Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Đại Nội Ngự Miêu - Chương 454: Đại Mạc đoàn sứ giả (1)

Sáng sớm hôm sau.

Nhân lúc Triệu Phụng đang chỉ dạy Ngọc Nhi công phu, Lý Huyền liền mon men đến gần với vẻ mặt tinh ranh.

Triệu Đại tổng quản liếc thấy động tĩnh, bèn bực bội nói:

"Lại làm gì nữa đây?"

Vì chuyện hôm qua khiến Triệu Phụng tức giận bỏ đi, Lý Huyền cũng không khỏi băn khoăn, nên hiển nhiên hôm nay y không đến để gây sự nữa.

Y vẫy vẫy chiếc đuôi lớn của mình, cứ cọ đi cọ lại vào chân Triệu Phụng, ra vẻ nịnh bợ.

"Hừ hừ, xem ra là muốn cầu cạnh ta à."

Triệu Phụng nhìn cái điệu bộ nịnh bợ của Lý Huyền, liền biết ngay y chẳng có ý đồ tốt đẹp gì khi tìm mình.

Lý Huyền lúc này liền làm ra vẻ "tôi oan ức lắm", lắc đầu lia lịa.

"Ta còn không biết ngươi sao."

Triệu Phụng chẳng tin chút nào, trực tiếp ngồi phịch xuống ghế đá, bảo Lý Huyền có gì thì nói mau.

Trời đất chứng giám, Lý Huyền thực sự không có chuyện gì muốn nhờ vả Triệu Phụng, y chỉ muốn hỏi thăm lai lịch của Đại Bạch mà thôi.

Sau khi khiến Triệu Phụng tức giận bỏ đi hôm qua, Lý Huyền lúc này mới nhớ ra còn có việc chính chưa hỏi, ấy là về những chuyện bát quái hồi trẻ của Triệu Phụng.

Nghe xong Lý Huyền chỉ hỏi về Đại Bạch, Triệu Phụng bất ngờ nhíu mày: "Chỉ có thế thôi sao?"

Triệu Phụng vốn tưởng Lý Huyền có chuyện rắc rối gì cần mình giúp đỡ, ai dè lại là chuyện này?

"Đại Bạch là do đội săn ở Bắc cảnh tìm thấy tại một phòng đấu giá ở biên cảnh cách đây mấy năm."

"Lúc đó, những người trong đội săn lầm tưởng Đại Bạch là một con lẫm hổ non, nên đã trả giá rất cao để mua về."

"Nào ngờ, nuôi lớn lên rồi mới vỡ lẽ là bị lừa."

"Lẫm hổ thì toàn thân trắng như tuyết, với những vằn hổ màu xanh đậm hoặc lam nhạt."

"Thế nhưng con Đại Bạch này lại chỉ là một con bạch hổ bình thường với vằn đen."

"Bạch hổ tuy cũng không phổ biến lắm, nhưng so với giá trị của lẫm hổ thì còn kém xa một trời một vực."

"Đáng lẽ, nếu mua được lẫm hổ thật, tiền sẽ do Hoàng gia chi trả, nhưng trong tình cảnh bị lừa như vậy, những người trong đội săn đành phải tự bỏ tiền túi ra."

"Cũng may bọn họ đều là những người không thiếu tiền, chứ nếu không thì khoản tiền này chắc đến giờ vẫn chưa thanh toán xong đâu nhỉ?"

Triệu Phụng cười ha hả giải thích nói.

"Nói vậy, Đại Bạch thực sự không phải là lẫm hổ sao?" Lý Huyền có chút không cam tâm hỏi.

"Đương nhiên không phải." Triệu Phụng nói chắc nịch.

"A Huyền, một con lẫm hổ trưởng thành thì ngay cả cao thủ Ngũ phẩm bình thường gặp phải cũng chỉ có nước chết, nhất là trong môi trường khắc nghiệt như Bắc cảnh."

"Muốn không sứt mẻ chút nào mà đánh gục một con lẫm hổ, chí ít cần đến sự phối hợp của ba thái giám Hoa Y cấp Ngũ phẩm."

"Còn nếu muốn bắt sống thì phải cần cả một đội người."

