(Đã dịch) Đại Thoại Tây Du Chi Siêu Cấp Tiểu Bạch Long - Chương 640 : Rồng nhỏ cùng Ngọc Đế
Lăng Tiêu điện.
“Thần, ra mắt bệ hạ.” Long Tiểu Bạch hướng về Ngọc Đế thi lễ.
“Ha ha ha! Long đại tướng quân, ngươi bây giờ thế mà lại nổi danh khắp nơi như vậy!” Ngọc Đế cười to nói.
“Cái gì?” Long Tiểu Bạch ngạc nhiên, rồi chợt cười nói: “Bệ hạ, danh tiếng thần vốn đã vang dội Tam giới. Rồng rác rưởi à... ha ha... e rằng cả đời này thần cũng không rửa sạch được cái tiếng đó.”
“Không không không! Trẫm không nói đến chuyện đó, mà là chuyện ngươi đã đánh chết một ma tướng Kim giai hậu kỳ!” Ngọc Đế lắc đầu nói.
“A? Nhanh như vậy đã truyền đến rồi sao?” Long Tiểu Bạch không ngờ năng lực 'làm việc' của tám vị tiên nhân lại mạnh đến thế. Mới đó mà đã được bao lâu đâu chứ? Vậy mà đã truyền đến tai Ngọc Đế rồi.
“Ha ha ha! Long tướng quân, trẫm không nhìn lầm ngươi. Lấy sức của sơ kỳ mà đánh bại hậu kỳ, nếu để cho ngươi tu luyện đến Tôn cấp, e rằng trong Tam giới, ngoài Tam Thanh cùng với Phật Tổ ở Linh Sơn ra, sẽ không ai có thể kìm hãm ngươi được nữa!” Ngọc Đế vuốt râu thở dài nói.
Long Tiểu Bạch không cần nhìn Ngọc Đế cũng biết đối phương đang đợi mình thể hiện lòng trung thành, nói những lời kiểu như ‘Thần vĩnh viễn là người của bệ hạ’.
“Bệ hạ, thần trong lúc đãng ma ở hạ giới, phát hiện tung tích của bảy vị công chúa.” Hắn lập tức chuyển sang đề tài khác.
“Cái gì?!” Ngọc Đế đột nhiên đứng dậy, lập tức thi tri��n thuấn di đến trước mặt Long Tiểu Bạch.
Để xem ngài còn giả vờ được đến đâu! Cứ giả bộ đi!
Long Tiểu Bạch âm thầm buồn cười, gương mặt lại vẫn nghiêm nghị nói: “Bẩm bệ hạ! Mấy ngày trước đây thần ở trên đường cái của Đại Đường đô thành, thấy bảy người nữ ẩn giấu tu vi, giả làm người phàm, mang máng giống bảy vị công chúa.”
“Ngươi có nhìn kỹ không? Nếu vậy sao không đưa các nàng về đây?” Ngọc Đế vội vàng hỏi, thậm chí có chút tức giận.
“Bệ hạ, lúc ấy thần đang định xem xét kỹ càng hơn, thì Tu La Vương đã xông đến rồi còn gì? À phải rồi, còn có một lượng lớn ma tộc. Bất quá bệ hạ xin yên tâm, ma tộc ở nơi đó đã bị tiêu diệt toàn bộ, bảy vị công chúa không có việc gì.” Long Tiểu Bạch giải thích nói.
“Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi! Chỉ cần không bị ma tộc bắt được là tốt rồi. Long tướng quân! Lần này trẫm ghi cho ngươi một công lớn!”
“Hắc hắc! Công trạng thì không cần đâu, Bệ hạ chi bằng hãy mau chóng phái người đi đón bảy vị công chúa về thì hơn. Dù sao hạ giới hỗn loạn, luôn ẩn mình giữa thế tục khó tránh khỏi hiểm nguy.”
“Ha ha ha! Tốt! Trẫm sẽ lập tức sai người đi tìm bảy vị công chúa. Còn về ngươi, nói đi, muốn phần thưởng gì!”
Ngọc Đế tâm tình không tệ, mặc kệ con gái mình đang ở đâu, dù sao cũng tốt hơn là rơi vào tay ma tộc.
