàng chạy tới mở cửa.

Nàng mở cửa, nhìn thấy người đến, lập tức tỏ vẻ căng thẳng.

Nhưng lập tức nhìn thấy có thái giám Hoa Y đứng gác ngoài cửa, nàng lại nhẹ nhõm thở phào.

Ngọc Nhi suýt nữa quên mất, Cảnh Dương cung đã không còn là lãnh cung.

"Vi Tiên, sao ngươi lại tới đây?"

"Mau vào!"

Quả nhiên, người tới chính là Đặng Vi Tiên, em trai của Ngọc Nhi.

Từ lần gặp nhau trước của hai người, đã qua không ít thời gian.

Hai tỷ đệ gặp lại nhau, tất nhiên vô cùng vui mừng.

Đặng Vi Tiên ôm một chồng hộp quà trong ngực, Ngọc Nhi nhanh chóng đỡ lấy một nửa giúp hắn.

"Vi Tiên, chúng ta vào trong ngồi đi."

Đặng Vi Tiên ánh mắt tràn đầy ý cười, im lặng gật đầu.

Thấy Đặng Vi Tiên đến, Lý Huyền cũng không vội đi Ngự Hoa Viên tìm đám huynh đệ nhà mèo chơi nữa, liền quay đầu nhảy trở về Cảnh Dương cung.

"Vi Tiên, lâu rồi không gặp, em lớn phổng phao quá!"

Ngọc Nhi nhìn em trai tuấn tú trước mặt, vui vẻ nói.

Đặng Vi Tiên nhận được sự quan tâm của tỷ tỷ, mặc dù trên mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng ánh mắt lại càng lúc càng hiện rõ ý cười.

"À phải rồi, Vi Tiên em hôm nay sao lại tới đây?"

"Chẳng lẽ cũng là nhận được tin tức gì sao?"

"Còn những hộp quà này là sao?"

Thấy tỷ tỷ quan tâm mình một lúc lâu, cuối cùng mới hỏi đến chuyện này, Đặng Vi Tiên lúc này mới giải thích:

"Tỷ tỷ, trong cung đều nói Cảnh Dương cung đã đổi vận, không còn là lãnh cung nữa."

"Chủ tử của đệ hiện giờ là Vương Tố Nguyệt, Vương Tiệp Dư."

"Người sai đệ mang chút lễ vật đến đây bái phỏng."

"Nàng mặc dù không thể đích thân đến, nhưng có ý muốn kết giao thân thiết với Thập Tam công chúa điện hạ."

Đặng Vi Tiên giải thích.

Lý Huyền lúc này chạy đến dưới chân hai tỷ đệ, chạy vòng quanh mấy hộp quà một lượt, xác nhận không có gì bất thường mới yên tâm.

Trong cung tiểu nhân quá nhiều, Lý Huyền cũng không thể không chú ý cẩn thận.

Hơn nữa, nghe nói Vương Tố Nguyệt chủ động thân cận An Khang công chúa cũng khiến Lý Huyền cảm thấy hơi bất ngờ.

"Gia đình Vương Tố Nguyệt chẳng lẽ cũng có quan hệ với Tiêu phi sao?"

"Không đúng, ta nhớ gia đình Vương Tố Nguyệt có địa vị rất tốt, không giống như đã từng bị xa lánh."

Lúc này, Đặng Vi Tiên cũng chú ý tới Lý Huyền đang ở dưới chân mình, liền hỏi:

"Tỷ tỷ, đây là......"

Ngọc Nhi lúc này cười phá lên, bế Lý Huyền từ dưới đất lên, như khoe báu vật với Đặng Vi Tiên nói: "Đây chính là bảo bối của Cảnh Dương cung chúng ta, nó tên là A Huyền."

"A Huyền, đây là em trai của ta, Đặng Vi Tiên."

Ngọc Nhi vì bọn họ giới thiệu.

