(Đã dịch) Dân Quốc Chi Văn Hào Quật Khởi - Chương 26 : 026 【 thiên hạ đại thế 】 Converted by MrBladeOz MrBladeOz
Khang Hữu Vi lúc này đã 68 tuổi, tóc bạc trắng, thân thể vẫn khá khỏe mạnh, thật khó mà ngờ được ông sẽ từ trần chỉ một năm sau đó.
Theo lời kể phổ biến nhất, Khang Hữu Vi qua đời vì ngộ độc thực phẩm sau khi uống trà chanh tại nhà bạn. Tuy nhiên, con gái ông, Khang Đồng Bích, lại cho rằng đây là âm mưu đầu độc của Quốc dân Đảng.
Bên ngoài, nhiều lời đồn đại khác nhau xoay quanh cái chết của ông: có người nói là do người Nhật Bản đầu độc, có người cho rằng tàn dư Từ Hi ám sát, lại có người nói chỉ vì thức ăn trong quán rượu bị ôi thiu.
Còn điều kỳ quái và được lan truyền rộng rãi nhất, không gì hơn câu chuyện “ghép tinh hoàn mà chết”: Khang Hữu Vi bị cho là yếu kém trong chuyện chăn gối, bèn tìm bác sĩ người Đức phẫu thuật, cấy ghép tinh hoàn của một con vượn đực vào cơ thể mình, và chẳng bao lâu sau thì qua đời.
Kiểu thuyết pháp này rõ ràng là do người ta thêu dệt, song cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ. Quả thực Khang Hữu Vi, ở tuổi 62, vẫn nạp thêm một tiểu thiếp mới 19 tuổi, và ông đã từng mời bác sĩ người Đức tiêm thuốc cho mình – khi đó, Châu Âu thịnh hành một phương pháp phản lão hoàn đồng, đó là tiêm chiết xuất từ tinh hoàn động vật vào cơ thể người để duy trì vẻ thanh xuân.
Thời đó, thế mới thấy, đến cả Tây y cũng thật khó mà tin cậy nổi!
Thôi được, mặc kệ Khang Hữu Vi chết vì lý do gì, dù sao ông cũng chỉ còn sống được tối đa một năm nữa.
Ban đ���u, Đoạn Hoành Nghiệp muốn đi đánh polo, nhưng Khang Hữu Vi đã lớn tuổi, nên cả bọn đành đến câu lạc bộ cạnh chuồng ngựa chơi bi-a. Còn tiền tiêu pha cho những cuộc vui phù phiếm, tất nhiên là do Phổ Nghi chi trả. Vị hoàng đế này, dù bị đuổi khỏi cung trong cảnh chật vật, vẫn mang theo không ít đồ cổ cực phẩm, chỉ cần bán một hai món cũng đủ sống dư dả.
Hôm nay không phải cuối tuần, khách ở câu lạc bộ không đông, nhưng vẫn có mấy ông Tây. Thấy Chu Hách Huyên, họ đều nhao nhao ra chào hỏi:
"Ha ha, Charles, lại tới đánh cầu?"
"Charles, tôi đã đọc những bài viết của anh về nước Anh, viết không tồi đâu!"
"Charles, cuối tuần này tôi định tổ chức một buổi vũ hội sinh nhật, đến lúc đó anh cũng đến tham gia nhé."
. . .
Khang Hữu Vi kinh ngạc phát hiện, Chu Hách Huyên thế mà lại được người phương Tây yêu mến hơn cả Phổ Nghi, đã trở thành nhân vật được săn đón trong câu lạc bộ.
Thật ra điều này rất dễ hiểu. Phổ Nghi dù sao cũng đã ở Thiên Tân hơn một năm. Ban đầu, mọi người cũng vì thân phận phế đế của ông mà nhìn ông bằng con mắt khác, nhưng rồi cái sự tò mò ban đầu ấy dần phai nhạt, cộng thêm Phổ Nghi lại là người có năng lực tầm thường, giới Tây phương tự nhiên cũng chẳng còn mấy hứng thú.
Ngược lại, Chu Hách Huyên gần đây lại trở thành khách quen của tổng lãnh sự quán Anh và Pháp. Anh ta kiến thức phong phú, học thức uyên bác, mỗi lần trò chuyện đều có những phát ngôn gây kinh ngạc, từ đó rất nổi tiếng trong giới Tây phương.
