Chương 418: Phỉ Phỉ là ai
Dương Lâm mang thai đã sắp bốn tháng. Lúc này, bụng nàng đã hơi lộ rõ, có điều do mặc quần áo rộng rãi nên giờ vẫn chưa nhìn ra thay đổi lớn nào.
Khi Hứa Dã và Trần Thanh Thanh đến, Dương Lâm đang ngồi trên ghế sô pha mở kiện hàng. Nàng ở nhà một mình không có việc gì làm thì thích mua sắm trực tuyến một vài vật dụng cho trẻ sơ sinh trên mạng. Chỉ riêng quần áo trẻ sơ sinh đã mua mười mấy bộ, có cả đồ cho bé trai lẫn bé gái, bộ nào cũng rất đáng yêu.
Trần Thanh Thanh tò mò như một đứa trẻ ngồi bên cạnh hỏi hết cái này đến cái khác. Dương Lâm đáp lại vài câu, cuối cùng cười đầy ẩn ý nói: “Ngươi cũng thích tiểu bảo bảo sao?”
“Ta…” Trần Thanh Thanh vừa định nói tiếp thì đột nhiên nhận ra dì Dương Lâm đây là có ẩn ý trong lời nói, nàng bèn vội vàng ngậm miệng lại, ngồi bên cạnh mặt đỏ bừng tới mang tai, không còn dám lên tiếng nữa.
Trong nhà Dương Lâm, ngoài nàng ra còn có một dì họ Đinh, phụ trách một ngày ba bữa và việc dọn dẹp nhà cửa. Ngẫu nhiên, dì cũng sẽ cùng Dương Lâm xuống lầu dạo chơi, phơi nắng. Có điều, dì ấy không biết lái xe. Thế nên mấy lần trước đi bệnh viện kiểm tra thai sản, đều là Hứa Dã lái xe đưa Dương Lâm đi.
Có một lần, Trần Thanh Thanh không có ở bên cạnh, một y tá trong bệnh viện thấy Hứa Dã đưa Dương Lâm cùng đi kiểm tra thai sản thì ánh mắt nhìn hắn từ đầu đến cuối đều rất lạ lùng. Hứa Dã sau đó mới nhận ra điều này, bèn cố ý gọi vài tiếng “Dì Dương Lâm” trước mặt mọi người, ánh mắt của nữ y tá kia mới không còn đặt trên người hắn nữa.
Buổi chiều, cả hai vừa về tới khách sạn thì Chương Nhược Úy đã gọi điện thoại đến. Nàng nói Triệu Minh đã bị chú hắn gọi điện thoại gọi về nhà, còn nàng và Giang Ngọc ở ký túc xá đang rất chán nên muốn sang tìm Hứa Dã và Trần Thanh Thanh. Trần Thanh Thanh liền trực tiếp nói số phòng khách sạn cho Chương Nhược Úy biết.
Hứa Dã sau khi nghe được thì đứng bên cạnh kêu lên: “Ngươi thật sự để các nàng đến ư?”
Trần Thanh Thanh vừa định nói chuyện thì trong điện thoại đã vang lên giọng nói tùy tiện của Chương Nhược Úy: “Giang Ngọc, ghi địa chỉ khách sạn rồi theo ta đi.”
Giang Ngọc ngơ ngác hỏi: “Đi đâu cơ?”
Chương Nhược Úy hùng hồn nói: “Bắt gian!”
Thế là, một khắc đồng hồ sau.
“Phanh phanh phanh!”
Âm thanh gõ cửa vang lên từ bên ngoài phòng. Hứa Dã bèn tiến lên kéo cửa ra, nói với vẻ cạn lời: “Ta nói Chương đại tiểu thư, ngươi có phải có tật xấu không, có chuông cửa sao không nhấn, gõ cửa làm gì chứ?”
Chương Nhược Úy kiêu căng hừ một tiếng rồi mang theo Giang Ngọc bước vào.