Lý Huyền tự nhiên nhận ra Đặng Vi Tiên, người dạy hắn bộ Thập Thức Hình Hổ đầu tiên chính là Đặng Vi Tiên, nhắc tới cũng có mối quan hệ không nhỏ.

"Thì ra trong Cảnh Dương cung lại còn có một con mèo, ta cứ tưởng chỉ có tỷ tỷ và Điện hạ thôi chứ."

Đặng Vi Tiên nói, đưa tay sờ sờ Lý Huyền, cảm nhận được bộ lông mềm mượt như gấm, chợt cảm thấy kinh ngạc.

"Con mèo này được nuôi tốt thật, lông bóng mượt óng ả."

Lý Huyền cũng không để ý Đặng Vi Tiên xoa nắn.

Sau đó, hắn cũng không chút nào khách khí nằm vật xuống bàn, lắng nghe hai tỷ đệ tâm sự.

"À phải rồi, Thập Tam công chúa Điện hạ không có ở đây sao?"

"Ta tới bái phỏng thì vẫn nên chính thức bẩm báo một tiếng, dù sao còn phải truyền đạt ý muốn kết giao của Vương Tiệp Dư."

Đặng Vi Tiên nói.

Ngọc Nhi lắc đầu: "Điện hạ vừa mới nằm ngủ, ý tốt của em ta sẽ truyền đạt lại, yên tâm đi."

"Vậy là tốt rồi."

Đặng Vi Tiên gật đầu yên tâm.

"Vi Tiên, vị Vương Tiệp Dư đó thế nào? Đối xử với em có tốt không?" Ngọc Nhi có chút căng thẳng hỏi.

Hạ nhân trong cung muốn gặp được chủ tử tốt, đó hoàn toàn là do số mệnh, mà lại vô cùng quan trọng.

Gặp phải chủ tử hà khắc một chút, thì chỉ có khổ mà thôi.

Hơn nữa nếu gặp phải người tệ hơn, chịu khổ còn là chuyện nhỏ, còn phải bị hành hạ sống dở chết dở, thậm chí tính mạng cũng bị đe dọa.

Nhớ ngày đó, Ngọc Nhi thiếu chút nữa chết trong tay vị chủ tử đầu tiên sau khi nàng tiến cung.

Nếu không phải về sau nàng bị Tiêu phi nương nương cứu, chỉ sợ cũng không thấy được em trai mình.

"Tỷ tỷ, tỷ yên tâm."

"Vương Tiệp Dư tính cách khoan hậu, đối xử với đệ cũng vô cùng tốt, chưa từng bạc đãi."

"Hơn nữa, đệ trong cung còn nhận một nghĩa phụ, ông ấy dạy đệ tập võ đấy."

Ngọc Nhi nghe xong trong lòng căng thẳng.

Thái giám cung nữ trong cung cũng có không ít kẻ kết bè kết phái.

Có những thế lực đã tồn tại từ lâu trong cung, nắm giữ các nha môn trọng yếu, quyền hạn không nhỏ.

Mà việc nhận nghĩa phụ là cách chủ yếu nhất để những tiểu thái giám muốn gia nhập vào loại thế lực này.

Nhưng vấn đề là, gia nhập vào thế lực mặc dù có thể được phù hộ, nhưng cũng phải trả cái giá tương xứng.

Trong cuộc phân tranh quyền lực giữa các thế lực này, hàng năm có vô số tiểu thái giám chết không rõ nguyên nhân.

Những kẻ trong cung, khi ra tay tàn độc, dùng ám chiêu, đứa nào đứa nấy đều hung ác vô cùng.

Trước kia Ngọc Nhi đã từng chứng kiến rất nhiều, chỉ đến khi về Cảnh Dương cung sống mới yên tâm phần nào.

Không ngờ rằng em trai mình lại mơ mơ hồ hồ nhận nghĩa phụ, gia nhập thế lực của người khác.