Vừa bước vào phòng bi-a, Đoạn Hoành Nghiệp lập tức kéo Phổ Nghi lại nói: "Chúng ta đánh vài ván bi-a lỗ đi, thêm chút tiền cược, thắng một điểm mười đồng bạc trắng."
Nghe vậy, Chu Hách Huyên không nhịn được cười thầm, vị Đoạn công tử này thật là một kẻ cơ hội lộ liễu. Rõ ràng biết Phổ Nghi không có năng khiếu thể thao, lại càng muốn kéo người ta cá cược bi-a, hiển nhiên là chỉ muốn thắng tiền mà thôi.
Phổ Nghi nhìn Khang Hữu Vi, thấy ông khẽ gật đầu không dấu vết, liền mỉm cười nói: "Được, hôm nay cứ đánh vài ván, ta nhất định sẽ thắng ngươi."
Một người muốn thắng tiền của kẻ ngốc, một ng��ời lại muốn cố gắng kết giao, quả đúng là Chu Du đánh Hoàng Cái – cả hai nhanh chóng quây quần bên bàn bi-a, bắt đầu một cuộc đại chiến.
Khang Hữu Vi cũng đấu một ván với Chu Hách Huyên. Lão già này dường như rất tinh thông môn này, ông trực tiếp đánh bi trắng vào giữa đám bi màu, khiến Chu Hách Huyên quả thực khó lòng ra tay.
"Ầm!"
Chu Hách Huyên đẩy cơ, đánh tung bi, khiến chúng phân tán, bi trắng nằm khuất sau bi đen.
Khang Hữu Vi lặp đi lặp lại quan sát đường bi, vừa đi đi lại lại vừa nói: "Hách Huyên có tên tự không?"
"Vẫn chưa ạ, cháu lớn lên ở Nam Dương, không mấy quan trọng việc này," Chu Hách Huyên đáp.
Khang Hữu Vi nói: "Nếu không chê ta mạo muội tỏ vẻ bề trên, ta xin tặng cháu một cái tên tự."
Chu Hách Huyên cười nói: "Mời nói."
"Nhược Ngu." Khang Hữu Vi chợt đánh bi, nhưng tiếc là không trúng.
Chu Hách Huyên suy nghĩ một chút, rồi nói: "Chu Nhược Ngu, ha ha, tên tự hay! Đa tạ Nam Hải tiên sinh, vãn bối xin ghi nhớ lời dạy bảo này."
"Trẻ ngoan dễ bảo," Khang Hữu Vi gật đầu cười nói.
Tên Chu Hách Huyên, mang ý ngh��a "lừng lẫy nhất thời", đó không phải là một cái tên hay cho lắm. Khang Hữu Vi dùng ý "Đại trí nhược ngu" mà đặt tên tự cho Chu Hách Huyên, tự nhiên là mong anh biết ẩn mình, giấu tài, đừng vì quá phô trương mà rước họa vào thân.
Giao tiếp với kiểu lão gia hỏa như Khang Hữu Vi thật không dễ dàng. Ông ta không chỉ có suy nghĩ, lời nói, hành động đều lỗi thời, hơn nữa còn quanh co, rắc rối, chẳng chịu nói thẳng ra ngay. Chu Hách Huyên ngược lại càng ưa thích Đại soái Chử, dù đơn giản và thô bạo, nhưng có chuyện gì đều trực tiếp bày tỏ rõ ràng.
"Ầm!"
Chu Hách Huyên đánh trúng bi đầu tiên, rồi quyết định mục tiêu tiếp theo là bi hồng.
Khang Hữu Vi tựa vào cột bên cạnh nói: "Bài viết của cháu rất đặc sắc, đặc biệt là mấy thiên luận về nước Anh."
"Chỉ là trò chơi nhàn rỗi, làm trò cười cho thiên hạ thôi ạ." Chu Hách Huyên vừa nói vừa đánh trúng bi hồng, tiếp tục ghi điểm.
Khang Hữu Vi không để ý tới Chu Hách Huyên khiêm tốn, hỏi: "Ngươi đối Trung Quốc thế cục thấy thế nào?"
Chu Hách Huyên nói: "Một mớ bòng bong, chỉ chờ đợi một đôi bàn tay khéo léo đến gỡ rối."
Khang Hữu Vi lại hỏi: "Trong bài viết của cháu có nhiều lời khen ngợi nước Anh, vậy cháu có ủng hộ chế độ quân chủ lập hiến không?"