Một đội thái giám Hoa Y của Nội Vụ Phủ là mười người.

Lý Huyền nghe vậy không khỏi gật gù, cũng đã hiểu rõ hơn về thực lực của lẫm hổ.

Nếu so sánh về thực lực thì chắc chắn Đại Bạch không thể nào là lẫm hổ được.

Thực lực của Đại Bạch tuy không yếu, nhưng cũng chỉ có thể bắt nạt mấy vị hoàng tử, hoàng nữ chưa tu luyện được chân khí mà thôi.

Gặp phải cao thủ Lục phẩm đã luyện được chân khí thì cũng trở nên tầm thường, huống chi là võ giả Ngũ phẩm có thể Ngự Khí hóa hình.

Thực lực Đại Bạch bây giờ, cũng chỉ có thể cùng Tam hoàng tử đã luyện được chân khí xoay sở vài chiêu mà thôi.

Chân khí hệ Hỏa của Tam hoàng tử mà Đại Bạch chỉ cần trúng một đòn thì cũng không thể chiếm được lợi thế.

Nhưng nhờ vào sức mạnh kinh khủng của mình, Đại Bạch cũng có khả năng đánh bại Tam hoàng tử.

Nếu tính ra thì Đại Bạch và Tam hoàng tử có lẽ chỉ ngang tài ngang sức mà thôi.

"Sao đột nhiên lại hỏi về Đại Bạch vậy? Chẳng lẽ cậu cũng muốn huấn luyện nó nữa sao?" Triệu Phụng hỏi với vẻ mặt cổ quái.

Mấy con mèo hoang trong ngự hoa viên với hành vi kỳ lạ, Triệu Phụng đã sớm nghe nhiều người nhắc tới.

Hắn biết rõ mấy con mèo đó là đồng bọn của Lý Huyền.

Chỉ có điều, Lý Huyền dạy mèo luyện võ đã đành, giờ lại còn muốn huấn luyện cả Đại Bạch, một con hổ thực sự nữa.

"A Huyền, chuyện Thú tộc luyện võ này thực sự có thể thực hiện sao?"

Triệu Phụng hạ giọng, khẽ hỏi Lý Huyền.

Lý Huyền vung móng, nghĩa chính ngôn từ hỏi ngược lại: "Sao lại không được? Ta đây chẳng phải là một ví dụ sống sờ sờ hay sao!"

"Ngươi là điềm lành trời ban, là trường hợp đặc biệt mà."

"Nếu ngươi có ý định này, thực ra ta có thể tìm cho ngươi vài con Thú tộc càng tinh anh hơn để ngươi huấn luyện."

Triệu Phụng đánh mắt cho Lý Huyền, y liền hiểu ý của hắn.

"Thôi bỏ đi, một con Đại Bạch ta dạy còn chẳng xong, mấy con khác thì khỏi phải nói."

Lý Huyền chẳng mấy chốc đã từ chối đề nghị của Triệu Phụng.

Triệu Phụng ý nghĩ cũng không khó lý giải.

Hắn chắc chắn muốn Lý Huyền đi huấn luyện những loài Thú tộc vốn có thiên phú trác tuyệt, đứng ở vị trí cao hơn trong chuỗi thức ăn, chứ không phải những con mèo hoang thấy đâu cũng có trong ngự hoa viên.

Dù sao, tại thường nhân xem ra, biết võ công mèo hoang cùng biết võ công lão hổ hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Với năng lực của Nội Vụ Phủ, việc tìm vài con hung cầm mãnh thú chắc chắn không thành vấn đề.

Nhưng vấn đề là Lý Huyền dạy thế nào?

Y và Đại Bạch hiện tại cũng đang bất đồng ngôn ngữ, cần dựa vào ngôn ngữ cơ thể, đoán mò, chủ yếu dựa vào cảm xúc từ tiếng kêu của nhau để suy đoán ý.

Nếu lại vượt qua cả một chủng tộc khác, thì càng vô nghĩa.

Đối với việc này, Lý Huyền so với Triệu Phụng càng thêm để tâm.

Y hơn ai hết đều khát vọng có thể tập hợp một đội động vật biết võ công tại Cảnh Dương cung.

Có thể chuyện này độ khó cũng rất lớn.

Cho đến giờ, Lý Huyền chỉ là may mắn gặp được Miêu Bá và Bàn Quất, hai con mèo kỳ tài này.

Trong ngự hoa viên, những con mèo hoang khác còn lâu mới có được phần thiên phú này.

Việc giao tiếp giữa các loài Thú tộc, vì không có văn tự, chỉ có thể truy���n đạt những ý nghĩa đơn giản, còn những điều phức tạp thì căn bản không thể giao tiếp được.

Dưới loại tình huống này, Lý Huyền muốn truyền thụ võ học, độ khó kia thì càng cao.

Cứ nhìn Nãi Ngưu thì biết, ban đầu dạy cho hổ hình thập thức, nó càng luyện càng kém, giờ chỉ còn nhớ được năm thức.

Chắc chừng một thời gian ngắn nữa, Nãi Ngưu sẽ quên sạch bách.

Triệu Phụng biết những chỗ tốt khi bồi dưỡng Thú tộc, Lý Huyền hiển nhiên cũng rõ ràng.

Nếu có thể nuôi dưỡng được một nhóm Thú tộc thực lực cường đại, thì Cảnh Dương cung xem như có những thành viên tổ chức nòng cốt.

Hơn nữa, Thú tộc tâm tư đơn thuần, chỉ cần có Lý Huyền cái lão đại này ở đây, có thể một mực giữ vững kỷ luật, chẳng cần phải cân nhắc quá nhiều chuyện lòng vòng, phức tạp, đơn giản hơn nhiều so với việc quản lý con người.

Nhưng bây giờ Lý Huyền cũng chỉ có thể tưởng tượng thôi.

Tu hành thuận lợi nhất là Miêu Bá và Bàn Quất cũng mới vừa bước vào cửu phẩm mà thôi, sau này đường còn dài mà.

Hơn nữa, cực hạn tương lai của bọn chúng ở đâu cũng không thể nói trước được, rất có thể còn chưa hoàn thành tu luyện hạ tam phẩm đã đạt đến cực hạn trưởng thành của một con mèo hoang bình thường.

Đến lúc đó, dù Lý Huyền có muốn bồi dưỡng bọn chúng hơn nữa, cũng chỉ có thể chấp nhận trước sự thật phũ phàng.

Thiên phú loại vật này, tại võ đạo một đường trọng yếu bực nào, Lý Huyền vô cùng rõ ràng.

Đối với Thú tộc mà nói, thiên phú chính là huyết mạch.

Có loài Thú tộc sinh ra đã lợi hại hơn, là những thợ săn bẩm sinh.

Trái lại, có loài Thú tộc lại ngay cả khả năng ăn thịt cũng không có, chỉ có thể ăn cỏ để sinh tồn, sống nơm nớp lo sợ qua từng ngày, luôn phải lẩn trốn sự truy sát của những kẻ săn mồi.

Thấy Lý Huyền, người làm sư phụ, không có ý định tiếp tục thu nhiều đồ đệ, Triệu Phụng cũng không thể cưỡng cầu.

Hơn nữa, hắn cũng cảm thấy Lý Huyền nói rất có đạo lý.

Việc giao tiếp giữa các loài Thú tộc xác thực là một vấn đề lớn.

"Không biết những người ở Vạn Thú Sơn Trang làm cách nào để giao tiếp với Thú tộc nhỉ?"

Triệu Phụng thầm nhủ trong lòng, rồi thấy Lý Huyền cũng đang cau mày suy tư, liền nói với y:

"A Huyền, trên giang hồ có một môn phái tên là Vạn Thú Sơn Trang, họ lấy việc ngự thú tu luyện làm chính, nghe nói họ có cách để giao tiếp với Thú tộc đấy."

"Chỉ là, phương pháp đó là bí mật cốt lõi của Vạn Thú Sơn Trang, ngay cả Nội Vụ Phủ chúng ta cũng chẳng thể nào biết được."

Truyện này được truyen.free giữ bản quyền, bạn nhé.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free