Đạo Giới Thiên Hạ - Chương 7204: Nguyên sinh chủng tộc
Khương Vân cũng từng gặp không ít người xấu, nhưng một kẻ như gã nam tử này, chỉ vì bản thân phạm tộc quy, bị trừng phạt, mà ôm lòng hận thù, không tiếc mời ngoại nhân diệt cả tộc mình, quả thực là cực kỳ hiếm thấy!
Sau khi hiểu đại khái cuộc đời của nam tử, Khương Vân cũng không còn hứng thú tìm hiểu những ký ức khác của hắn nữa.
Dù sao, tác dụng của khối Chưởng Lệnh kia Khương Vân đã rõ.
Khương Vân nghĩ, đã cái gọi là Nhất Chưởng kia dám tự xưng "Nhất Chưởng Che Trời", thế lực hùng mạnh như vậy, thì chắc hẳn cũng nắm giữ khả năng đưa người khác rời khỏi không gian này.
Chỉ cần mình cầm Chưởng Lệnh, tìm đến người của Nhất Chưởng, bảo họ đưa mình rời khỏi nơi đây là được.
Thần thức Khương Vân rút khỏi hồn phách nam tử, hắn lạnh lùng liếc nhìn kẻ kia, đoạn giơ tay lên, chuẩn bị kết liễu tính mạng hắn.
Loại người này, không nên tiếp tục tồn tại trên cõi đời này!
Nam tử đương nhiên cũng nhận ra Khương Vân muốn giết mình, vội vàng lớn tiếng nói: "Hắc Hồn tộc ta có một bí mật lớn, có liên quan tới Hỗn Loạn Vực này và các cường giả siêu thoát, ngươi chỉ cần giải phong ấn cho ta là sẽ biết."
Hỗn Loạn Vực chính là tên gọi của không gian này, nơi các sinh linh đang sinh sống.
Dù cái tên ấy giản dị, song lại danh xứng với thực.
Các sinh linh trong không gian này đều đến từ những không gian khác nhau, quả thực là một khu vực vô cùng hỗn loạn.
Tuy nhiên, khi nghe nam tử nói, bàn tay Khương Vân vẫn không hề dừng lại.
Hắc Hồn tộc hay Hỗn Loạn Vực thì cũng vậy, dù chúng có bí mật gì, Khương Vân đều không có hứng thú tìm hiểu.
Sau khi giết chết nam tử này, Khương Vân chỉ cần tìm tới Thập Huyết Đăng, sau đó có thể cầm Chưởng Lệnh, rời khỏi Hỗn Loạn Vực này.
Sau này, nếu hắn có thể trở thành cường giả siêu thoát, có lẽ sẽ còn trở lại đây dạo chơi.
Nhưng hắn không chắc chắn rằng mình sẽ còn có cơ hội đó nữa hay không.
Bởi vì, hắn cũng chẳng hề muốn biết bất kỳ bí mật nào ở nơi này.
Nhưng mà, ngay lúc này, bên tai Khương Vân đột nhiên vang lên giọng Tà Đạo Tử: "Huynh đệ, thủ hạ lưu tình, trước không nên giết hắn!"
Nghe thấy Tà Đạo Tử gọi, Khương Vân đang giơ tay giữa không trung, bèn quay đầu nhìn Tà Đạo Tử vừa xuất hiện bên cạnh mình mà hỏi: "Huynh trưởng, động lòng rồi?"
Để tỏ lòng thành ý với Tà Đạo Tử, Khương Vân không hề hạn chế hành động của hắn. Vì vậy, Tà Đạo Tử vẫn luôn ẩn thân một bên, nghe rõ cuộc đối thoại giữa Khương Vân và nam tử.
Với những chuyện khác, Tà Đạo Tử cũng chẳng hề có hứng thú, nhưng chỉ cần là tin tức liên quan đến cường giả siêu thoát, hắn đều thà tin là thật, tuyệt đối không muốn bỏ lỡ.
Bởi vậy, việc nam tử nhắc đến bí mật Hắc Hồn tộc có liên quan đến cường giả siêu thoát đương nhiên đã khiến hắn động lòng, thế nên mới hiện thân ngăn c��n Khương Vân giết chết kẻ này.
Thấy Tà Đạo Tử, nam tử không khỏi giật mình, hiển nhiên hắn không ngờ rằng ở đây lại còn có một cường giả khác.
Nhưng cách xưng hô giữa Tà Đạo Tử và Khương Vân, đặc biệt là khi Tà Đạo Tử lên tiếng, khiến hắn biết tính mạng mình tạm thời có thể giữ được.
Tà Đạo Tử nở nụ cười khổ, xoa xoa hai tay mình nói: "Huynh đệ, ngươi cũng biết, trở thành cường giả siêu thoát đã là mục tiêu duy nhất của ta lúc này rồi, thế nên, xin hãy giơ cao đánh khẽ, tạm thời tha cho hắn một mạng!"
"Ngươi yên tâm, sau khi biết bí mật liên quan đến cường giả siêu thoát, ta sẽ đích thân giết hắn."
Khương Vân khẽ thở dài trong lòng.
Trở thành cường giả siêu thoát, đó nào chỉ là mục tiêu của Tà Đạo Tử, mà đã thành chấp niệm của hắn rồi!
Dù bất đắc dĩ, Khương Vân vẫn thu tay lại nói: "Huynh trưởng nói quá lời, người này cứ để huynh trưởng xử trí."
"Kẻ này lòng dạ hiểm độc, vô ác không...". Nói được một nửa, Khương Vân liền vội sửa lời: "Hắn am hiểu đoạt xá, huynh trưởng hãy cẩn thận một chút, đừng để hắn lừa."
Gã nam tử này quả thực tội ác tày trời, nhưng Tà Đạo Tử lại là cường giả Bản nguyên đỉnh phong chuyên tu tà đạo.
So về độ tà ác, e rằng gã nam tử này còn không bằng Tà Đạo Tử.
Để Tà Đạo Tử ở cùng gã nam tử này, người thật sự cần cẩn thận lại chính là gã nam tử kia mới đúng.
"Đa tạ huynh đệ nhắc nhở!" Tà Đạo Tử liền ôm quyền vái Khương Vân, trịnh trọng nói: "Ta sẽ cẩn thận."
Khương Vân phất tay, rồi rời khỏi Đạo giới của mình.
Khương Vân vừa rời đi, gã nam tử kia lập tức nở nụ cười nhìn Tà Đạo Tử mà nói: "Đạo hữu..."
Mới vừa thốt lên hai chữ, Tà Đạo Tử đã vươn một ngón tay, trực tiếp đâm vào mi tâm nam tử, cắt ngang lời hắn.
Nam tử trơ mắt nhìn vô số Đạo Văn xa lạ tràn vào hồn phách mình, dù không cảm thấy đau đớn gì, nhưng vẫn không kìm được mà khẽ run rẩy.
Ngẩng đầu lên, Tà Đạo Tử đang tươi cười, hai mắt sáng rỡ nhìn hắn nói: "Ta thích tự mình tìm ra đáp án."
"Thế nên, ngươi chẳng cần nói gì cả, cứ để ta từ từ tìm hiểu."
Kh��ơng Vân đương nhiên không thèm để ý Tà Đạo Tử sẽ đối phó nam tử kia thế nào. Thân ảnh hắn xuất hiện trong Giới Phùng, rồi triệu hoán Bắc Minh ra.
Ra lệnh cho Bắc Minh tiếp tục tiến về hướng Thập Huyết Đăng, hắn liền khoanh chân ngồi xuống, lần nữa lấy ra tấm lệnh bài kia, cẩn thận tra xét.
Bên trong lệnh bài chỉ có một đạo lực lượng, không hề có bất kỳ điểm dị thường nào.
Sau khi nhìn chằm chằm vào đồ án bàn tay khắc trên lệnh bài một lúc lâu, Khương Vân mở miệng hỏi: "Đạo Nhưỡng, ngươi có từng nghe qua Chưởng Lệnh và Nhất Chưởng không?"
"Chưởng Lệnh? Nhất Chưởng?" Đạo Nhưỡng lặp lại hai từ này, trong giọng nói lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Hiển nhiên, nó hoặc là chưa từng nghe qua, hoặc là đã mất đi những ký ức liên quan.
Khương Vân cũng không giấu giếm, kể cho Đạo Nhưỡng nghe những ký ức mình đọc được từ hồn phách nam tử kia.
Đạo Nhưỡng nghe xong, đột nhiên kích động nói: "Nhất Chưởng, ta nhớ ra rồi! Nhất Chưởng hình như có liên quan đến nhà của ta."
"Nhà của ngươi?" Khương Vân nhướng mày: "Ngươi b��o ta đoạt khối Chưởng Lệnh này, chẳng lẽ mục đích thật sự là muốn tự mình về nhà sao?"
"Không không không!" Đạo Nhưỡng vội vàng nói: "Chưởng Lệnh nhất định có thể đưa ngươi về nhà, ta muốn nói là Nhất Chưởng."
"Bọn họ dường như, tựa như là người giữ cửa cho nhà ta?"
Mặt Khương Vân lập tức tối sầm lại!
Nhất Chưởng, kẻ bá chủ trong Hỗn Loạn Vực, lại chỉ là kẻ giữ cửa cho nhà Đạo Nhưỡng!
Gia đình Đạo Nhưỡng này, chẳng lẽ như hoàng cung phàm nhân, cao cao tại thượng sao?
Khương Vân cảm thấy khả năng này không cao.
Đạo Nhưỡng từng chính miệng nói, nó ở trong Hỗn Loạn Vực này, gặp ai cũng sợ, căn bản không dám tiếp xúc với bất kỳ sinh linh nào khác.
Nếu Đạo Nhưỡng, một Khởi Nguyên Chi Tiên, thật sự có địa vị cao như vậy, lại còn có Nhất Chưởng làm người giữ cửa, thì làm gì còn phải e ngại Bắc Minh hay bất kỳ ai khác!
Khương Vân lấy lại bình tĩnh, nói: "Dù sao sau khi tìm được Thập Huyết Đăng, ta nhất định phải đi tìm Nhất Chưởng. Đến lúc đó, tự khắc sẽ rõ chuyện gì đang diễn ra."
Đạo Nhưỡng cũng không nói gì nữa, chìm vào trầm tư.
Khương Vân thu Chưởng Lệnh lại, vốn muốn thả Hồn Phân Thân ra, nhưng lại lo lắng hắn quá mức tùy hứng, nên vẫn quyết định đợi Tà Đạo Tử đi ra rồi hãy nói.
Khương Vân chờ đợi như vậy suốt hai ngày. Cuối cùng, Tà Đạo Tử cũng xuất hiện trước mặt hắn, trên mặt thấp thoáng vẻ hưng phấn.
Khương Vân cười nói: "Xem ra, huynh trưởng đã có thu hoạch rồi?"
Tà Đạo Tử ngồi bên cạnh Khương Vân, miệng cười toác hoác nói: "Đó cũng nhờ huynh đệ ngươi thành toàn, quả thật là có chút thu hoạch, nhưng cũng không đáng kể lắm."
"Còn về tiểu tử kia, huynh đệ cứ yên tâm, ta đã tiễn hắn một đoạn đường rồi."
"Dù hắn là Hắc Hồn hay Bạch Hồn, giờ thì cũng chẳng còn hồn phách gì nữa."
Tà Đạo Tử giết gã nam tử kia, Khương Vân cũng không lấy gì làm ngạc nhiên.
Tà Đạo Tử nói tiếp: "Trong hồn phách tiểu tử kia có hai đạo phong ấn, một đạo mạnh, một đạo yếu, huynh đệ cũng đã biết rồi."
"Ta đã mở đạo phong ấn có lực lượng yếu kém hơn trong hồn phách tiểu tử kia."
"Đạo phong ấn đó do tộc lão của họ để lại, phong bế tất cả những gì liên quan đến tộc quần của bọn chúng."
"Mà Hắc Hồn tộc của bọn chúng, sở dĩ năm đó bị các chủng tộc khác liên thủ vây quét, kỳ thực nguyên nhân chân chính là bởi vì tộc quần của chúng lại chính là chủng tộc nguyên sinh của Hỗn Loạn Vực này."
Từng dòng chữ trên đây, với sự tận tâm của người biên tập, đã thuộc về bản quyền của truyen.free.