(Đã dịch) Đế Vương Tế - Chương 1286: Thiên Cung lệnh truy nã
"Thực ra cũng không đến nỗi nghiêm trọng đến thế. Tiểu nha đầu này rất có cá tính, bản cung chủ lại thấy khá hứng thú. Cứ để Bát trưởng lão đi một chuyến, đem người về trước, còn về việc xử lý thế nào, bản cung sẽ suy nghĩ sau.” Thủy Vận khẽ cười khoát tay, cũng không xem chuyện này là gì to tát.
“Dạ, cung chủ!” Nữ tử áo xanh đáp lời, rồi toan quay người rời đi.
“Chờ một chút!” Thủy Vận bỗng nhiên gọi lại nàng.
Nữ tử áo xanh dừng bước ngay tại chỗ, sau đó nhìn về phía Thủy Vận: “Cung chủ còn có gì dặn dò?” Thủy Vận khẽ động ngón tay, chén trà trên mặt bàn lơ lửng bay lên, rồi vững vàng đáp xuống trước mặt nàng, nàng khẽ nhấp một ngụm.
“Trà này hương thơm ngào ngạt, vị ngọt dịu còn vương vấn, đúng là trà ngon khó kiếm.” “Cũng như tiểu nha đầu kia, nàng vẫn chưa hiểu rõ rằng chỉ có dư vị mới là ngọt ngào nhất. Từ giờ trở đi, hãy truyền lệnh của ta, ban bố lệnh truy nã Thiên Cung. Phàm những thế lực phụ thuộc Vân Thiên Cung, chỉ cần nhìn thấy tiểu nha đầu này, đều có thể bắt nàng lại. Nếu ai bắt được, trọng thưởng không thiếu.” Trên mặt nữ tử áo xanh rạng rỡ hẳn lên. “Đây quả thực là một biện pháp hay.”
“Cung chủ, thuộc hạ đi ngay đây!” Đợi đến khi nữ tử áo xanh rời đi rồi, Thủy Vận lúc này mới đưa chén trà lên, uống cạn một hơi. Trên mặt nàng hiện lên nụ cười.
“Đã bao năm rồi, hiếm khi có chuyện thú vị đến thế. Tiểu nha đầu, hi vọng ngươi có thể trụ lâu hơn một chút, đừng để ta thất vọng.”
Về phần Cửu Phượng, nàng hoàn toàn không hay biết tình hình của Vân Thiên Cung. Nàng vẫn cứ làm theo ý mình, hoàn toàn không xem Vân Thiên Cung ra gì, chỉ là nàng đã đi đường quá lâu, đến nỗi chính nàng cũng không rõ mình đang ở đâu. Bất đắc dĩ, nàng chợt thấy phía trước xuất hiện một tòa tiểu trấn.
Tiểu trấn này lớn hơn tiểu trấn của Tôn Gia trước kia không biết bao nhiêu lần, xung quanh cũng có rất nhiều tu sĩ qua lại, trông vô cùng náo nhiệt. Cửu Phượng nghĩ nghĩ, liền quyết định dừng chân lại trong tiểu trấn.
Dù sao hiện tại nàng cũng không vội, cho dù có phải đi đường, cũng cần nghỉ ngơi tử tế đã. Hơn nữa người của Vân Thiên Cung cũng chưa đuổi kịp, nàng vẫn còn thời gian. Cửu Phượng đến khách sạn, dự định ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, thuận tiện hỏi thăm khoảng cách từ đây đến Tiên môn, cũng như tình hình xung quanh.
“Lão bản, cho ta một gian phòng tốt nhất của quán ngươi.” Cửu Phượng vào đến khách sạn, trực tiếp lấy ra một thỏi bạc đặt lên quầy, nói một cách sảng khoái.
Khi thấy thỏi bạc này, lão bản hai mắt sáng rực, vội vàng vươn tay thu bạc.
“Được rồi, ngài mời lên lầu, tôi sẽ sắp xếp cho ngài một căn phòng tốt nhất. Ngoài ra ngài cần gì cứ trực tiếp dặn dò người của quán là được ạ.”
Cửu Phượng gật đầu, rồi bước lên lầu. Gã sai vặt trong quán, càng là bước nhanh dẫn Cửu Phượng lên lầu.
Gian phòng ở đây trông vô cùng cổ kính, kém xa so với Du Long Sơn Trang trước kia không biết bao nhiêu lần. Nhưng lúc này Cửu Phượng cũng chẳng còn tâm trạng quan tâm những thứ đó, chỉ cần có chỗ nghỉ ngơi là đủ rồi.
“Khách quan, ngài còn cần gì nữa không ạ? Cứ trực tiếp dặn dò tiểu nhân là được.” Gã sai vặt đứng bên cạnh, khiêm tốn hỏi Cửu Phượng. Cửu Phượng mặc dù là người từ trên núi xuống, nhưng nàng trong khoảng thời gian này tại võ đạo giới lịch luyện, cũng hiểu không ít chuyện, hiểu ý của gã sai vặt này.
Lại một lần nữa lấy ra một thỏi bạc quẳng cho gã sai vặt.
“Mang cho ta chút trà ngon, thức ăn ngon của quán ngươi. Ngoài ra có bản đồ hay đại loại thứ gì không, lấy cho ta một phần.”
