(Đã dịch) Đế Vương Tế - Chương 1971: Thế lực ngang nhau
Ầm ầm!
Vô số kiếm hoa Bắc Mạch ngưng tụ ra liên tục đều bị Kiếm Phong khổng lồ này đập nát trong nháy mắt, chẳng kịp cho hắn có thêm chút thời gian nào.
Đứng trước tình thế ngặt nghèo, Bắc Mạch đành cắn răng, dồn hết khí tức vào thân kiếm, dùng nó chặn đứng đòn tấn công.
Kiếm Phong ấy nặng nề giáng xuống thân kiếm, khiến cơ thể Bắc Mạch chùng xuống đột ngột. Tr��n pháp dưới chân lập lòe ánh sáng chói lòa, hai chân hắn cũng có phần mềm nhũn.
“A!”
Bắc Mạch há miệng gầm lên một tiếng, gân xanh nổi chằng chịt trên trán và cánh tay trông rất đáng sợ. Khí tức Tiên Nguyên trong cơ thể hắn càng điên cuồng vận chuyển, lưu chuyển khắp toàn thân.
Cảnh tượng này khiến mọi người một lần nữa trợn tròn mắt.
Bởi vì Kiếm Phong khổng lồ này chính là do Diệp Thần ngưng hóa thành. Sức mạnh của Ngự Khí Thuật được hắn thôi động hoàn toàn, Xích Kiếm hóa lớn như vậy, uy lực trên đó cũng theo đó tăng cường.
Đây chính là uy lực của Ngự Khí Thuật.
“Đây cũng quá nghịch thiên!”
“Đúng vậy, đây chẳng phải là ức h·iếp người sao? Làm sao mà đánh lại được?”
“Quá không công bằng.”
Đệ tử Trung viện và Đông viện nhao nhao phàn nàn.
Đệ tử Nam Viện lại không cam lòng yếu thế, phản bác: “Sao lại là ức h·iếp người? Quy tắc tỷ thí đâu có nói không cho phép Diệp thiếu chủ sử dụng Ngự Khí Thuật?”
“Ngự Khí Thuật vốn chính là bản sự của đệ tử Nam Viện chúng ta, dựa vào cái gì không cho dùng.”
“Nếu ai cảm thấy không công bằng, vậy thì cùng Thiếu chủ của chúng ta so tài thử xem?”
Lời nói của đệ tử Nam Viện khiến hai đệ tử của các phân viện kia nhao nhao trầm mặc. Quy tắc tỷ thí quả thật không hề quy định cấm sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào.
Ngự Khí Thuật là sức mạnh chuyên môn của Minh Vương. Diệp Thần thân là đệ tử của Minh Vương, việc hắn nắm giữ Ngự Khí Thuật cũng không có gì lạ.
Điều thực sự khiến họ bất ngờ chính là thực lực của Diệp Thần.
Dựa vào tu vi đỉnh phong Bụi Tiên Ngũ kiếp, hắn lại có thể đánh ngang ngửa với Bụi Tiên Lục kiếp Bắc Mạch, trông như hoàn toàn không hề chịu thiệt thòi.
“Phá cho ta!”
Bắc Mạch gồng mình chịu đựng trong chốc lát, đột nhiên quát khẽ một tiếng. Trên cánh tay và thân kiếm của hắn đều bộc phát ra khí tức Tiên Nguyên cường đại.
Ngay sau đó, hắn trực tiếp giơ bổng Kiếm Phong của Diệp Thần lên rồi bất ngờ hất sang một bên.
Ầm ầm!
Thân Xích Kiếm của Diệp Thần nặng nề nện xuống đất. Nếu không có trận pháp do Hoàng Kim Lệnh biến thành tồn tại, e rằng mặt đất đã bị một kiếm này xẻ làm đôi.
“Kiếm nổi phong vân!”
Bắc Mạch hét lớn một tiếng, vẻ mặt vô cùng âm trầm. Giờ phút này, hắn mới thực sự nổi giận. Toàn thân khí tức hội tụ vào thanh ngọc kiếm trong tay. Lập tức, một cơn gió lốc khổng lồ bỗng nhiên nổi lên. Tuy nhiên, vây quanh cơn gió lốc không phải là gió thật, mà là từng đạo kiếm khí dày đặc.
Chúng trực tiếp bay về phía Diệp Thần.
“Có ý tứ!”
Diệp Thần lại một lần nữa dẫn động Xích Kiếm, vẫn giữ nguyên kích thước khổng lồ, chém thẳng vào cơn gió lốc.
Ầm ầm!
Một kiếm giáng xuống, cơn gió lốc lập tức bị xẻ làm đôi.
Nhưng ngay khi cơn gió lốc vừa biến mất, thân ảnh Bắc Mạch cũng biến mất không dấu vết, khiến sắc mặt Diệp Thần đột nhiên biến đổi.
Đến khi Diệp Thần cảm nhận lại được khí tức của Bắc Mạch, thân ảnh đối phương đã xuất hiện cách hắn không xa.
Một kiếm thẳng đến ngực Diệp Thần mà đi.
Diệp Thần cấp tốc lùi lại, hai ngón tay khẽ động, Xích Kiếm khổng lồ thu nhỏ lại trong chớp mắt, quay về trong tay hắn.
Bành!
Một kiếm chém thẳng xuống Xích Kiếm của Diệp Thần.
Lực chấn mạnh mẽ khiến Diệp Thần phải lùi lại thêm lần nữa, cánh tay hắn tê rần. Thế nhưng, đòn tấn công của Bắc Mạch lại càng lúc càng nhanh.