“Bệ hạ, những việc này đều là bổn phận của thần, thưởng thì không cần đâu ạ?” Long Tiểu Bạch khách khí nói.
“Thật sự không cần sao?” Ngọc Đế cười híp mắt nhìn Long Tiểu Bạch.
Long Tiểu Bạch nghiêm mặt lại, thi lễ nói: “Thật sự không cần!”
Ngọc Đế vuốt chòm râu đẹp, khẽ nói: “Nghe nói ngươi cần tiên ngọc?”
Long Tiểu Bạch đầu tiên sững sờ một chút, sau đó hai mắt sáng bừng. “Bệ hạ có tiên ngọc?”
“Ha ha ha! Cầm lấy đi! Coi như là đưa cho ngươi phần thưởng.” Ngọc Đế vung tay lên, ba khối tiên ngọc to bằng nắm tay xuất hiện trước mặt Long Tiểu Bạch.
Long Tiểu Bạch vui mừng khôn xiết, kích động nói: “Tạ bệ hạ ban thưởng, có nó, thần sẽ có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện!” Vừa nói, hắn vừa thu ba khối tiên ngọc vào.
“Đinh!”
“Chúc mừng kí chủ, đạt được tiên ngọc: 150!”
“Ừm ~ bất quá Long tướng quân, tiên ngọc này e rằng không có tác dụng lớn bằng tiên đan đâu nhỉ!” Ngọc Đế thản nhiên nói.
Long Tiểu Bạch, người vốn không định giấu diếm chuyện tiên đan sau khi đã lỡ để lộ, cười khổ nói: “Bệ hạ, tiên đan ăn nhiều rồi cũng sẽ mất đi hiệu nghiệm.”
Ngọc Đế nhìn Long Tiểu Bạch đầy ẩn ý một lúc, ngay sau đó cười ha ha nói: “Ha ha ha! Lời này quả không sai! Xem ra ngươi tốc độ tu luyện nhanh như vậy, tất cả đều nhờ vào tiên đan phụ trợ. Nhưng Long tướng quân này, lượng tiên đan của ngươi e rằng đến cả Lão Quân cũng không bì kịp đâu nhỉ!”
“Bệ hạ nói đùa, tiên đan của thần dùng một viên là hết một viên, làm sao sánh được với Lão Quân có thể tự luyện đan chứ.”
“A? Ngươi không biết luyện đan?” Ngọc Đế hơi kinh ngạc.
“Thần chưa từng nói là mình biết luyện đan cả.” Long Tiểu Bạch giải thích nói.
“Vậy đan dược của ngươi. . .” Ngọc Đế càng thêm tò mò.
Long Tiểu Bạch lúc này bí ẩn cười một tiếng, sau đó chỉ lên phía trên. “Thần không dám nói.”
Mặt Ngọc Đế chợt biến sắc, Long Tiểu Bạch thấy rõ trong con ngươi đối phương một tia kiêng kỵ và ngạc nhiên.
“Ha ha ha! Long tướng quân là người có đại phúc khí đó! Được rồi, bây giờ ma tộc rung chuyển, trẫm sẽ không ngăn trở Long tướng quân đãng ma.”
“Vậy thần xin cáo lui.” Long Tiểu Bạch lần nữa thi lễ, xoay người đi ra ngoài.
Bất quá, nhưng vào khoảnh khắc hắn xoay người đi, trên mặt hắn hiện lên nụ cười đắc ý. Trong cuộc nói chuyện này, hắn đã khéo léo tiết lộ một chút thông tin về ‘Sư phụ’ của mình, kể từ đây, e rằng Ngọc Đế này sẽ phải kiêng dè.
Ngọc Đế nhìn bóng lưng Long Tiểu Bạch, vuốt chòm râu đẹp, lộ vẻ mặt trầm tư suy nghĩ. Ngay sau đó ngước nhìn lên phía trên, lẩm bẩm: “Sẽ là ai chứ?”
