(Đã dịch) Đấu La: Từ Võ Hồn Thời Chi Trùng Bắt Đầu - Chương 135: Tiêu Viêm thiếu gia tới rồi
“Tiêu Viêm thiếu gia tới rồi!”
“Tiêu Viêm thiếu gia tới rồi!”
Chàng học viên cưỡi Sư Thứu, người vừa rời Già Nam học viện để báo tin, gân cổ hò vang từ trên không.
Hắn chẳng bận tâm đến lệnh cấm phi hành Sư Thứu trên một vài khu vực trong học viện, dồn đấu khí khuếch tán tiếng mình ra.
Toàn bộ Già Nam học viện sôi trào lên.
“Lão sư, bụng con không được khỏe, xin nghỉ nửa ngày ạ.”
“Con cũng vậy ạ.”
“Hôm qua con tu luyện có chút sai sót, cần nghỉ ngơi, xin phép ạ.”
Từng học viên lấy đủ lý do để rời lớp học. Rất nhiều người thậm chí còn chẳng đợi đạo sư đồng ý đã vội vã bỏ đi.
“Ở đâu? Cái kia Tiêu Viêm thiếu gia ở đâu?” Có người hỏi.
“Chờ đã, đồng học, ngươi có thể trước tiên đem đao trong tay thu lại sao?”
“Lão sư, thật sự, tin tưởng con, con chỉ là muốn cùng hắn hữu hảo trao đổi một chút.”
“Tiêu Viêm ca ca......” Một thiếu nữ mặc váy dài màu tím, thanh nhã như đóa hoa sen, đang đứng trên một lầu các. Nàng nhìn quảng trường sau cổng lớn học viện ngày càng tụ tập đông học viên, khóe mắt ánh lên nụ cười.
“Huân Nhi, muội không lo lắng sao? Nhìn dáng vẻ này, Tiêu Viêm ca ca của muội sợ là vừa rơi xuống đất liền sẽ bị đánh chết a.” Nàng có dáng người xinh đẹp, nhưng trên mặt tràn ngập anh khí. Hổ Gia đứng bên cạnh Huân Nhi, mỉm cười nói.
“Chút chuyện này, không làm khó được Tiêu Viêm ca ca đâu.” Huân Nhi đối với Tiêu Viêm tràn đầy lòng tin.
“Sao ngươi không đi? Chẳng phải ngươi cũng nói muốn thu thập Tiêu Viêm thiếu gia ư?” Hổ Gia quay ánh mắt sang Ngô Hạo, người đang khoác áo bào màu huyết sắc đứng một bên.
Ngô Hạo thần sắc lạnh lùng, bình thản nói: “Ta sẽ khiêu chiến hắn, trong trận chiến một chọi một, đường đường chính chính đánh bại hắn.”
“A, tên Bạch Sơn kia dường như đang kích động đám đông. Theo ta hiểu hắn, không chừng hắn sẽ lén lút ra tay độc ác.” Hổ Gia nheo mắt, một tia đùa cợt và khinh thường xẹt qua.
“Bạch Sơn......” Mắt Huân Nhi lóe lên tia kim quang, nàng khẽ nhón mũi chân, thân ảnh thoắt cái đã từ lầu các nhảy xuống.
“Ai ai, quả nhiên vẫn là không dứt được cái gã tình nhân bé nhỏ của mình mà...... Thật tình, xú nam nhân thì có gì hay ho chứ? Thà đi theo ta đây còn hơn.” Hổ Gia chẳng mảy may để ý ánh mắt quái dị của Ngô Hạo đứng một bên, nàng cũng nhảy về phía trước, theo sát Huân Nhi.
“Làm sao bây giờ? Chúng ta có cần thông báo Tiểu Manh không?” Tiêu Ninh nhìn đám đông đang tụ tập, dường như muốn “dạy dỗ” Tiêu Viêm, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
Trong đám người, một bóng dáng khác lạ khiến hắn chợt giật mình. Nhìn kỹ vài lần, Tiêu Ninh nhận ra đó chính là vị trưởng lão Đấu Vương từng bị Tiểu Manh đánh cho tơi bời!