Hoàn toàn không cho Diệp Thần cơ hội thở dốc.
Hắn dường như lại dấy lên một cơn cuồng phong mới.
Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Diệp Thần đành vừa lùi vừa đối phó, Xích Kiếm trong tay hắn cũng không ngừng biến hóa lớn nhỏ thông qua chiến đấu, gây ra không ít phiền toái cho Bắc Mạch.
Thực sự, Bắc Mạch giờ đây chỉ một lòng muốn chiến thắng Diệp Thần.
Tốc độ vung kiếm của Bắc Mạch nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp, Diệp Thần cũng không hề kém cạnh. Hai người giao phong, hỏa hoa liên tiếp bắn ra tứ phía, kèm theo những tiếng kim loại va chạm thanh thúy.
Hai đạo tàn ảnh không ngừng đan xen, thời gian dần trôi qua tất cả mọi người đã bắt đầu không phân biệt được cái nào là Diệp Thần, cái nào là Bắc Mạch.
Chưa đầy vài chục hơi thở, hai người đã giao chiến không dưới vạn lần.
Hàng rào trận pháp bốn phía cũng không ngừng tán loạn khí tức.
Bành!
Kèm theo một tiếng động lớn vang lên, cả hai thân thể đều lùi về phía sau. Biểu cảm cả hai đều khó coi, đặc biệt là Bắc Mạch. Trên cánh tay, ngực hắn xuất hiện không ít vết kiếm, thậm chí trên vai còn có một lỗ máu bị xuyên thủng.
Chỉ là, lúc này, không hề có chút máu tươi nào trào ra.
So sánh dưới, Diệp Thần tình huống càng là không tốt lắm.
Trên người Diệp Thần, ngoài những vết kiếm không nhỏ, khóe miệng còn vương vệt máu, hiển nhiên là đã bị nội thương.
Diệp Thần biết rõ, đây không phải vết thương bên ngoài, mà là do giao thủ liên tục không ngừng đã khiến sức mạnh trong người hắn chấn động, tạng phủ và kinh mạch đều bị tổn hại, nên mới có vết máu vương trên khóe môi.
Bất quá cái này cũng không ảnh hưởng lực chiến đấu của hắn.
“Diệp Thần, ngươi thực sự khiến ta bất ngờ. Trong toàn bộ Ngũ Vực, người có thể giao đấu với ta đến mức này cũng không tìm ra được mấy ai. Còn có thể làm ta bị thương, ngươi lại là người đầu tiên!”
Bắc Mạch nhìn chòng chọc vào Diệp Thần, ánh mắt băng lãnh.
Diệp Thần lại giữ vẻ bình tĩnh, dùng mu bàn tay lau đi vết máu nơi khóe miệng: “Ngươi cũng khiến ta bất ngờ đấy chứ, sức mạnh của Bụi Tiên Lục kiếp thì ra cũng chẳng hơn gì.”
Một cái là giả vờ, một cái là châm chọc.
Ai cũng không có cho ai giữ lại mặt m��i, bởi vì một trận chiến này không chỉ liên quan đến chính bọn hắn, còn liên quan đến sau lưng bọn hắn phân viện đệ tử.
Có thể hay không hưởng thụ được kếch xù tài nguyên tu luyện, cái này cực kỳ trọng yếu.
“Ta một kiếm này, là vừa vặn cảm ngộ đi ra chưa bao lâu, ngươi có thể bại dưới một kiếm này, đủ để tự hào!”
Bắc Mạch nhẹ nói.
Thân kiếm trong tay Bắc Mạch đột nhiên run rẩy từng đợt. Cỗ lực lượng này khiến không trung xung quanh cũng xuất hiện những gợn sóng, tựa như một cánh hoa vừa rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Tầng tầng gợn sóng khuếch tán, sau đó một kiếm mà ra.
Kiếm này không hề có chiêu thức hoa mỹ, cũng không có lực Tiên Nguyên khổng lồ. Chỉ là một nhát đâm thẳng thoạt nhìn hết sức bình thường.
Thế nhưng, chính cái nhát kiếm tưởng chừng bình thường này lại khiến Diệp Thần cảm nhận được nguy cơ.
Dường như thứ hắn phải đối mặt không phải nhát kiếm của Bắc Mạch, mà là cả một biển lớn sông dài với sóng nước cuồn cuộn, từng đợt nối tiếp nhau ập tới.
Hơn nữa, sức mạnh của mỗi đợt đều vô cùng mãnh liệt.
“Kiếm ảnh, sao trời!”
Diệp Thần quát lớn, Xích Kiếm trong tay hắn đột nhiên hiện ra mười đạo kiếm ảnh. Mỗi một đạo kiếm ảnh đều ẩn chứa sức mạnh kinh khủng. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, mười đạo kiếm ảnh này cùng với Xích Kiếm đồng loạt phóng lớn.
Hóa thành mười một chuôi kiếm khổng lồ, chúng lao thẳng xuống.
Rầm rầm rầm!
Mỗi khi một đạo kiếm ảnh giáng xuống, cả Hoàng Kim Đài đều rung chuyển. Uy lực của chúng đã sớm vượt xa một Bụi Tiên Lục kiếp thông thường.
Mười một đạo Kiếm Phong, bao trùm toàn bộ hoàng kim đài.
Và nhắm thẳng vào nhát kiếm của Bắc Mạch.
Tác phẩm này thuộc bản quyền của truyen.free.