(Đã dịch) Đao Toái Tinh Hà - Chương 804 : Đây chẳng phải là các ngươi mong muốn sao
"Ngươi có biết mình đang nói gì không hả, Lâm Phong!" Hoắc Thiện gằn giọng.
Lâm Phong bình thản nói: "Hai vị còn có chuyện gì sao?"
Thiên Hà cười nhạt, đứng dậy: "Ngươi có biết hậu quả của việc cãi lời quân lệnh là gì không?"
Hoắc Thiện hừ lạnh: "Ngươi không sợ chúng ta bẩm báo với ba vị Quân Trưởng Vương bài sao?"
"Cứ đi đi." Lâm Phong nhấp một ngụm trà, chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Đây chẳng phải là điều các ngươi mong muốn sao?"
Sắc mặt Thiên Hà và Hoắc Thiện hơi biến, nhất thời không thể đoán được Lâm Phong rốt cuộc đang toan tính điều gì. Biết rõ hậu quả của việc cãi lời quân lệnh nhưng hắn vẫn ung dung như núi Thái Sơn, vẻ bình tĩnh tự tại khi kháng lệnh khiến cả Thiên Hà và Hoắc Thiện đều nảy sinh kiêng dè.
Tuy nhiên, cứ giằng co mãi lúc này cũng chẳng phải là thượng sách.
"Tốt lắm." Thiên Hà nhìn Lâm Phong: "Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, Lâm Phong, giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp đấy."
"Đúng vậy, đội trưởng của chúng ta nhân từ lắm đấy." Hoắc Thiện nói.
Lâm Phong mỉm cười.
"Quản gia Công Tôn, tiễn khách." Lâm Phong phất tay.
"Vâng, đại nhân."
"Không cần!" Thiên Hà ánh mắt sắc lạnh, quắc mắt nhìn Lâm Phong một cái rồi xoay người rời đi.
Khóe miệng Hoắc Thiện nhếch lên một nụ cười miệt thị, lập tức đuổi theo sau.
...
"Đội trưởng, ngươi nói Lâm Phong lấy đâu ra tự tin lớn đến vậy?" Hoắc Thiện hỏi.
"Ta không biết." Thiên Hà nhíu mày, giọng trầm thấp: "Nhưng e rằng có liên quan đến đại nhân Quang Nam. Nếu đại nhân Quang Nam muốn bảo vệ hắn, thì ngay cả Quân Trưởng Hạ hay Quân Trưởng Ngụy cũng không thể xử tội hắn, dù sao cũng phải nể mặt Quang Nam đại nhân."
"Vậy cứ mặc kệ hắn như thế sao?" Hoắc Thiện không cam lòng.
"Hắn mơ đi!" Thiên Hà ánh mắt đột nhiên sắc bén, "Cứ tưởng đại nhân Quang Nam để mắt đến là có thể tự tiện làm càn sao, thật quá ngây thơ! Hắn bây giờ dù sao vẫn thuộc Vương bài quân, chứ không phải Vinh Diệu quân. Đại nhân Quang Nam đúng là có địa vị đặc thù, nhưng còn có đại nhân Ảnh Kiếm, đội trưởng Nhị đội, kiềm chế hắn, huống hồ người thực sự nắm quyền ở Vinh Diệu Thất Minh lại là các vị quân chủ Đại Niết Bàn kia."
"Vậy là đội trưởng muốn..." Mắt Hoắc Thiện sáng rực.
"Tạo dựng dư luận!" Thiên Hà lạnh giọng nói: "Cứ truyền bá chuyện Lâm Phong cãi lời quân lệnh ra ngoài, để toàn bộ Vương bài quân đều biết. Đến lúc đó, dù đại nhân Quang Nam có muốn bao che hắn cũng lực bất tòng tâm, dù sao xét về quyền vị, ba vị Quân Trưởng Vương bài vẫn cao hơn đại nhân Quang Nam."
"Đội trưởng quả là diệu kế!" Hoắc Thiện phấn khích nói: "Đến lúc đó, dưới áp lực dư luận, ba vị Quân Trưởng Vương bài chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lâm Phong."
Thiên Hà cười khẩy một tiếng: "Muốn đấu với ta ư? Hắn còn kém xa lắm!"
