Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi - Chapter 53: Thử bước ra khỏi vùng an toàn

Comeback!!!!

Enjoy!

-------------------------------

Thử bước ra khỏi vùng an toàn

Một giọng nói cố tình chen vào, định cắt ngang buổi “trải nghiệm FPS ban đêm” với Watanuki-senpai.

Dù có là người chị mình mang ơn đi nữa, thì trong tình huống này cũng chỉ có thể mời chị ấy về cho thôi vậy.

Nếu để lộ chuyện một nữ sinh nổi tiếng ghé đây vào giờ này thì rắc rối lắm. Không chỉ Mei, mà còn có nguy cơ tin đồn lan ra qua hội gyaru nữa.

“Để chắc ăn thì chị… trốn đi.”

Trước khi di chuyển ra cửa, tôi ghé sát tai thì thầm. Bỏ kính ngữ, truyền đạt ngắn gọn nhất có thể để tiết kiệm thời gian.

“…Fue… à, r-rõ… rõ rồi…”

Không hiểu sao senpai vừa ôm tai vừa gật đầu cái cụp. Xác nhận xong, tôi hé cửa một chút để ra tiếp chuyện.

“Yo— Touya~. Ủa? Sao mùi ngọt dữ vậy? Đang thử cái gì à?”

“À, mùi hương phòng ấy mà. Em thích mấy thứ chữa lành lắm, nên mùi hơi… con gái tí ha.”

Vừa nói dối vừa không tài nào bình tĩnh nổi.

Bởi vì thủ phạm của mùi hương đang dán sát vào tôi để trốn .

Senpai ơi, đây là trò trốn tìm cấp độ 1 à? Dưới bàn còn trống kìa mà…!

May là bị cánh cửa che khuất nên vẫn an toàn, nhưng chị ấy lại nắm chặt phần eo áo tôi. Trong khi bọn tôi căng thẳng muốn chết, Mei thì vô tư nói:

“Ồ— ra thế~. Ngửi mùi làm gì, sang chơi bài với tụi này cho vui nè☆”

“Hiếm ghê, mấy trò vậy mà chị cũng chơi à?”

“Tại phòng chị nhiều đồ lắm~. Đang chuẩn bị cho lễ hội văn hoá thì Mina thấy được, thế là lôi ra luôn~”

Vừa tán gẫu linh tinh, tôi vừa liếc nhìn Watanuki-senpai — một tay vẫn nắm eo tôi, tay kia che tai, mắt cúi xuống.

Ủa… giọng tôi thì thầm kỳ quặc đến vậy sao!?

“Với lại nè, mọi người còn chưa tẩy trang đâu nên bảo gọi em sang chơi chung luôn. Chị cứ khen em suốt, thế là họ bảo ‘thích thì gọi tới đây coi’ làm chị mệt xỉu luôn~”

“Em qua chắc làm tụt mood mất…”

“Không có đâu! Tụi chị mồm miệng dữ thiệt nhưng tiếp đón là nhiệt tình lắm! Đi nè?”

Từ khe cửa hé mở, một bàn tay sơn móng chìa ra, chụp lấy cổ tay tôi.

Cùng lúc đó, vạt áo chỗ eo tôi bị kéo lắc lư nhẹ.

Thông điệp truyền tới rất rõ: ‘Nói KHÔNG đi.’

Vâng, em định thế đây senpai.

“À… xin lỗi, em không đi được. Kiểu gì cũng có phạt đúng không? Phạt cái gì?”

“Nhảy mấy bài lỗi thời rồi up TikPok nè~ hoặc đăng story mặt hôn cực nghiêm túc~!”

Thà tôi mổ bụng tự sát cho rồi.

“Xin lỗi… em theo chủ nghĩa không lộ mặt trên mạng…”

“Thế thì… một lần thôi! À mà nếu sợ phạt, chị sẽ cho Touya xem trộm bài đó~?”

“Mei. Mấy đề nghị gian xảo kiểu đó, sau này dễ lạc đường lắm, đừng có làm.”

“Waaa— bị em trai dạy đời rồi—!”

Hack nhìn bài : cấm tuyệt đối .

Không phải chuyện thắng thua, vấn đề là phải từ chối cho bằng được.

Mei tỏ ra buồn bã thái quá, xem chừng chưa chịu rút lui dễ dàng.