Chu Hách Huyên không trả lời thẳng, mà quay đầu nhìn sang Phổ Nghi và Đoạn Hoành Nghiệp bên cạnh, cười nói: "Các ông kết giao với Đoạn công tử như vậy, chẳng phải là muốn lôi kéo Đoạn Kỳ Thụy đấy chứ?"
Khang Hữu Vi chau mày, nhìn chằm chằm Chu Hách Huyên nói: "Ngươi quả nhiên tâm tư kín đáo, là một chàng trai trẻ tinh tường, sắc sảo."
Chu Hách Huyên đánh một cú trượt. Anh dừng tay, đặt cây cơ xuống nói: "Để cháu đoán xem nhé. Bây giờ Trực-Phụng đang bất hòa, các ông lôi kéo Đoạn Kỳ Thụy, chẳng phải là muốn xúi giục Đoạn Kỳ Thụy ra mặt làm tiên phong, còn các ông thì ngồi sau hưởng lợi, rồi cùng bắt tay khôi phục chế độ quân chủ lập hiến phải không?"
"Hả?" Khang Hữu Vi hơi kinh ngạc, vì những suy tính của ông đã bị đoán trúng hoàn toàn, liền vội hỏi: "Ngươi cho rằng có được mấy phần trăm hy vọng?"
"Chẳng có lấy nửa phần." Chu Hách Huyên cười nói.
Khang Hữu Vi cũng không tức giận, hỏi lại: "Vì cái gì nói như vậy?"
Chu Hách Huyên, người mà mỗi ngày đều đọc báo để nắm bắt tình hình, phân tích thế cục: "Bây giờ tình hình ở kinh thành là Trương Tác Lâm và Ngô Bội Phu đang hai thế lực đối đầu, bất kể là thủ tướng, tổng thống, hay khôi phục ngôi hoàng đế, tất cả đều là sản phẩm của sự thỏa hiệp giữa họ. Ông thấy có đúng không?"
"Đúng." Khang Hữu Vi gật đầu nói.
"Mâu thuẫn giữa họ khiến ông và Phổ Nghi nhìn thấy khả năng phục hồi ngôi vị. Bởi vì Ngô Bội Phu thực lực yếu hơn, nên ông muốn liên minh với Ngô Bội Phu, rồi lôi kéo thêm Đoạn Kỳ Thụy để tạo thế cân bằng với Trương Tác Lâm, cuối cùng từ đó mà hưởng lợi, có đúng không?" Chu Hách Huyên lại hỏi.
"Đúng." Khang Hữu Vi tiếp tục gật đầu.
"Ông đừng chỉ chăm chăm nhìn vào cái mảnh đất nhỏ bé ở phương Bắc đó!" Chu Hách Huyên hơi khinh thường nói. "Phải nhìn vào đại cục thiên hạ chứ."
Khang Hữu Vi chợt bừng tỉnh, hỏi: "Ngươi nói là quân cách mạng phương Nam sao?"
Chu Hách Huyên phân tích: "Bây giờ Ngô Bội Phu và quân cách mạng đang đánh nhau nảy lửa ở Hồ Nam, tình thế vô cùng nguy hiểm. Trong lúc này, ông ta nhất định phải ổn định hậu phương, buộc phải thỏa hiệp với Trương Tác Lâm về vấn đề tổng thống và nội các."
"Ngươi cho rằng chính phủ phương Nam sẽ thắng sao?" Khang Hữu Vi, rõ ràng vẫn coi trọng thế lực Bắc Dương hơn, cười nói: "Họ làm sao có thể đánh thắng Ngô Bội Phu được, cùng lắm thì lại là cục diện Nam Bắc giằng co mà thôi. Đến lúc đó, các bên sẽ kiêng kị lẫn nhau, Bắc Dương không còn thế độc tôn, chính là thời cơ tốt để hoàng đế phục hồi và thực hiện chế độ quân chủ lập hiến."
Chu Hách Huyên khẳng định: "Bề ngoài thì quân lực của Ngô Bội Phu mạnh hơn, nhưng ông ta chắc chắn sẽ thua không nghi ngờ gì."
"Ngươi còn trẻ quá," Khang Hữu Vi cười mỉa nói, "Quân phiệt Bắc Dương đều là những kẻ kinh qua bao trận chiến khốc liệt mà trở thành, Ngô Bội Phu lại nắm giữ mấy tỉnh, dưới trướng mấy chục vạn đại quân, mà chỉ dựa vào chính phủ phương Nam cũng muốn đánh bại ông ta sao?"