Gã sai vặt nhìn thấy bạc, hai mắt tròn xoe, suýt lồi ra ngoài. Tay hắn run run đón lấy. Thỏi bạc này có thể bù đắp cả tháng lương của hắn.
“Dạ vâng! Khách quan ngài yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị cho ngài ngay. Còn về bản đồ thì quán chúng tôi cũng có, dù sao Lâm Uyên Đại Lục lớn như thế, đi ra ngoài mà không mang theo bản đồ thì rất dễ đi lạc đường.” Cửu Phượng khoát tay, gã sai vặt rất thức thời rời đi.
Đợi đến lần nữa quay lại, đã sai người bưng lên không ít đồ ăn, đồng thời còn lấy ra một bộ bản đồ, đặt trước mặt Cửu Phượng.
“Khách quan, đây chính là bản đồ chi tiết nhất tôi mua được trong thành cho ngài. Ở Lâm Tiên Trấn chúng ta đây cũng rất khó kiếm, giá cả dĩ nhiên cũng không hề rẻ, ngài xem...” Gã sai vặt không nói hết câu, nhưng ý tứ thì đã quá rõ ràng.
Cửu Phượng chẳng khách sáo, lại lần nữa lấy ra một thỏi bạc quẳng tới: “Có đủ hay không?”
Gã sai vặt vội vàng đỡ lấy, mặt mày hớn hở.
“Đủ, đủ ạ! Thế thì đủ rồi ạ! Khách quan cứ từ từ dùng b���a, có chuyện gì cứ dặn dò tiểu nhân bất cứ lúc nào.”
Nói đoạn, hắn liền bước ra cửa, tiện tay khép lại. Cửu Phượng đứng trước bàn đồ ăn, không vội ăn ngay, mà trước tiên cầm lấy bản đồ xem xét.
Bản đồ này không quá đầy đủ, nhưng những địa điểm lân cận thì lại rất rõ ràng. Đặc biệt là các địa danh như Lâm Tiên Trấn từ Vân Thiên Cung đến, hay Thạch Quang Thành ở phía sau.
“À thì ra là vậy, phía trước là La Thành, sau La Thành là Huyền Thiết Thành, tiếp nữa mới đến Thạch Quang Thành. Nhưng sau Thạch Quang Thành lại là một vùng núi rừng nguyên thủy rộng lớn, chẳng có tiêu ký gì cả.” Cửu Phượng nhìn lấy bản đồ, âm thầm thì thầm.
Nàng nhớ mang máng, lúc bị bắt vào đây, hình như nàng từng nghe nói về Thạch Quang Thành này, vị trí Tiên môn hẳn là không quá xa Thạch Quang Thành.
“Vậy mà mới đi được chưa đến một nửa đường!” Cửu Phượng nhìn xem bản đồ, thở dài đầy bất lực.
Đồng thời nàng cũng minh bạch một sự kiện, Lâm Uyên Đại Lục này rộng lớn hơn Võ Đạo Giới không biết bao nhiêu lần, chỉ tính riêng từ vị trí hiện tại của nàng, thì đã cần trọn vẹn hai ngày đường mới đến được Tiên môn. Đó là còn chưa kể đến việc không gặp nguy hiểm gì, bằng không thì thời gian sẽ còn kéo dài hơn nữa.
“Thôi kệ, cứ liệu bước mà đi vậy. Nếu sư phụ đến tìm, chắc chắn cũng sẽ đi con đường này.” Trong lòng Cửu Phượng nghĩ thầm, rồi thu bản đồ lại, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Đợi đến ăn uống no nê, Cửu Phượng không hề tu luyện, mà trực tiếp nằm nghỉ trên giường. Đến khi trời tối mịt, nàng mới tỉnh giấc. Mặc dù ngủ không lâu, nhưng tinh thần lại sảng khoái đến lạ.
Quan trọng hơn là, nàng lại thấy đói bụng rồi. Không biết là do tiêu hao quá độ, hay vì linh khí ở đây quá nồng đậm khiến cơ thể nàng tiêu hao lớn như vậy. Không gọi người nữa, Cửu Phượng lựa chọn xuống đại sảnh ăn cơm.
Tùy tiện chọn chút thức ăn, bắt đầu đợi đồ ăn. Lúc này, đại sảnh khách sạn vẫn còn khá đông người, đều là những người tu luyện.
“Này, ngươi có nghe nói gì không? Thanh Long Trại, Tôn Gia và mấy tông môn khác đều bị một k�� thần bí tiêu diệt, còn hình như là thương vong thảm trọng lắm đấy.”
“Ai mà chẳng biết chuyện này. Nghe nói kẻ đó dùng lửa, Khống Hỏa Thuật lợi hại vô cùng. Thanh Long Trại bị lửa thiêu rụi suốt một ngày một đêm mới tắt, người bên trong hầu như không còn ai sống sót.”
“Đúng là quá ngông cuồng! Những nơi đó đều là thế lực phụ thuộc Vân Thiên Cung cả mà, kẻ đó còn dám ra tay, chẳng lẽ không sợ Vân Thiên Cung trả thù sao!”
“Làm gì có chuyện đó, hiện giờ Vân Thiên Cung đã ban bố lệnh truy nã toàn Thiên Cung rồi. Chỉ cần ai bắt được kẻ này, sẽ nhận được trọng thưởng của Vân Thiên Cung đấy.”
Bản chỉnh sửa này là tài sản trí tuệ của truyen.free, xin vui lòng không sao chép trái phép.