(Đã dịch) Đại Thoại Tây Du Chi Siêu Cấp Tiểu Bạch Long - Chương 101 : Thương pháp tốt chuẩn!
Keng!
Đinh!
Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn đặc biệt Tây Du Ký: Rút ra Tử Thanh Bảo kiếm!
Đinh!
Chúc mừng ký chủ, thần công tăng lên tới 26 cấp!
Đinh!
Chúc mừng ký chủ thần công tăng lên tới 30 cấp! Đạt được thần thông: Phi Thiên Độn Địa! Thần thông Phi Thiên Độn Địa, có thể bay lên tới Lăng Tiêu Thiên Ngoại Thiên, xuống dưới thì chui vào Địa Phủ U Minh Giới!
Đinh!
Chúc mừng ký chủ Long châu được nâng cấp. Long châu: Toàn thuộc tính + 3.
Đinh!
Chúc mừng ký chủ thần công tăng lên tới 31 cấp. . .
Đinh!
Chúc mừng ký chủ thần công tăng lên tới 35 cấp.
Đinh!
Chúc mừng ký chủ Long châu được nâng cấp. Long châu: Toàn thuộc tính + 4!
Ký chủ: Long Tiểu Bạch
Cấp bậc: 55 cấp (3,000/ 3,200)
Lực lượng + 70
Phòng ngự + 82
Tốc độ + 77 (Tật Phong ngoa + 10)
Sức bền + 74
Kỹ năng: Long Ngâm kiếm pháp, Long châu đạn, Tế Kiếm thuật, Long Trảo thủ
Pháp thuật: Chân Hỏa quyết, Thanh Thủy quyết, Túi Càn Khôn
Thần công: 《 Long Phượng Hoan Hỉ Quyết 》 35 cấp
Thần thông: Đằng Vân Giá Vụ, Bạch Long chân thân, Phi Thiên Độn Địa
"Á đù! Thật sự sảng khoái!" Long Tiểu Bạch không biết là đang nói về mỹ nhân tuyệt sắc trong lòng hay là việc thần công thăng cấp.
"Tiểu Bạch ~ ta phải đi ~" Tử Hà ôm thật chặt Long Tiểu Bạch, áp má vào lồng ngực rắn chắc của chàng, nàng dịu dàng nói.
"Cái gì? Ngươi phải đi?" Long Tiểu Bạch cúi đầu nhìn đối phương kinh ngạc nói. Thế nào Tử Hà lại còn. . .
"Ừm ~ đi đến nơi ta cần đến ~ còn có, ta yêu chàng ~" Tử Hà tiên tử nói, thân thể nàng bắt đầu dần trở nên hư ảo rồi biến mất.
"Tử Hà! Tử Hà ngươi làm sao vậy? !" Long Tiểu Bạch thất kinh, mỹ nhân trong lòng chàng đang nhanh chóng hóa thành những đốm sáng li ti mà tan biến.
"Tiểu Bạch ~ quên ta đi. . ." Đây là tiếng nói cuối cùng Tử Hà tiên tử để lại, đồng thời thân thể nàng cũng hoàn toàn biến mất.
Đinh đinh ~ Ngay khoảnh khắc Tử Hà tiên tử biến mất, hai đốm sáng mờ nhạt, một tím một trắng lững lờ bay lên không trung. Trên không trung, chúng quấn quýt một lát, dần dần hòa làm một thể, rồi bay về phía Tử Thanh Bảo kiếm cách đó không xa, chui vào trong.
Long Tiểu Bạch sững sờ nhìn đôi tay trống rỗng của mình, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột!
Đinh linh ~ Hai chuỗi lục lạc rơi trên mặt đất, đó chính là vật tùy thân của Tử Hà tiên tử.
Long Tiểu Bạch bị tiếng chuông làm cho tỉnh lại, chàng đưa tay nhặt lấy.
Đinh!
Chúc mừng ký chủ đạt được thành tựu: Nhiệm vụ ẩn đầu tiên. Nhiệm vụ ban thưởng: Nhiếp Hồn Linh. Nhiếp Hồn Linh, báu vật đặc biệt, có thể gây ra 100% tổn thương linh hồn và khiến đối tượng khiếp sợ.
"Tử Hà! Tử Hà!" Hắn lớn tiếng reo hò, hy vọng nàng chỉ đùa thôi, thế nhưng nơi đây còn đâu chút hơi thở nào của Tử Hà.
Chợt thấy Tử Thanh Bảo kiếm cách đó không xa, nhớ đến hai đốm sáng kia đã đan xen, dung hợp rồi nhập vào kiếm, một cảm giác quái lạ dâng lên trong lòng chàng.