Tôi thì vẫn muốn kéo dài thêm chút thời gian với Watanuki-senpai.

Vì mục tiêu đó, dù có phải hy sinh thân mình… à không, cũng chấp nhận trả giá.

…Ừ, quyết định rồi.

Tôi nhặt cái túi nilon lăn dưới đất lên, lấy ra mấy cái bánh donut — làm vật trao đổi.

“Để xin lỗi vì không đi được, em cho chị cái này. Mong bạn chị hài lòng với nó—”

“Không được.”

Một giọng ngắn gọn vang lên từ trong phòng.

“Đó là phần thưởng sau giải đấu của chị… nên không thể nhường được.”

Và rồi — cánh cửa mở toang.

Từ chỗ khuất bước ra là Watanuki-senpai với vẻ mặt thản nhiên.

Mắt Mei lập tức sáng rực lên.

“Ô—! Rino-chan ở đây á!? Trời ơi, biết vậy nói sớm đi, tớ gọi sang giới thiệu liền rồi!”

“Fufufu, tớ muốn báo kết quả giải đấu cho Amemoto-kun trước. Tất nhiên cũng định chào hỏi bạn bè của Mei-san.”

Senpail ấy bánh donut từ tay tôi, đứng ra phía hành lang.

Nụ cười thong dong, như thể chuẩn bị xông thẳng vào sào huyệt gyaru vậy…!?

“Tớ sang có làm phiền buổi tụ tập riêng tư của mọi người không?”

“Hoàn~ toàn~ hoan~ nghênh! Mọi người còn muốn làm thân với Rino-chan lắm cơ!”

“Vậy nhé, Amemoto-kun. Chị sẽ đi thay em với tư cách khách mời. Chị cũng sẽ giải thích rõ mối quan hệ của chúng ta để tránh hiểu lầm.”

“W-Watanuki-senpai…”

Dáng vẻ hiên ngang ấy, trông như có hào quang sau lưng.

“N-nhưng mà senpai… bạn của Mei toàn mấy người cực kỳ sung, e là sẽ mệt lắm đó…”

“Coi như cơ hội tốt để mở rộng quan hệ.

Hôm nay chị cũng đã thử trải nghiệm sở thích của em rồi, đúng là ngày để thử thách mà, nhỉ?”

Vừa nói, senpai vừa ngoạm bánh donut nhai ngon lành .

Tôi cứ mải nghĩ cách giấu chị ấy đi, vậy mà đến phút chót, chị lại chọn chủ động lộ diện .

Không phải vì thèm donut… chắc là vậy.

…Dù chị ấy ăn sạch cái đầu, rồi mở ngay cái thứ hai, nhưng chắc chắn không phải vì bánh đâu .

Đúng không ạ, senpai? Nhất định là thế.

“Cũng muộn rồi, tớ không ở lâu được. Đi thôi, Mei-san.”

“Ừ nè☆ Đi hù tụi nó thôi!”

Bị Mei đẩy đi, senpai bị kéo khỏi phòng.

Tấm lưng vốn thẳng thớm nay hơi khom lại — không phải ảo giác.

Từ phía cửa mở, vang lên tiếng reo hò vì vị khách ngoài dự đoán.

Watanuki-senpai… rõ ràng không mấy hào hứng, nhưng vẫn đi để che chắn cho tôi .

Còn định giải thích rõ ràng để tránh hiểu lầm nữa.

Qủa là dáng vẻ đáng để học hỏi.

“Có khi… mình cũng nên thử thách bản thân nhỉ… mở rộng quan hệ mới.”

Không chỉ quanh quẩn hỗ trợ cho Shion-san.

Mà là không trốn tránh, thử tìm hiểu sở thích và quá khứ của người khác.

Ngày kia là buổi học sáng để chuẩn bị lễ hội văn hoá — có lẽ là cơ hội tốt để thân thiết với ai đó.

— Nhân tiện, sáng hôm sau, Mei gửi cho tôi một video nhảy cực dễ thương của senpai (ở chế độ riêng tư).

“V-vẫn dính phạt đàng hoàng luôn…”

Xem đoạn video có tiềm năng viral đó, tôi chợt nghĩ: “ Lần sau chơi bài tập luyện cũng hay đấy chứ.”

----------------------------------------

Thứ Hai, lớp học buổi sáng còn lờ mờ ánh đèn.