“Chậc chậc chậc, hai ngươi ở cùng nhau một ngày một đêm mà không chán sao?”
“Đừng nói nhảm! Một tuần bảy ngày ta chỉ đến đây có hai ngày thôi. Hơn nữa, khi ngươi gọi điện thoại, ta và Thanh Thanh cũng vừa mới từ bên ngoài trở về mà.”
Chương Nhược Úy nằm vật trên giường lăn qua lăn lại một vòng, trong miệng cảm thán: “Vẫn là giường lớn ngủ thoải mái hơn nhiều nha.”
Hứa Dã cười nói: “Vậy cuối tuần này ta sẽ nói với Triệu Minh một tiếng, để hắn mang ngươi đến khách sạn này.”
Chương Nhược Úy lập tức bật dậy khỏi giường, hét lên: “Ngươi cút đi! Hai ta còn chưa đến bước đó đâu, ta cũng không dễ lừa gạt như Trần Thanh Thanh đâu nha.”
“Thôi đi! Triệu Minh đều nói với ta rồi, ngươi còn chủ động thân mật với hắn rồi kia mà.”
Chương Nhược Úy lúc ấy liền hoảng hốt, tức đến mức mặt đỏ bừng lên: “Triệu Minh cái tên khốn kiếp này, sao chuyện gì cũng kể cho ngươi vậy hả?”
Hứa Dã cười tủm tỉm đắc ý, rồi một mình ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha. Trần Thanh Thanh sợ hai người họ lại cãi vã ầm ĩ nữa, bèn tìm điều khiển từ xa, bật ti vi trong khách sạn lên.
Ba người tựa vào đầu giường nằm xuống, vô cùng buồn chán xem phim truyền hình. Hứa Dã cũng nằm trên ghế sô pha lướt điện thoại.
Một buổi chiều nhàm chán trôi qua rất nhanh.
“Khi nào đi ăn cơm đây?”
“Hỏi Hứa Dã.”
“Hứa lão bản?”
“Bình thường thì gọi Hứa Dã, muốn ăn cơm thì lại gọi Hứa lão bản đúng không hả?”
“Ngươi vốn dĩ chính là lão bản mà.
”
“Nói ra có lẽ các ngươi không tin đâu, ta đến bây giờ kì thực vẫn rất nghèo đấy.”
“Cắt…”
“Oẳn tù tì đi, kẻ nào thua thì tối nay kẻ đó mời khách.”
“Quá ngây thơ.”
“Vậy lòng bàn tay mu bàn tay.”
“Cái này đâu có giống đâu.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Nối thành ngữ đi, ai không nối được thì người đó mời khách.”
“Tốt!”
“Ai chơi trước?”
“Thanh Thanh, ngươi trước.”
Trần Thanh Thanh: “Nói một không hai.”
Hứa Dã: “Không nói hai lời.”
Chương Nhược Úy: “Nói này nói kia.”
Bốn người chơi mấy vòng, vốn từ của cả bốn người đều khá phong phú nên mãi nửa ngày vẫn chưa phân định được thắng bại.
Thẳng đến……
Trần Thanh Thanh: “Suy nghĩ lung tung.”
Hứa Dã: “Ý nghĩ kỳ quái.”
Chương Nhược Úy đang chuẩn bị nối tiếp thì Trần Thanh Thanh đột nhiên nhìn về phía Hứa Dã, chất vấn: “Phỉ Phỉ là ai?”
Hứa Dã: “???”
Giang Ngọc: “???”
Chương Nhược Úy: “!!!”
……
Triệu Minh buổi trưa vừa ăn cơm xong với Chương Nhược Úy thì đã bị chú Triệu Văn Hoa gọi điện thoại về nhà. Buổi chiều, cả gia đình hắn muốn đi bái phỏng lão gia tử Du gia. Vừa nghĩ đến sắp phải gặp lại người đàn bà Du Giai Oánh kia, trong lòng Triệu Minh liền có chút lo lắng bất an.
