Đạo Giới Thiên Hạ - Chương 3552: Lần nữa bế quan
"Nghỉ ngơi ba ngày."
Câu nói này của Khương Thu Ca khiến Khương Vân không khỏi sững sờ.
Bản thân cậu, Khương Vũ Đình và Thiết Như Nam, ba người đều vừa mới đột phá không lâu, đang lúc tinh lực dồi dào, cần gì phải nghỉ ngơi.
Khương Thu Ca cười nói: "Đúng vậy, bế quan lâu như vậy, các ngươi ra ngoài dạo chơi đi!"
Khương Vân còn muốn từ chối, định tranh th��� thời gian đi tới thí luyện chi địa. Dù có muốn nghỉ ngơi, cũng phải đợi đến nơi rồi hẵng nghỉ ngơi chẳng muộn.
Nhưng Khương Vũ Đình và Thiết Như Nam lại sáng bừng mắt lên, hoàn toàn không cho cậu cơ hội nói lời nào, liền trực tiếp kéo cậu đi dạo Thái Ất giới.
Hai người họ đã bế quan bảy năm ròng, nay mới khó khăn lắm xuất quan, lại sắp phải tham gia Chư Thiên thí luyện, đến lúc đó sẽ chẳng còn chút thời gian nào, thế nên họ muốn tranh thủ cơ hội này để thả lỏng ba ngày.
Khương Vân đành bất đắc dĩ, chỉ có thể thành thật làm tùy tùng cho hai cô gái.
Mặc dù để tránh bại lộ thân phận, cả ba người đều thay đổi dung mạo, đặc biệt là Khương Vân và Khương Vũ Đình còn biến thành tướng mạo của một tộc nhân trẻ tuổi đã chết của Thiết gia để che giấu. Nhưng con gái ai chẳng thích làm đẹp, dù đã thay đổi tướng mạo, vẫn cố gắng hết sức để mình trông xinh đẹp hơn chút.
Bởi vậy, cảnh tượng hai mỹ nữ, mỗi người một bên kéo một gã đại nam nhân tướng mạo bình thường đi dạo trên phố, tất nhiên đã thu hút ánh m��t của không ít người qua đường, khiến họ không ngừng ngoái nhìn, suy đoán Khương Vân rốt cuộc là ai mà lại có thể hưởng diễm phúc như vậy.
Đối với những ánh mắt đó, Khương Vân đương nhiên chẳng hề bận tâm.
Rất nhanh cậu liền phát hiện, trong số đó, có vài ánh mắt rõ ràng ẩn chứa ý dò xét, khiến cậu đột nhiên hiểu ra mục đích của Khương Thu Ca khi để ba người họ ra ngoài dạo chơi.
Bảy năm qua, mặc dù toàn bộ Chư Thiên tập vực đều bình yên vô sự, mọi thế lực lớn nhỏ đều đang chuẩn bị cho Chư Thiên thí luyện, nhưng điều đó không có nghĩa là có kẻ đã quên đi Loạn Vân vực, quên đi bản thân cậu!
Hiển nhiên, sau lần đại thanh tẩy trước đó của Khương Thu Ca, trong Loạn Vân vực vẫn còn tàn dư của mười ba thế lực lớn, đặc biệt là người của Tuần Thiên nhất mạch.
Chỉ có điều, bọn chúng ẩn mình sâu hơn, vì vậy, Khương Thu Ca cố ý dùng ba người họ làm mồi nhử để dẫn dụ bọn chúng ra mặt.
Quả nhiên, ngay khi Khương Vân phát hiện những ánh mắt dò xét đó, những kẻ này cũng lập tức biến mất không một tiếng đ��ng.
Bên tai Khương Vân vang lên giọng nói của Khương Thu Ca: "Ta đã phong tỏa toàn bộ Thái Ất giới, dù là người hay tin tức, cũng chỉ có thể vào, không thể ra."
"Những kẻ này, dù bọn chúng có thân phận gì, cũng sẽ vĩnh viễn biến mất."
Nói đến đây, Khương Thu Ca thở dài thườn thượt: "Trước lúc chúng ta rời đi, ta nhất định phải thanh trừng cho bằng hết những kẻ nội gián trong giới này, để cuộc sống sau này của Như Ngọc và mọi người có thể tốt đẹp hơn một chút."
"Bởi vì, ta cũng không biết sau lần rời đi này, liệu chúng ta có thể trở lại nữa hay không."
Những lời này của Khương Thu Ca khiến lòng Khương Vân rúng động, liền lập tức hiểu ra Khương Thu Ca là muốn cùng mình và mọi người cùng tham gia Chư Thiên thí luyện, để hộ tống, bảo vệ cậu!
Hoàn toàn chính xác, đối thủ cuối cùng của mình và mọi người lần này, chính là mười ba vị Đại Thiên Tôn.
Nếu một khi thân phận bại lộ, mười ba vị Đại Thiên Tôn chắc chắn sẽ ra tay.
Cha không thể nào lại lưu một đạo Thần thức trợ giúp mình, mình cũng không cách nào lại mượn nhờ Hóa Mệnh vi môn để thoát khỏi kiếp nạn này.
Đến lúc đó, có thể cứu mình, chỉ có Khương Thu Ca và Thiết An.
Mặc dù Khương Vân không muốn liên lụy Khương Thu Ca, nhưng cũng biết cho dù có từ chối, đối phương chắc chắn vẫn sẽ đi theo cậu, thậm chí, không tiếc tính mạng!
Khương Vân nghĩ một lát rồi nói: "Thu thúc, chẳng lẽ chú định mang theo toàn bộ Càn Khôn đấu giá hành đi cùng sao?"
Khương Thu Ca không khỏi bật cười: "Đâu đến mức đó, ta vẫn phải để lại gì đó cho Như Ngọc và các cô bé, ít nhất là để đảm bảo các nàng có thể bình an sống hết đời này."
"Ta có mang theo một vài người, dù không nhiều nhưng ít nhất cũng có thực lực ngang ngửa ta."
"Dù sao, nếu thực sự động thủ, tu vi quá thấp thì vô dụng, mang theo chỉ thêm phí mạng mà thôi."
Mặc dù Khương Thu Ca nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng những lời này lại khiến Khương Vân sáng mắt ra.
Mang theo một số người có thực lực tương đương với Khương Thu Ca!
Cũng chính là một vài cường giả Thiên Tôn!
Khương Vân thực sự không biết Khương Thu Ca những năm qua đã phát triển thế nào, mà lại có thể chiêu mộ được nhiều cường giả Thiên Tôn như vậy!
Tuy nhiên, Khương Thu Ca đã gợi ý cho Khương Vân một điều.
Khương Thu Ca có người, mình cũng có người!
Nghĩ tới đây, Khương Vân lên tiếng: "Vũ Đình, Như Nam, các ngươi tiếp tục đi dạo, ta có chút việc, về trước đây."
Không đợi hai người đáp lại, thân ảnh Khương Vân thoắt cái, đã về tới Càn Khôn đấu giá hành.
Nhìn Khương Vân xuất hiện trước mặt mình, Khương Thu Ca nghi hoặc hỏi: "Ngươi có việc gì sao?"
Khương Vân nói: "Ta còn cần bế quan mấy ngày!"
"Lại bế quan à?"
Cứ việc Khương Thu Ca trong lòng hoài nghi, nhưng đương nhiên sẽ không nói thêm gì, để đệ tử đưa Khương Vân trở về mật thất cậu đã bế quan suốt ba năm.
Trong mật thất, từ trong cơ thể Khương Vân, một luồng ánh sáng bay ra, hạ xuống trước mặt cậu.
Quán Thiên Cung!
Trước đây, cha của Khương Vân để lại Quán Thiên Cung cho Khương Vân với mục đích chính là chuẩn bị cho cậu một thế lực lớn mạnh và có khả năng quật khởi.
Chín mươi chín tầng giam giữ các tu sĩ trong đó, cho đến bây giờ, Khương Vân cũng không biết thực lực cụ thể của họ, nhưng tuyệt đối sẽ không quá thấp.
Đặc biệt là đôi phu phụ bị giam ở tầng chín mươi tám, và Chiến Phủ ở tầng chín mươi chín, theo Khương Vân phỏng đoán, thực lực chân chính của bọn họ cũng phải là cường giả Thiên Tôn!