"Ai. . ." Một tiếng thở dài nhẹ nhàng của nữ tử vang lên.
"Ai? !" Long Tiểu Bạch đưa tay, áo bào trắng khoác lên người, ngẩng đầu nhìn về phía cửa động.
Vèo! Một đạo linh quang bay vào, đánh thẳng vào đầu Long Tiểu Bạch ngay lúc chàng còn chưa kịp phản ứng.
Chỉ thấy Long Tiểu Bạch mắt đảo một cái rồi ngất lịm đi.
"Ai. . ." Theo tiếng thở dài, nữ tử áo trắng chậm rãi đi vào. Cảm thụ khí tức ái muội còn vương vấn trong hang núi, mặt nàng không khỏi đỏ ửng. Nhìn Long Tiểu Bạch đang hôn mê, vẻ mặt nàng đầy phức tạp.
Chợt, nàng nhìn thấy Tử Thanh Bảo kiếm đang nằm trên đất chậm rãi bay lên, một chùm sáng đan xen trắng tím vờn quanh bảo kiếm. Một luồng sinh khí nhàn nhạt từ chùm sáng phát ra, tựa như một sinh mệnh mới sắp sửa ra đời.
Sắc mặt nữ tử áo trắng từ đỏ chuyển trắng, rồi lại đỏ bừng. Nàng dậm chân bước tới, cẩn thận tiếp nhận Tử Thanh Bảo kiếm, nhìn chùm sáng đang dần biến mất, đột nhiên có một thôi thúc nàng muốn đâm đầu vào tường.
Nghiêng đầu trừng mắt nhìn Long Tiểu Bạch đang hôn mê, cuối cùng nàng đành bất đắc dĩ nở một nụ cười khổ.
"Đi theo ta đi ~ nếu đã như vậy, có lẽ chính là ý trời ~" Giọng điệu nàng rất ôn nhu, hiền hòa, nhìn Tử Thanh Bảo kiếm đang nằm im lìm, trong lòng nàng hiện lên một cảm giác khó tả, hệt như một người mẹ nhìn con mình. Cẩn thận thu hồi bảo kiếm, nàng lần nữa nhìn về phía Long Tiểu Bạch.
"Cái tên sắc long nhà ngươi, khiến ta gặp phải phiền phức ngập trời, sớm muộn ta cũng sẽ vì ngươi mà gặp họa." Trong thanh âm tuy có oán trách, nhưng lại không có chút nào hận ý, có chăng chỉ là sự bất đắc dĩ.
"Ta đi ~ sau này gặp nhau, hy vọng ngươi có thể đàng hoàng một chút. . ." Nữ tử lẩm bẩm, chậm rãi biến mất trong sơn động.
Long Tiểu Bạch làm một giấc mộng, trong mộng luôn có một cô gái áo tím lơ lửng, sau đó lại có thể thấy một nữ tử áo trắng ở phía xa lẳng lặng nhìn hắn. Chợt, hai nữ tử nhìn nhau, thoáng chốc thân thể họ liền nhập làm một, rồi lập tức dung hợp.
"Hơ. . ." Long Tiểu Bạch đột nhiên thức tỉnh, bị dọa sợ đến mức sau lưng toát một tầng mồ hôi lạnh. Hắn chẳng thể nghĩ tới, bạch y nữ tử kia lại là. . .
"Á đù! Chuyện gì xảy ra?" Hắn lau mồ hôi lạnh, rồi quay đầu nhìn lại, phát hiện Tử Thanh Bảo kiếm biến mất, còn nhớ tới tiếng thở dài quen thuộc kia, không khỏi thấy sợ hãi trong lòng.
"Chu Tinh Tinh! Chu Tinh Tinh!"
"Ta biết ngươi muốn hỏi gì, ngươi cứ coi như Tử Hà là tim đèn đi ~ những thứ khác, không nên hỏi ~" Giọng điệu Chu Tinh Tinh có vẻ chùng xuống.
"Ôi trời, chuyện này không giống phong cách của ngươi chút nào? Hôm nay thế nào vậy?" Long Tiểu Bạch buồn bực.
"Xảy ra chuyện rồi ~"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Ai! Ta vẫn cho là mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của ta, không ngờ nhiệm vụ lần này lại xảy ra biến cố, có lẽ, tương lai sẽ có nhiều chuyện không hay muốn phát sinh ~"
"Biến cố gì?" Lòng Long Tiểu Bạch dâng lên sự lo lắng.
"Còn không phải là vì ngươi! Con mẹ nó cái kiểu chuẩn xác này, trước kia đâu có thế, sao lần này lại... Ai! Không nói nữa, ta phải suy nghĩ xem có biện pháp gì hay không. Nếu như rối loạn quy tắc, vậy thì là nguy to rồi!" Giọng Chu Tinh Tinh đã nghẹn ngào.