“Cái tên tiểu hỗn đản đó, cứ để nó bị đánh chết đi.” Tiêu Ngọc khẽ nhíu mày, “Ngươi có cách nào vào nội viện không?”
“Không có, nhưng Tiểu Manh cho ta một con ma thú chim được nàng thuần dưỡng, có chuyện có thể viết thư thông báo nàng.”
Tiêu Ngọc liếc mắt: “Vậy ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh chóng viết thư đi a!”
“Không phải chị bảo cứ để hắn bị đánh chết cho rồi sao......” Tiêu Ninh lí nhí.
Bị Tiêu Ngọc lườm một cái, hắn rụt cổ, vội vã chạy về ký túc xá của mình.
Trên không trung, chàng học viên đang điều khiển Sư Thứu đưa Tiêu Viêm đến học viện bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Ngày thường, Sư Thứu của hắn thường phải dỗ dành, trấn an mãi mới chịu nghe lời, vậy mà hôm nay lại khôn ngoan dị thường, như thể đang sợ hãi điều gì đó.
Hắn liếc mắt nhìn con ưng đang đậu trên vai Tiêu Viêm, ánh mắt ngưng lại...... Là một loại ma thú nào đó sao, hơn nữa cấp bậc e rằng còn không thấp.
Một quần thể kiến trúc đồ sộ, rộng lớn xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Viêm.
Dưới sự điều khiển của học viên, Sư Thứu không đáp xuống bãi đậu chuyên dụng mà lại bay thẳng đến cổng học viện.
“Đến rồi, học đệ, chúc ngươi chơi vui vẻ nhé.” Gã học trưởng kia nở một nụ cười quỷ dị trên môi.
Hắn là cố ý đem Tiêu Viêm trực tiếp đưa đến cửa học viện, chính là vì không cho đối phương thời gian chuẩn bị.
Khi Sư Thứu hạ xuống độ cao nhất định, Tiêu Viêm nhảy khỏi lưng nó, hai chân hơi khụy xuống để triệt tiêu lực xung kích lúc tiếp đất.
Gãi gãi đầu, chàng cảm thấy không hiểu ra sao. Chàng cũng chẳng băn khoăn quá lâu, mà dời ánh mắt lên tấm biển lớn treo trên cổng chính phía trước, nơi có bốn chữ “Già Nam học viện” được khắc rõ. Trong lòng chàng dâng lên đôi phần kích động.
Huân Nhi, Tiểu Manh, ta tới!
Với đầy ắp sự chờ mong, Tiêu Viêm bước vào bên trong học viện.
Một luồng khí lạnh đột ngột chạy dọc sống lưng lên đ���n đỉnh đầu. Chàng nhìn thấy hai bên con đường, người đứng đông nghịt, ai nấy đều vô tình hay cố ý liếc nhìn mình.
Tiêu Viêm cảm thấy tình cảnh này thật quen thuộc... Hệt như lúc ở Vân Lam Tông, các đệ tử cũng từng đứng hai bên mà vây xem như thế. Chàng hít thở sâu một hơi, không hề luống cuống, cứ thế sải bước tiến về phía trước.
Hắn Tiêu Viêm, xông qua Ma Thú sơn mạch, đi qua Xà Nhân tộc thần điện, trải qua Vân Lam Tông, còn tại Hắc Giác Vực trà trộn một đoạn thời gian, tình cảnh gì chưa từng thấy qua?
Sau khi đi được một quãng, những học viên đang đứng rải rác hai bên đường bỗng khép lại, chặn đứng lối đi của chàng.
“Ngươi chính là Tiêu Viêm thiếu gia?” Bạch Sơn mang theo mấy người, đứng tại giữa lộ hỏi.
“Trước kia cũng có người hỏi vậy... Là ta, có chuyện gì sao?” Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, trong mắt ẩn chứa vẻ khó hiểu.
Mị lực của Tiểu Manh lớn đến vậy sao? Hóa ra hơn nửa học viện đều coi ta là tình địch ư... Sao lại có nhiều nữ nhân đến thế cơ chứ?
“Đã ngươi thừa nhận, vậy thì dễ làm rồi.” Bạch Sơn phất phất tay.
Các học viên từ bốn phương tám hướng vọt tới.
“Anh em xông lên nào!”
“Với cái tên này thì cần gì nói đạo lý giang hồ nữa.”
“Đánh liền xong việc!”
Tiêu Viêm nhìn đám đông đang cuồng nhiệt, cảm thấy da đầu tê dại... Chẳng chút do dự, chàng lập tức triển khai Tử Vân Dực, vút thẳng lên bầu trời.
Cái này cùng ta phía trước nghĩ không giống nhau a, ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ từng cái tới cùng ta đơn đấu...... Tiêu Viêm ở trong lòng nghĩ đến.
“Đấu Vương cường giả ư?” Có người kinh hãi.
“Không, chỉ là phi hành đấu kỹ.”
“À, có thể khiến nha đầu đó cảm mến đến vậy, quả nhiên gã này cũng chẳng tầm thường đâu.” Phó viện trưởng Hổ Kiền đứng từ đằng xa, vuốt vuốt chòm râu, cười ha hả lẩm bẩm.
Gì tình huống? Tiêu Viêm từ không trung nhìn xuống đám người, thần sắc có chút mờ mịt, cái này không quá giống là tình địch khiêu chiến, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Chàng nhìn thấy không xa, bóng dáng thiếu nữ mà chàng hằng nhớ thương, đang mỉm cười dịu dàng về phía chàng.
Đ��i cánh chấn động, Tiêu Viêm vụt bay tới, nhanh chóng hạ thấp độ cao, ôm chầm lấy Huân Nhi rồi lại tức thì bay vút lên trời.
Cử động như vậy càng làm cho một đám nam học viên hai mắt đỏ lên.
“Dựa vào, đánh chết cái tên cẩu nương dưỡng này!”
“Tiểu tử, có gan đừng chạy, xuống cùng ta đại chiến ba trăm hiệp!” Có người ở phía dưới khiêu khích.
Bạch Sơn nhìn xem một màn này, tay phải nắm chặt quyền, trong mắt lóe lên một tia âm tàn.
Ôm Huân Nhi vào lòng, cảm nhận được thân thể mềm mại trong vòng tay, Tiêu Viêm nở nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng:
“Huân Nhi, đã lâu không gặp, ta nhớ muội muốn chết.”
Huân Nhi đỏ mặt, lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Em cũng nhớ huynh, Tiêu Viêm ca ca.”
Sau khi hai người đã bày tỏ nỗi nhớ nhung, Tiêu Viêm hỏi: “Huân Nhi, muội biết đây là chuyện gì không? Sao lại có nhiều người đuổi đánh ta thế này?”
Huân Nhi cười tít mắt: “Hì hì, Tiêu Viêm ca ca bây giờ huynh đúng là công địch của học viện đó, ai bảo huynh có một cô thị nữ ưu tú đến vậy.”
“Quả nhiên là do Tiểu Manh gây ra ư... Đừng nói là Tiểu Manh làm mê mẩn toàn bộ học viên, nên họ đều coi ta là tình địch nhé?” Tiêu Viêm cười nói.
Huân Nhi như đã đoán trước, đáp: “Hơi khác một chút, không phải làm mê mẩn, mà là... đánh gục.
Nàng lo rằng một số học viên sẽ tìm đến gây phiền phức cho Tiêu Viêm ca ca, thế nên đã đánh cho tất cả mọi người một trận, buộc họ phải tránh xa huynh.
Kết quả là nàng làm quá tay, bị phó viện trưởng tống vào nội viện. Không còn nàng kiềm chế, Tiêu Viêm ca ca liền trở thành mục tiêu nhắm đến của họ.”
“Ngạch......” Tiêu Viêm ngẩn người, nét mặt đờ đẫn.
Bản quyền của câu chuyện này thuộc về truyen.free, xin đừng mang đi nơi khác mà không có sự đồng ý.