Hoàn thành thành công “nhiệm vụ bắt buộc” là đi học ngay từ tiết đầu, tôi đang hứng trọn làn sóng âm thanh đầy sức sống từ đám con trai.

“Thế đó, hôm qua trong đội chỉ có mỗi tớ là làm chưa ổn thôi… vậy mà Date-senpai vẫn không hề cau mày, còn khen nữa cơ! Nói là tư thế bắn của tớ rất nghiêm túc!”

“Ồ. Nghĩ lại thì đúng thật, Urushihara nhìn kiểu người có tư thế bắn đẹp mà.”

Urushihara đã cố tình đến sớm để nói chuyện với tôi, hào hứng kể về giải đấu nam sinh diễn ra vào Chủ nhật. Tôi nghe những trải nghiệm cùng trang lứa ấy với một cảm giác đâu đó vừa quen thuộc vừa hoài niệm.

Nghĩ lại thì, mắc lỗi trong thi đấu rồi được an ủi — đúng là trải nghiệm rất “câu lạc bộ” của học sinh bình thường nhỉ.

Với tôi, người đã từ bỏ việc chơi game như một bộ môn thi đấu, cảm giác ấy thật sự đã lâu không gặp.

“Mà này Amemoto, cậu lại muốn hỏi về giải bắn cung nam cơ à… chẳng lẽ cậu đang cân nhắc gia nhập sao!?”

“Ừm… cũng không phải là không hứng thú. Nhưng hiện tại tớ muốn tập trung vào việc học hơn.”

Dù thực tế là chương trình tới năm hai tôi đã tự học xong cả rồi, nên nói “tập trung” nghe cũng hơi màu mè. Nhưng biết đâu sau này lại được senpai nhờ vả, ôn lại để chắc chắn vẫn hơn.

Urushihara gật đầu, có vẻ đã hiểu.

“Thành tích cậu tốt thật mà! Mỗi lần bảng thông báo dán kết quả là tớ lại thấy tên cậu!”

“Chuẩn luôn á~! Vì Amemoto lúc nào cũng đứng loanh quanh phía trên tớ, nên tớ hay vô thức để ý lắm đó~ Amemoto-sei!”

“À, chào buổi sáng Momozaki-san.”

Người vừa bước vào lớp là ủy viên ban tổ chức thân quen của lớp chúng tôi.

Hôm nay cô ấy lại buộc tóc kiểu hai bên. Kiểu tóc từng được bạn bè buộc giúp trước đó càng làm nổi bật vẻ dễ thương của gương mặt trẻ con. Cô ấy giơ ngón cái lên, nở nụ cười sảng khoái đến mức… nhìn mà thấy mát cả mắt.

“Chào buổi sáng nha các chàng trai~! Từ hôm nay là khâu chuẩn bị bước vào cao trào rồi đó! Đồng phục lớp — biểu tượng của tinh thần đoàn kết — mọi người mang theo đầy đủ chứ hả!?”

“Tất nhiên rồi! Mấy dịp thế này mà không mặc đồ thể dục thấy mới lạ ghê!”

“Đúng đúng đúng luôn~! Cảm giác như trang phục chuyên dụng ấy! Văn hóa lễ hội đúng là một dạng phi thường được tách biệt khỏi đời sống học đường thường ngày mà~!”

“Cậu nói gì khó hiểu quá, tớ nghe chẳng hiểu nổi chữ nào luôn…!”

Tôi im lặng nghĩ thầm. Hai người này mà đứng chung thì đúng là hiệu ứng cộng hưởng khủng khiếp thật. Sáng sớm mà căng thế này, chắc số người theo kịp được không nhiều đâu.

Bình thường thì tới đoạn này tôi sẽ làm mờ sự tồn tại của mình, lặng lẽ rút khỏi vòng tròn. Dù tôi có tham gia hay không thì không khí vẫn tự vận hành tốt.

Nhưng hôm nay, tôi quyết định cố tình không rút lui .

Cứ mãi tìm cách làm mờ nhạt bản thân thì cũng có lúc chẳng ổn. Tôi nên học theo Watanuki-senpai hôm thứ Bảy — dám bước ra phía trước.

Đã có dịp rồi, vậy thì thử hỏi xem sao.

“Ê này… Momozaki-san. Sao cậu lại có nhiều tâm huyết với lễ hội văn hoá đến thế vậy?”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free