"Khoan đã!"
"Chuyện gì?"
"Phần thưởng đâu?"
"Thưởng gì cơ?"
"Nhiệm vụ ẩn có thưởng mà! Thần công cấp mười."
"Ngươi không phải đã thăng cấp mười rồi sao? Còn cần thưởng gì nữa?"
"Đệch! Đó là chính ta tự cố gắng mà đạt được, thì liên quan gì đến phần thưởng mà hệ thống phát ra chứ."
". . . Ngươi vẫn chưa rõ sao? Cấp bậc thần công tăng lên căn bản không phải ta có thể chi phối, chỉ có dựa vào chính ngươi. Mà phần thưởng lần này, chính là nhờ việc ngươi và Tử Hà đã trải qua chuyện đó mà đạt đến cấp mười. Được rồi, không có việc gì thì đừng quấy rầy ta, ta phải đi nghĩ biện pháp."
"Tử Hà thật đã chết rồi sao?" Long Tiểu Bạch lớn tiếng hỏi.
"Ngươi có thể coi nàng sống, cũng có thể coi nàng chết rồi ~ tự mình cảm nhận đi. . ."
Long Tiểu Bạch suy nghĩ nửa ngày không thể hiểu nổi lời Chu Tinh Tinh nói, chủ yếu nhất chính là hắn không dám hướng phương diện kia suy nghĩ. . . Vậy thì quá hoang đường!
"Xem ra, chỉ có thể đến Tây Thiên, hỏi một chút Phật Tổ có hay không cái tim đèn đó. . . Chuẩn xác? Ý là sao chứ?"
. . .
"A Di Đà Phật, Tiểu Bạch, con không sao, vi sư cảm thấy vô cùng an ủi." Đường Tăng thấy Long Tiểu Bạch an toàn trở lại, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Dường như, đoạn đường này Long Tiểu Bạch không ít lần gánh tội thay sư phụ, thường xuyên bị yêu tinh bắt đi.
"Đa tạ sư phụ quan tâm ~" Long Tiểu Bạch nói với vẻ không yên lòng.
"A? Tiểu Bạch, cái tim đèn đó đâu rồi?" Tôn Ngộ Không nhìn chung quanh không nhìn thấy bóng dáng Tử Hà tiên tử.
"Trở về Phật Tổ hoài bão ~" Long Tiểu Bạch không nói rõ sự thật. Coi như Tử Hà quả thực là tim đèn của Phật Tổ, và được Như Lai Phật Tổ mang về Lôi Âm Tự.
Mà hắn nhưng không biết, Như Lai Phật Tổ đã nắm rõ hành vi của chàng như lòng bàn tay.
Tôn Ngộ Không đảo mắt một vòng, phảng phất hiểu ra điều gì, không tiếp tục hỏi, mà là vỗ vai Long Tiểu Bạch an ủi.
"Hơ hơ! Tiểu Bạch, tọa kỵ của ngươi chạy mất rồi." Trư Bát Giới giọng điệu có vẻ hả hê nói.
"Ừm?" Long Tiểu Bạch lúc này mới phát hiện Thanh Mao Sư Tử biến mất.
"Chuyện gì xảy ra? Chạy thế nào?"
"Hơ hơ! Nhất định là cho là ngươi chết rồi thôi! Lợi dụng lúc Hầu ca đi tìm ngươi, không ai kiềm chế nên nó đã chạy thoát. Muốn ta nói a! Cái loại tọa kỵ này. . ."
Trư Bát Giới còn chưa nói dứt lời, Long Tiểu Bạch trong nháy mắt bước lên tường vân, thoắt cái đã biến mất giữa không trung. Ngay khi vừa biến mất, giữa không trung vang lên một tiếng roi quất vang dội.
"A Di Đà Phật, hy vọng Tiểu Bạch hạ thủ lưu tình." Đường Tăng chắp tay niệm Phật.
"Hắc hắc! Hạ thủ lưu tình ư? Tiểu Bạch đang bực mình đấy, con sư tử kia thảm rồi!" Tôn Ngộ Không cười có chút tàn nhẫn.
Mà Trư Bát Giới cùng những người khác, mồ hôi lạnh túa ra, sau lưng cảm thấy lạnh toát, âm thầm cầu nguyện cho Thanh Mao Sư Tử.
"Ai ~ đáng thương sư tử ~ A Di Đà Phật ~" Đường Tăng một bộ vẻ mặt bi mẫn thương người.
Tác phẩm này được đăng tải độc quyền tại truyen.free, nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức.