(Đã dịch) Đế Vực - Chương 162: Tiễn khách
Cầm Dương Đan trong tay, Sở Tiêu cáo biệt, suốt đường đi vẫn vuốt ve khuôn mặt mình. Trên đó in hằn vòng môi đỏ của nàng dâu, hương thơm vấn vương mãi không tan.
“Đừng nhìn nữa, có mất mát gì đâu.” Thấy Diệp Dao tựa khung cửa, dõi theo bóng lưng ai đó khuất dần, đứng bất động hồi lâu, Mộng Tinh đại sư bỗng lên tiếng, không biết là vô tình hay cố ý.
Nàng không có ý chia rẽ đôi vợ chồng trẻ này, nhưng thực sự cả hai đều có việc cần làm. Đồ nhi của nàng cần kíp bế quan một thời gian để hóa giải dược tính của Huyền Âm Chi Thảo.
Còn về phần Sở Tiêu, hắn còn phải tham gia kỳ khảo hạch thứ ba của học viện và cần loại bỏ Cực Hàn chi độc trong cơ thể mình trong thời gian ngắn nhất.
Bị sư tôn nhắc nhở như vậy, Diệp Dao vội vàng rụt mắt lại, mặt đỏ bừng. Trước khi mất trí nhớ, nàng không biết mình có phải là một thục nữ không, ấy vậy mà hôm nay lại quá đỗi không thận trọng.
“Hai tình như là lâu dài lúc, há lại tại sớm sớm chiều chiều.” Mộng Tinh đại sư khẽ phẩy tay, từng đạo phù chú hư ảo bay ra từ tay áo, đều ẩn vào hư vô.
Theo đó, một tòa đại trận hiện hình, khiến cả tiểu viện trở nên mờ ảo. Nhìn từ bên ngoài viện, chỉ thấy một màn sương khói mịt mùng, người tu vi chưa tới cảnh giới nhất định sẽ không thể nhìn thấu thực hư.
Bế quan kỵ nhất bị quấy rầy.
Nàng làm vậy là để đề phòng trước mọi việc.
Đặc biệt là đám người họ Khương kia, ai nấy ��ều không chịu an phận, muốn vào đây “tản bộ” ư? Đừng hòng.
“Lúc nào mình lại trúng huyễn thuật vậy?” Trên đường về nhà, Sở Tiêu liên tục tự lẩm bẩm, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Đang phải chịu một cú sốc lớn. Chỉ một Khương Ngọc Nhiêu thôi mà đã khiến hắn không ngóc đầu lên nổi. Vẻn vẹn một huyễn thuật nhỏ nhoi đã suýt chút nữa lấy mạng hắn. Lần tới đối mặt, hắn cũng chẳng biết mình sẽ dính chiêu như thế nào.
Cái hắn thiếu là thời gian để trưởng thành. Bằng không nếu lại đối đầu với cô nàng kia, ngoài thân pháp độn thổ mười dặm, hắn thực sự nghĩ không ra làm sao đối kháng được một cường giả Thông Huyền cảnh.
Có lẽ là do hai mắt mờ mịt, cũng hoặc nghĩ đến xuất thần, thậm chí khi bước lên một cây cầu vòm, hắn sơ ý bước hụt, một bước không vững, suýt thì ngã chúi xuống.
May mắn thay, có người giúp hắn một tay.
“Đa tạ.” Sở Tiêu mỉm cười, lúc này dẹp bỏ suy nghĩ miên man, bước nhanh hơn.
Người đã đỡ hắn không hề rời đi, cứ vậy đứng ở đầu cầu, dõi theo hắn khuất dần.
Nhìn kỹ lại, thì ra là Hạo Nguyệt Thánh Tử. Hắn vẫn chưa rời Quảng Lăng, đáng lẽ hôm nay phải đi rồi, nhưng nghe tin Sở Tiêu còn sống, liền đặc biệt đến để xem mặt.
Hắn quá hiếu kỳ, rốt cuộc Sở Tiêu là một người như thế nào, mà có thể khiến Huyền Âm Chi Thể yêu đến sống chết, thậm chí không tiếc đối đầu toàn bộ Khương gia.
“Sở Ti��u, danh bất hư truyền.” Hạo Nguyệt Thánh Tử nở nụ cười, rồi như một lữ khách vãng lai, biến mất vào trong đám đông ồn ào.
Hắn không có thói xấu phá hoại nhân duyên của người khác. Diệp Dao và Sở Thiếu Thiên đã có tình cảm, hắn sẽ không chen ngang vào, tất cả thuận theo duyên phận.
Nhưng không phải ai cũng có thể nhìn thấu đáo như hắn. Kìa, hàng chục phi cầm đã đáp xuống Diệp gia phủ đệ, kẻ dẫn đầu chính là Tử Cấm Thánh Tử Mộ Dung Trạch.
Đồng hành cùng hắn còn có Diêu Tiên Nhi, cùng không ít hộ vệ áo đen cường đại. Hai vị Thông Huyền một mập một gầy, Trần Từ và người đã mất dấu Sở Tiêu đêm đó, cũng có mặt trong số đó.
Chưa hết đâu.
Sau Tử Cấm Thánh Tử, trên bầu trời, tiếng kêu của phi cầm vang lên không ngớt, bóng người cũng nối tiếp nhau xuất hiện, toàn bộ đều là Thánh Tử của các học viện.
Có thể nói như vậy, ngoại trừ Hạo Nguyệt Thánh Tử đã rời đi và Thanh Phong Thánh Tử không tới, sáu đại học viện còn lại, đều không ngoại lệ, toàn bộ có mặt.
Bọn họ tới đây không phải để du sơn ngoạn thủy, mà là để cầu hôn. Huyền Âm Chi Thể trong truyền thuyết, ai mà chẳng muốn cưới về nhà?
Lẽ ra, lục đại Thánh Tử giá lâm, Diệp Thiên Phong, thân là chưởng môn nhân Diệp gia, đáng lẽ phải ra ngoài nghênh đón, nhưng lại không thấy hắn xuất hiện.
Hắn cũng muốn ra ngoài đi dạo, có điều, chỗ ở có không ít hộ vệ Khương gia trấn giữ. Nói dễ nghe là bảo vệ hắn, nói khó nghe thì hắn là bị giam lỏng.
Hành động này hiển nhiên là kiệt tác của Khương Thiên Khung. Hắn không mang họ Diệp, lại lấy thân phận tộc trưởng Diệp gia tiếp đãi các vị Thánh Tử, mặt mày hớn hở.
Dù là Thánh Tử của học viện nào, Diệp Dao tùy ý chọn, người nào cũng được, chẳng có gì đáng bận tâm.
Còn về Sở Tiêu, sống sót thì đã sao? Có Mộng Khiển che chở thì làm được gì? Lần này, đã không cần Khương Thị nhất tộc ra tay nữa. Đám Thánh Tử tài hoa xuất chúng này, đều khó lòng để hắn sống yên.
“Một kẻ mù lòa, mà cũng dám nhòm ngó Huyền Âm Chi Thể?” Mộ Dung Trạch cười lạnh. Diêu Tiên Nhi đứng bên cạnh hắn, trong mắt cũng đầy rẫy hàn quang. Nàng tuy���t đối không cho phép đại tẩu tương lai của mình có nửa phần vết nhơ.
Mà Sở Tiêu, chính là vết nhơ đó.
Không biết tự lượng sức mình, tất nhiên là tự tìm đường chết.
Ngay lúc đó, đã có một cơ hội tốt tuyệt vời.
Ba ngày sau, kỳ khảo hạch thứ ba tại Yêu Thú Sâm Lâm, thuê thêm vài thí sinh, chu cấp cho chúng vài món bí bảo giết người, bí mật xử lý Sở Tiêu mà không ai hay biết.
Có ý tưởng này không chỉ có hai huynh muội hắn. Năm vị Thánh Tử còn lại cũng đều cười khẩy đầy ẩn ý, trong mắt cũng đều lóe lên hàn quang sắc lạnh.