"Ha ha ha!" Hoắc Thiện cười lớn.
"Lâm Phong công khai cãi lệnh ư?"
"Hình như vậy, nghe nói còn khiến Thiên Hà tức đến thổ huyết, đắc chí đến mức ăn nói lung tung."
"Các ngươi không biết đâu, ta nghe huynh đệ nói Lâm Phong cuồng vọng lắm. Hắn yêu cầu Thiên Hà phải chia cho mình một nửa chiến công nhiệm vụ thì mới chịu chấp hành, bằng không thì miễn bàn!"
"Chẳng qua là đã vượt qua vòng đầu tiên của cuộc tranh đoạt tư cách Con Đường Vinh Diệu thôi mà, hắn có gì mà kiêu ngạo chứ?"
"Cái này không liên quan gì cả. Là đại nhân Quang Nam đứng sau lưng làm chỗ dựa cho Lâm Phong. Sau khi vòng đầu tiên kết thúc, Lâm Phong căn bản không trở về lãnh địa của V��ơng bài quân, mà nán lại trụ sở của tiểu đội Vinh Diệu đệ nhất gần nửa tháng trời. Người ta có hậu thuẫn nên mặc sức làm càn, chẳng ai dám làm gì cả!"
"Thật hay giả vậy? Vô quy củ bất thành phương viên, lẽ nào ba vị Quân Trưởng cứ thế mà nhắm mắt làm ngơ sao?"
Tin tức lan truyền rất nhanh. Vốn dĩ, việc Lâm Phong thăng tiến quá nhanh đã khiến nhiều người ghen tị; hiện tại, những chuyện liên quan đến hắn đương nhiên càng thu hút sự chú ý của mọi người. Kỳ thực, rất nhiều người đều mang trong lòng sự đố kỵ khi thấy kẻ khác may mắn hơn mình.
...
Giới Áo Nghĩa, cảnh đo lường Áo Nghĩa. Nơi này không thuộc Ngũ Đại cảnh Áo Nghĩa nhưng vẫn rất được chú ý, bởi vì điểm Áo Nghĩa được thu thập ngay tại đây.
Ngày đó, Lâm Phong từng lập nên kỷ lục Áo Nghĩa đỉnh cấp cao nhất.
Rào ~ rào ~~ Trên bầu trời thỉnh thoảng xuất hiện các loại hồng quang, ánh vàng cùng đủ màu sắc khác, mỗi màu đại diện cho một cấp độ Áo Nghĩa. Nơi đây không náo nhiệt bằng buổi đánh giá sức chiến đấu nửa năm một lần; hiện tại, cảnh đo lư���ng Áo Nghĩa dù sao cũng khá vắng vẻ, chỉ lác đác vài người. Thấy Lâm Phong đến, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hắn.
Hiện nay, danh tiếng của Lâm Phong ở Vương bài quân đã hiển hách vang dội. Điểm sức chiến đấu của hắn xếp hạng nhất, hắn là một trong năm người vượt qua vòng đầu tiên của cuộc tranh đoạt tư cách Con Đường Vinh Diệu, lại là quân sĩ duy nhất trong số năm người đó! Quan trọng nhất là, Lâm Phong đến Ba mươi ba Châu, tiến vào Vinh Diệu Thất Minh chỉ vỏn vẹn hơn hai tháng mà thôi.
Phía trước, từng bóng người lần lượt bước ra từ trong màn sương mù. Rất nhanh, đến lượt Lâm Phong.
"Đi theo ta." Quân sĩ phụ trách đo lường dẫn đường, giọng nói mang theo chút tôn kính. Lâm Phong đi theo, quy trình kiểm tra Áo Nghĩa, hắn từ lâu đã nắm rõ. Việc kiểm tra phải tiến sâu vào bên trong cảnh đo lường Áo Nghĩa, như vậy cũng có thể giữ bí mật cho võ giả.
"Là loại năng lượng nào?" Quân sĩ phụ trách đo lường hỏi.
"Quang." Lâm Phong đáp.