Long Tiểu Bạch rời đi Lăng Tiêu điện, mang theo bốn vị phu nhân bay thẳng tới Quảng Hàn Cung. Khi còn cách Quảng Hàn Cung một đoạn, hắn dừng lại, sau đó thu bốn người con gái vào Càn Khôn Thế Giới, biến thành một con chim nhỏ rồi bay vào Quảng Hàn Cung.
Ở trong Quảng Hàn Cung, hắn tìm được Thường Nga và Ngọc Thỏ, cùng các nàng tiến vào Càn Khôn Thế Giới. Mặc dù bây giờ Càn Khôn Thế Giới không thích hợp cho người ở lâu dài bên trong, nhưng cũng là một nơi vô cùng lý tưởng để vun đắp hạnh phúc lứa đôi.
Trong Càn Khôn Thế Giới, cái ao tắm của bảy tiên nữ vốn dĩ giờ đã đổi chủ, có sáu nữ một nam đang đùa nghịch trong nước, từng tràng tiếng ca tuyệt diệu vang vọng khắp tiểu thế giới, mãi không tan biến.
Bách Linh cuối cùng cũng được chứng kiến cảnh tượng cùng nhau đùa giỡn, dù có chút ngượng ngùng, nhưng quả thật rất thoải mái.
Dĩ nhiên, chủ yếu là người đàn ông kia quá phong lưu, sức bền lại quá mạnh mẽ.
“A. . .” Theo một tiếng ca hát vút cao, Thường Nga là người cuối cùng bị chinh phục.
Sau đó sáu thân thể tuyệt mỹ bao bọc lấy Long Tiểu Bạch, các nàng vây quanh người đàn ông kia ở giữa, như chúng tinh phủng nguyệt.
Long Tiểu Bạch hưởng thụ cảm giác kỳ diệu khi những thân thể tuyệt mỹ khẽ vuốt ve, thật sự sảng khoái đến tận trời.
“Tướng công ~ đây là nơi nào?” Tiểu Ngọc Thỏ ngó nghiêng bên trái, nhìn ngó bên phải. Khi nhìn thấy cây Hỗn Độn thụ cao lớn, đôi mắt nàng sáng rực.
“Oa! Cây đại thụ này cao quá!”
“Các phu nhân! Đây là thế giới của chúng ta! Chờ nơi này trưởng thành rồi, chúng ta sẽ là chúa tể của nơi đây!”
Long Tiểu Bạch thoát ra khỏi vòng tay dịu dàng, hào khí ngút trời lúc này của hắn còn hùng tráng hơn cả Cửu Long Chiến thứ hai đang phô bày ra bên ngoài.
Chúng nữ nghe có chút mê mang, bởi vì trong kiến thức của các nàng, chưa hề có khái niệm về một tiểu thế giới như vậy.
“Đi, tướng công dẫn các nàng đi nhìn một chút.” Long Tiểu Bạch nói, vung tay một cái, đưa mọi người đến trước cây Hỗn Độn thụ đã cao đến mức không nhìn thấy đỉnh.
Bọn họ lúc này không có mặc quần áo, ở thế giới chưa thành hình này, bọn họ giống như là loài người nguyên thủy nhất.
“Đây là Bàn Đào thụ?” Thường Nga nhìn thấy những cây Bàn Đào đã cao gấp đôi người thường, không khỏi thốt lên kinh ngạc.
“Ha ha ha! Đợi thêm chút năm, chúng ta liền có thể ăn được bàn đào của chính mình. Bất quá bây giờ. . .”
Long Tiểu Bạch nói, đưa tay, thu ba quả bàn đào vào tay.
“Nguyệt Nhi, Tiểu Ngọc Thỏ, Linh Nhi, ba người các ngươi vẫn chưa từng ăn bàn đào, đây, mỗi người một quả.”
“Bàn đào ư?” Thường Nga coi như là kiến thức rộng, đáng tiếc, bàn đào như thế nàng thật sự chưa từng có cơ hội hưởng thụ. Còn về Tiểu Ngọc Thỏ và Bách Linh, các nàng đã sớm ngây người ra rồi.
Tất cả quyền lợi đối với văn bản này thuộc về truyen.free, xin đừng quên điều đó.