Ngọc Nhi chỉ sợ Đặng Vi Tiên đi lầm đường, vội vàng hỏi:

"Em nhận ai làm nghĩa phụ? Có phải đã tốn tiền không?"

Nếu là tốn tiền, thì còn dễ xử lý một chút.

Chỉ sợ là những kẻ không cần tiền lại chấp nhận Đặng Vi Tiên.

"Triệu Bộ Cao."

Đặng Vi Tiên thản nhiên đáp lời.

Lý Huyền nhíu mày, không ngờ Đặng Vi Tiên lại thẳng thắn kể hết chuyện này cho Ngọc Nhi.

"Hắn muốn làm gì?"

Loại chuyện này nghĩ thế nào cũng là giữ kín trong lòng thì tốt hơn chứ?

"Em nói ai?!"

Ngọc Nhi cho là mình nghe lầm.

Nàng mặc dù quanh năm ở tại Cảnh Dương cung, nhưng trước kia cũng sẽ ra ngoài giúp người làm chút việc vặt, cũng coi như là không hề không hiểu rõ tin tức bên ngoài Cảnh Dương cung.

Nhưng tên Đặng Vi Tiên nói ra vẫn là quá mức kinh người, khiến Ngọc Nhi cho là mình nghe lầm.

Đặng Vi Tiên nhìn thấy tỷ tỷ phản ứng, biết nàng nhận biết nghĩa phụ của mình, bất đắc dĩ lặp lại một lần nữa.

"Là, vị phó Chưởng sự Nội Vụ Phủ thái giám kia?"

Ngọc Nhi lắp bắp nói.

Đặng Vi Tiên gật gật đầu, giải thích: "Là tiền nhiệm."

"Lão nhân gia ông ấy bây giờ tại Diên Thú Điện nhậm chức."

"Vi Tiên, em làm sao lại nhận biết loại đại nhân vật này?" Ngọc Nhi kinh nghi bất định hỏi.

Triệu Bộ Cao mặc dù bây giờ thất thế, nhưng đã từng là người đứng thứ hai Nội Vụ Phủ, nghĩa tử tín nhiệm nhất của Triệu Phụng.

Đám người trong cung tự nhiên đối với tên Triệu Bộ Cao như sấm bên tai.

Nhưng hôm nay đối với chuyện hắn thất thế thì ít có người tinh tường, đều chỉ tưởng rằng Triệu Phụng phái tới để ác tâm Ngụy Thành Cát, công công ấn phòng Diên Thú Điện.

Đặng Vi Tiên đơn giản giảng giải một phen, nói mình tại Hầu Giám viện lúc, liền được Triệu Bộ Cao thưởng thức, về sau biểu hiện xuất sắc, tức thì bị thu làm nghĩa tử.

Lý Huyền khẽ nhíu mày, biết Đặng Vi Tiên có chỗ giấu giếm.

Dựa theo lúc trước hắn nghe lén được nội dung, Đặng Vi Tiên ở vào cung phía trước liền nhận biết Triệu Bộ Cao, thậm chí hắn vào cung cũng hẳn là Triệu Bộ Cao mang theo tiến vào.

"Tiểu tử này......"

Lý Huyền ngờ tới, hôm nay Đặng Vi Tiên đột nhiên thẳng thắn chỉ sợ cũng không đơn giản.

Nhưng đối với Đặng Vi Tiên mà nói, hắn tuyệt đối không có lý do gì để hại Ngọc Nhi, chắc hẳn có dụng ý khác.

Mà Ngọc Nhi nghe nói Đặng Vi Tiên nhận đại nhân vật làm nghĩa phụ xong, cũng không vui mừng cho hắn, ngược lại còn lo lắng.

Bởi vì Ngọc Nhi biết rõ, những kẻ không màng tiền bạc trong cung này, thứ chúng muốn chính là những điều quan trọng hơn.