Nhưng điều ngoài ý muốn là, khi cả gia đình hắn đến Du gia, Du Giai Oánh lại không có ở nhà. Hắn hỏi một chút mới biết, dạo gần đây, Du Giai Oánh sáng sớm đã ra ngoài, ban đêm mới về, thời gian ở nhà càng lúc càng ít đi.
Du Giai Oánh không ở, trong lòng Triệu Minh liền thoải mái hơn nhiều.
Khi các trưởng bối đang trò chuyện chuyện cũ, anh trai của Du Giai Oánh là Du Bắc Vọng đã kéo Triệu Minh sang một bên nói chuyện riêng.
Du Bắc Vọng hơn Du Giai Oánh tròn tám tuổi, năm nay đã ba mươi tư tuổi, được xem như đại ca của Triệu Minh. Hắn có tính cách hoàn toàn khác biệt với Du Giai Oánh. Từ nhỏ, hắn đã là ‘con nhà người ta’, dù là việc học hay phẩm hạnh, đều là hình mẫu trong giới phú nhị đại ở Ma Đô. Sau khi tốt nghiệp Bắc Đại, hắn cũng sớm gia nhập tập đoàn của gia đình. Hiện tại trong tập đoàn, hắn đã được công nhận là thái tử gia vàng son, tiếng nói có trọng lượng gần bằng cha hắn.
Trước mặt người khác, Triệu Minh luôn tỏ vẻ cà lơ phất phơ, nhưng trước mặt Du Bắc Vọng, hắn từ trước đến nay đều rất thật thà.
“Triệu Minh, ta hỏi ngươi chuyện này, ngươi hãy thành thật trả lời ta.”
“Tốt.”
Du Bắc Vọng đẩy gọng kính không vành trên sống mũi xuống, rất nghiêm túc hỏi: “Giai Oánh, có phải nàng tìm ngươi vay tiền không?”
Triệu Minh vội vàng lắc đầu: “Không có mà.”
Du Bắc Vọng lập tức nhíu mày, hắn truy vấn: “Vậy tiền của nàng từ đâu ra?”
“Ách…”
“Có phải ngươi cũng biết chuyện nàng mở trung tâm làm đẹp không?”
“Ừm.”
Du Bắc Vọng nói: “Trung tâm làm đẹp của nàng đã lắp đặt gần như hoàn chỉnh rồi, nhưng ta biết nàng không có nhiều tiền như vậy trong tay. Ngươi có biết… tiền của nàng là từ đâu ra không?”
“Là một bằng hữu của ta đầu tư vào. Người này ngươi không biết đâu, hắn tên Hứa Dã. Nhưng chuyện này ta cũng là sau đó mới biết, không có quan hệ gì với ta cả nha.” Triệu Minh vội vàng phủi sạch quan hệ nói.
“Hứa Dã?”
Du Bắc Vọng tất nhiên không biết hắn, nhưng hắn nhanh chóng lo lắng truy vấn: “Quan hệ giữa hai người bọn họ thế nào?”
Triệu Minh thấy vẻ mặt của Du Bắc Vọng liền biết hắn đã hiểu lầm, thế là vội vàng giải thích: “Chỉ là bằng hữu bình thường thôi, ngươi đừng hiểu lầm nhé. Hứa Dã hắn đã có bạn gái rồi. Hắn vốn là mở công ty đầu tư, là Giai Oánh tỷ chủ động tìm Hứa Dã nên Hứa Dã mới đầu tư số tiền đó.”
Du Bắc Vọng thở dài nói: “Con bé này… Thật sự là càng ngày càng khiến người ta lo lắng.”
“Đây không phải là rất tốt sao?” Triệu Minh cười nói: “Nàng có việc riêng để làm, tránh khỏi suốt ngày gây rắc rối… A, ý ta là tránh khỏi nàng suốt ngày nhàn rỗi sinh nông nổi ấy mà.”