Quân sĩ hơi khựng lại, lập tức rẽ trái, có chút kinh ngạc. Lâm Phong cũng hiểu, bởi vì lần trước hắn khảo nghiệm là 'Lôi'. Các võ giả thông thường đều lấy việc dung hợp làm chủ, nhưng việc tu luyện Áo Nghĩa thường chỉ chuyên tu một hệ. Dù sao thì trong hai loại Thánh Khí cũng luôn có một loại được am hiểu hơn, hơn nữa, chuyên nhất một con đường sẽ dễ dàng hơn để được năng lượng bản nguyên thừa nhận.
Rất nhanh, họ đến nơi kiểm tra. Lâm Phong nhìn về phía trước, đó là một Quang Hệ Thánh Tinh Đại Trận mạnh mẽ, bàng bạc, cực kỳ tương tự với Lôi Hệ Thánh Tinh Đại Trận mà hắn từng khảo nghiệm trước đây. Chỉ có điều năng lượng quang thay thế năng lượng lôi, nhưng đối với hắn mà nói, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Oành ~
Tâm trí Lâm Phong chấn động. Ở trung tâm nhất của Quang chi Thánh Tinh Đại Trận có một viên châu to bằng trứng ngỗng, ánh sáng lộng lẫy, linh động. Vị trí trung tâm trận pháp, đó chính là Bản Nguyên Quang Châu.
"Bảo vật chân chính." Lâm Phong không thể rời mắt, nay đã được Bản Nguyên Quang thừa nhận, hắn mới có thể chân chính cảm nhận được sự quý giá và mạnh mẽ của Bản Nguyên Quang Châu. Nó không phải Thiên Giai bảo vật, mà là... Siêu Thiên Giai Thánh Bảo trong truyền thuyết, thứ mà các cường giả Đại Niết Bàn sử dụng.
"Vào đi thôi, hướng về Bản Nguyên Quang Châu thi triển Áo Nghĩa hệ Quang, cũng không nhất thiết phải là Áo Nghĩa loại công kích." Quân sĩ phụ trách đo lường giới thiệu một cách máy móc: "Bảy người chúng ta sẽ căn cứ vào độ đậm nhạt của các loại màu sắc để chấm điểm, bỏ đi hai điểm cao nhất và thấp nhất, sau đó lấy trung bình cộng của năm điểm còn lại."
Bảy vị quân sĩ đứng thành một hàng phía trước đều nhìn lại, trong mắt ánh lên vài phần chờ mong. Bọn họ rất muốn biết, Lâm Phong, người từng lập nên kỷ lục điểm Áo Nghĩa đỉnh cấp hai tháng trước, lần này liệu có đột phá nào đáng kể không?
Chẳng lẽ... chỉ vỏn vẹn hai tháng, hắn đã lĩnh ngộ Áo Nghĩa hoàn mỹ? Kỳ Nhập Niết mà lĩnh ngộ Áo Nghĩa hoàn mỹ! Nghĩ tới đây, các quân sĩ liền cảm thấy tâm cảnh dâng trào, mong chờ không ngớt.
Lâm Phong khẽ cười, lập tức bước vào.
Rào ~~ Ngay khoảnh khắc bước vào, Lâm Phong cảm thấy cứ như trở về nhà vậy, vô số nguyên tố năng lượng Quang chi như những tinh linh vây quanh, vừa thân thiết sâu sắc lại vừa ấm áp.
Đây không phải là cộng hưởng, mà là hòa mình vào trong đại trận Quang chi, trở thành một thể hoàn mỹ.
Lâm Phong tiến về Bản Nguyên Quang Châu. Đôi mắt hắn lấp lánh, bước chân dừng lại. Vật trước mặt hắn dường như là một phần của cơ thể hắn vậy.
Cũng không cần thi triển Áo Nghĩa, bởi vì...
"Đùng!" Ấn ký Quang Tâm trên trán Lâm Phong rực sáng, thoáng chốc kích hoạt Bản Nguyên Quang Châu phát ra tia sáng chói lọi. Toàn bộ Quang chi Đại Trận phun trào kịch liệt, hân hoan nhảy nhót tột độ. Vô số Nguyên Tố Quang chi gắn kết lại, trong phút chốc ánh sáng trắng xuất hiện giữa không trung, chiếu sáng cả vòm trời.
Bản chuyển ngữ này thuộc về độc quyền của Tàng Thư Viện.