"Vi Tiên, nghĩa phụ của em có bắt em làm chuyện nguy hiểm gì không?"

Ngọc Nhi nhìn chằm chằm ánh mắt Đặng Vi Tiên, quan sát phản ứng của hắn.

Đặng Vi Tiên nhẹ nhàng mỉm cười, an ủi Ngọc Nhi:

"Tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi."

"Nghĩa phụ đối xử với đệ rất tốt, dạy võ công cho đệ cũng rất tận tình."

"Hơn nữa, với bản lĩnh của đệ, sao có thể làm chuyện nguy hiểm gì chứ."

Lý Huyền liếc mắt một cái.

Thử hỏi những hành động của Đặng Vi Tiên khi ở Diên Thú Điện, cái nào không nguy hiểm?

Trước đây hắn vì tiếp cận Vương Tố Nguyệt, thế mà đã gây ra không ít rắc rối, cuối cùng thậm chí một mình lao vào biển lửa, cứu Vương Tố Nguyệt ra ngoài.

Lúc đó nếu không có Lý Huyền trợ giúp, Đặng Vi Tiên chắc chắn đã chết trong biển lửa rồi.

Mà chuyện mờ ám giữa Đặng Vi Tiên và Vương Tố Nguyệt cũng đủ để mất mạng, nếu bị kẻ có tâm tố cáo ra ngoài, Vương Tố Nguyệt dựa vào gia thế, chắc chắn sẽ không sao, nhưng Đặng Vi Tiên thì tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết.

Lúc ấy mặc dù nhờ Triệu Bộ Cao tính toán, mọi chuyện được giải quyết thuận lợi, còn giúp Đặng Vi Tiên lấy được sự tín nhiệm của Vương Tố Nguyệt.

Nhưng đây hết thảy cũng là Đặng Vi Tiên bốc lên nguy hiểm tính mạng mới làm được.

Bây giờ Triệu Bộ Cao thất thế, bị Nội Vụ Phủ trông chừng nghiêm ngặt, lại có vẻ an tâm dạy bảo Đặng Vi Tiên, chờ đợi người nghĩa tử này tống táng mình.

Nhưng quỷ mới biết cái tên Triệu Bộ Cao, kẻ dám cấu kết ngoại địch, bán đứng Đại Hưng kia, vẫn có giở thêm trò gì xấu xa nữa hay không.

Theo suy nghĩ của Lý Huyền, loại người này vẫn là nên sớm diệt trừ đi cho bớt lo.

Nhưng chẳng biết tại sao, ngay cả Tổng quản và Triệu Phụng lại dễ dàng bỏ qua cho Triệu Bộ Cao tiếp tục sống sót.

Ngọc Nhi nghe lời Đặng Vi Tiên nói, cũng không nói gì thêm.

Mặc dù hai tỷ đệ nhiều năm không gặp, nhưng Ngọc Nhi cũng nhìn ra được Đặng Vi Tiên không nói thật lòng.

"Nói dối cũng chẳng được, vậy làm sao mà tỷ tỷ có thể yên tâm được chứ."

Ngọc Nhi thở dài một tiếng, nhưng cũng biết mình bây giờ không thể giúp Đặng Vi Tiên được gì lúc này.

Hai tỷ đệ lại trò chuyện thêm một lát, Đặng Vi Tiên liền lấy lý do phải quay về phục mệnh để cáo từ.

Quả thật, hắn ở Cảnh Dương cung quá lâu cũng không tốt, ngoài cửa có quá nhiều ánh mắt dòm ngó, thêm nữa bây giờ Cảnh Dương cung đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

Lý Huyền thấy Đặng Vi Tiên rời đi, cũng không vội đi Ngự Hoa Viên nữa, định đi theo hắn xem, liệu có thể biết rõ tiểu tử này đang có ý đồ gì không.

Truyen.free tự hào mang đến cho quý độc giả phiên bản biên tập đầy tâm huyết này.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free