Chỉ có điều, bọn họ đ��u bị cha cậu, hoặc Quán Thiên Cung phong ấn tu vi.
Mà muốn giải trừ tu vi cho họ, liền cần giành được quyền kiểm soát Quán Thiên Cung, cần đánh bại tất cả tu sĩ bị giam bên trong!
Trước kia, Khương Vân thực lực không đủ, còn cách xa họ quá nhiều, hoàn toàn không dám nghĩ đến việc đánh bại họ.
Nhưng hôm nay, Khương Vân đã bước vào Duyên Pháp cảnh.
Hơn nữa cậu sắp tham gia Chư Thiên thí luyện, không muốn vì mình mà để Khương Thu Ca từ bỏ cơ nghiệp gây dựng bao nhiêu năm qua, vì thế cậu muốn thử xem, liệu có thể giành được quyền kiểm soát Quán Thiên Cung này hay không.
Nếu được vậy, cậu sẽ có một nhóm cường giả để sử dụng, không cần Khương Thu Ca phải động chạm đến người của Càn Khôn đấu giá hành nữa.
"Cái Quán Thiên Cung này, sao lại ở trên người ngươi?"
Đúng lúc này, giọng nói hơi kinh ngạc của Vong lão vang lên.
Ngay sau đó, Vong lão cũng hiện thân từ trong Huyết Mạch Châu, ánh mắt chăm chú nhìn Quán Thiên Cung, rõ vẻ kinh ngạc.
Đối với việc Vong lão có thể nhận ra Quán Thiên Cung, Khương Vân chẳng hề lấy làm lạ.
Vì Vong lão đã phong ấn một phần Vận Mệnh Chi Luân của mình, có ơn lớn với cậu, vậy nên Khương Vân hơi suy nghĩ, liền không giấu giếm nữa, thành thật nói ra: "Đây là phụ thân của con để lại cho con!"
"Phụ thân ngươi?" Vong lão liếc nhìn Khương Vân hờ hững: "Phụ thân ngươi là ai?"
"Khương Thu Dương!"
"Khương, Thu, Dương!"
Vong lão lẩm bẩm cái tên này, lông mày hơi nhíu, rõ ràng đang suy ngẫm về thân phận của cái tên này.
Nhưng một lát sau, hắn lại lắc đầu nói: "Mặc dù ta biết ngươi là hậu nhân của Khương thị, nhưng dòng họ Khương của các ngươi có quá nhiều người ẩn danh, ta không rõ cha ngươi rốt cuộc là ai!"
"Bất quá, cha ngươi có thể có được Quán Thiên Cung, cho thấy hẳn là ông ấy đã tiến vào Tứ Cảnh Tàng!"
"Nhưng làm sao lại có thể đem Quán Thiên Cung giao cho ngươi?"
"Chẳng lẽ, ông ấy tiến vào Tứ Cảnh Tàng rồi lại còn ra được sao?"
Những lời này của Vong lão khiến trong lòng Khương Vân khẽ động.
Vong lão này quả không hổ là lão tiền bối, chẳng những biết chuyện nhà họ Khương của cậu, mà còn biết Tứ C���nh Tàng.
Bất quá, điều khiến Khương Vân không hiểu là, ý trong lời nói của Vong lão, thì Tứ Cảnh Tàng đó, tựa hồ chỉ có thể vào, không thể ra!
Nghĩ tới đây, Khương Vân vội vàng hỏi: "Vong lão, Tứ Cảnh Tàng rốt cuộc là nơi như thế nào?"
"Cha con đúng là sau khi tiến vào Tứ Cảnh Tàng rồi lại bình an trở ra, Quán Thiên Cung này chính là cha mang từ trong đó ra, sau đó nhờ người khác giao lại cho con!"
Nghe Khương Vân nói vậy, lông mày Vong lão nhíu càng chặt: "Cha ngươi là hậu nhân của Khương thị, chẳng lẽ không biết rằng Tứ Cảnh Tàng đối với ông ấy mà nói, là một cấm địa sao?"
"Tránh còn không kịp, làm sao có thể còn chủ động đi xông vào?"
--- Tất cả câu chữ trong đoạn văn này đều được truyen.free dày công trau chuốt, mong bạn đọc trân trọng.