Giết gà thì cần gì dùng dao mổ trâu.
Diệt một Tiên Thiên Tiểu Huyền Tu, chẳng khác nào bóp chết một con kiến.
A... Hắt hơi!
Hàn độc có thể so sánh phong hàn ác liệt hơn rất nhiều.
Cái hắt hơi này, cả người Sở Tiêu bỗng rùng mình ớn lạnh. Chắc là có quá nhiều người đang “nhắc nhở” đến hắn.
Sau nhiều ngày xa cách, về lại Thanh Sơn phủ, hắn cảm thấy thật thân thuộc, chỉ là những vị khách trong sân khiến hắn hơi khó chịu.
Có khách đến thăm. Vương các lão của Sở thị nhất tộc ��ang cùng Sở Thanh Sơn và Tiêu Hùng hàn huyên trong viện.
Hắn cũng không phải tay không tới, mang theo không ít quà cáp, tuy không phải vật quý hiếm, nhưng cũng có giá trị không nhỏ.
“Tam thiếu gia.” Gặp Sở Tiêu, Vương các lão vội vàng đứng dậy. Khác hẳn với vẻ mặt khó coi ngày trước, giờ đây lại là khuôn mặt tươi cười, thậm chí còn mang vài phần nịnh nọt.
Hôm nay đã khác xưa nhiều rồi. Tiền đồ của tam công tử đã vượt qua hai kỳ khảo hạch. Nếu lại thông qua kỳ thứ ba, chính là nghiễm nhiên cá chép hóa rồng, chẳng phải nên tươi cười chào đón sao?
“Các lão, hôm nay sao có rảnh tới đây?” Sở Tiêu nhàn nhạt nói. Cho dù là cười, cũng là cười mà như không cười.
“Lão thái gia đã sai người chuẩn bị một tòa phủ viện, để hai người dọn về Sở gia ở.” Vương các lão cười xòa nói.
Lời này, nghe Sở Tiêu mà không khỏi thổn thức.
Đã bao nhiêu năm, gia gia chưa từng đối xử tốt với hắn như vậy. Giờ đây tốt đẹp như vậy, cũng chỉ vì nể mặt tu vi của hắn thôi!
Nếu hắn vẫn là một phế vật, vẫn là cái tên tam thiếu gia vô dụng kia, e là đến liếc mắt ông ta cũng chẳng buồn.
“Trở về nói cho ông ta biết, ta và phụ thân ở đây rất tốt, sẽ không về Sở gia.” Sở Tiêu bình thản nói, lời từ chối thẳng thừng, không có gì phải bàn cãi.
“Tam thiếu gia, ngươi cái này.......” Vương các lão ngượng nghịu cười cười, quay đầu nhìn về phía Sở Thanh Sơn. So với Sở Tiêu, vị này có vẻ dễ nói chuyện hơn.
“Các lão, ý của Thiếu Thiên cũng là ý của ta, mời trở về đi!” Sở Thanh Sơn ôn hòa mỉm cười.
“Tiễn khách.” Sở Tiêu hạ lệnh trục khách. Dù lời lẽ đã khá hàm súc, nếu là ở dĩ vãng, hắn đã sớm động thủ rồi.
Chủ tử đã lên tiếng, bọn hộ viện đương nhiên không thể đứng nhìn. Thuần thục, liền vây quanh Vương các lão cùng đoàn người, đuổi thẳng ra khỏi Thanh Sơn phủ.
Cùng với họ bị tống ra ngoài còn có những món quà cáp bọn hắn mang tới. Sở Tiêu còn đứng ở cửa phủ, tiện tay ném trả, tránh để sau này có kẻ quay lại đòi.
“Ài....!” Vương các lão bước đi lấm lem bụi đất. Quả đúng là phong thủy luân chuyển, cuối cùng hắn cũng có lúc chật vật như vậy.
Văn bản này được truyen.free giữ bản quyền, mọi hình thức sao chép đều cần được sự cho phép.