Những lời Khang Hữu Vi nói ra, đại diện cho cái nhìn của tuyệt đại đa số người Trung Quốc lúc bấy giờ.
Ngay hai năm trước đó, Ngô Bội Phu còn được lên bìa tạp chí « Time » của Mỹ, được ca ngợi là "Người có khả năng nhất thống nhất Trung Quốc". Lúc ấy, ông ta thậm chí còn đánh cho Trương Tác Lâm phải chạy về quê nhà Đông Bắc. Bây giờ, dù Ngô Bội Phu không còn mạnh như vậy, nhưng thực lực vẫn thuộc hàng đầu, nhìn bề ngoài, chính phủ phương Nam thật sự không có hy vọng thắng lợi.
Chu Hách Huyên phân tích: "Cận Vân Ngạc là đại tướng số một dưới trướng Ngô Bội Phu, ông ta từng chủ trương liên kết với Phùng để phạt Phụng, rồi thôn tính Lỗ để tấn công Trương Tông Xương. Ngô Bội Phu trái lại lại liên thủ với Trương Tác Lâm, khiến Cận Vân Ngạc phải ngậm ngùi nhường lại địa bàn Sơn Đông, vì thế tướng soái đã bất hòa. Địa bàn Hà Nam cũng là do Cận Vân Ngạc đánh chiếm, nhưng Ngô Bội Phu sợ cấp dưới thế lực quá lớn, bèn giao Hà Nam cho Khấu Anh Kiệt, một người chẳng có chút công trạng nào, tất nhiên khiến Cận Vân Ngạc ôm hận trong lòng. Gần đây Phùng Ngọc Tường tấn công mạnh Đại Đồng, Cận Vân Ngạc lại giữ nguyên tắc án binh bất động, không chi viện gấp cho Sơn Tây, cho thấy mối quan hệ tướng soái giữa họ cũng sắp đến hồi vạch mặt. Nội bộ bất ổn như vậy, phía sau còn có Phùng Ngọc Tường đâm lén, ông cảm thấy Ngô Bội Phu nên đối phó thế nào với quân cách mạng phương Nam? Ông ta chỉ có thể thỏa hiệp với Trương Tác Lâm, căn bản sẽ không ủng hộ đề nghị phục hồi của ông. Bởi vì một khi Ngô Bội Phu trở mặt với Trương Tác Lâm, thì kết cục là bị tứ bề vây hãm!"
"Cái này..." Khang Hữu Vi nghe mà kinh ngạc đến sững sờ, bởi vì những lời Chu Hách Huyên nói ra, ông chưa từng cân nhắc đến bao giờ, mà lại dường như rất có lý lẽ.
Chu Hách Huyên cảm thán: "Chơi chính trị rốt cuộc cũng chỉ là tiểu xảo, đại cục thiên hạ mới là cái gốc chứ."
Khang Hữu Vi càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn. Mọi mưu tính của ông lại bị Chu Hách Huyên chỉ vài lời mà phủ định hoàn toàn, khiến trán ông cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Ông kh��ng còn giữ vẻ uy nghiêm của bậc tiền bối danh sĩ, thở dài nói: "Hách Huyên tài giỏi, không biết chúng ta nên làm gì để phá vỡ cục diện này?"
"Ha ha." Chu Hách Huyên cười không nói.
Khang Hữu Vi lòng dạ rối bời, chỉ cảm thấy ngực bị đè nén vô cùng, vừa lau mồ hôi vừa nói: "Thân thể ta có chút khó chịu, xin phép vào trong nghỉ ngơi một lát."
"Ngài cứ tự nhiên," Chu Hách Huyên vui vẻ nói.
Phổ Nghi thấy Khang Hữu Vi đi về phía phòng nghỉ, tò mò hỏi: "Thầy Khang bị sao vậy?"
Chu Hách Huyên nói: "Ông ấy nói hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi một hồi."
Phổ Nghi đang bị Đoạn công tử lôi kéo chơi bi-a, thấy bên Chu Hách Huyên đang rảnh rỗi, liền nói với Hoàng hậu Uyển Dung đang đứng xem: "Uyển Dung, nàng ra đánh vài ván với Chu tiên sinh đi."
Bạn đang đọc bản dịch này, có bản quyền thuộc về truyen.free.