Chương 723: Làm sao lại
Từ Tửu điếm đi ra, hai người liền tìm trên điện thoại một quán cơm Đông Bắc được đánh giá rất cao để nếm thử món đặc sản lẩu sắt hầm của vùng này. Trần Thanh Thanh đánh giá rất cao hương vị món ăn nơi đây, nàng nói rằng nếu ở đây thêm một thời gian ngắn, nàng nhất định sẽ mập lên. Hứa Dã liền nói nhanh: “Không sao, mập chút sờ vào mới đã tay.”
Nếu là trước kia, Trần Thanh Thanh nhất định sẽ đỏ mặt, nhưng bây giờ nghe những lời như vậy, thì nàng cũng chỉ nhẹ nhàng đá Hứa Dã một cước dưới gầm bàn, cảnh cáo hắn đừng nói bậy bạ.
Giải quyết xong chuyện ăn uống, hai người ngồi xe đi tới phố trung tâm. Nơi đây từng là khu vực trung tâm thương mại Cáp thị, cũng là một trong những địa điểm nhất định phải check-in trong các cẩm nang du lịch, vào thời điểm này, cả con đường người đông nghịt. Cả con đường được lát gạch đá xanh trên mặt đất, hai bên đều là các loại cửa hàng, có các tiệm ăn nhanh, và cũng có rất nhiều cửa hàng hàng hiệu cao cấp.
Hứa Dã cùng Trần Thanh Thanh không mấy hào hứng, bởi vì ở Ma Đô, có nhiều con phố phồn hoa hơn con đường này rất nhiều, trừ việc đông người ra, thì cũng chẳng có cảnh sắc nào đáng để đặc biệt tới ngắm.
Lúc đầu hai người chỉ song song đi tới, bởi vì người thật sự hơi đông, Hứa Dã bèn duỗi tay nắm chặt tay Trần Thanh Thanh. Vừa mới bắt đầu Trần Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng, nhưng đi được một đoạn, nàng mới nhớ ra trước đó đã nói sẽ yêu lại từ đầu, thế là nàng lại mạnh mẽ gạt tay Hứa Dã ra.
Hứa Dã cau mày nhìn nàng. Nàng ngẩng đầu, cười tinh nghịch nói: “Đồ lưu manh, đừng có chạm vào ta.”
Hứa Dã thở dài nói: “Vẫn chưa náo đủ ư?”
Trần Thanh Thanh khẽ hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước. Hứa Dã mang theo túi xách của nàng, bất đắc dĩ đi theo nàng.
Đi về phía trước khoảng một, hai trăm mét, hai nữ sinh viên khoảng chừng hai mươi tuổi bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Hứa Dã, chặn đường hắn. Hai nữ sinh viên này nhìn là biết người phương Nam tới, vóc dáng không cao, tướng mạo cũng rất đúng chất phương Nam.
“Soái ca, có thể giúp chúng ta chụp vài tấm ảnh được không?”
“Ách cái này……”
Thấy Hứa Dã do dự, nữ sinh buộc hai bím tóc đuôi sam vội vàng nũng nịu nói: “Soái ca, giúp đỡ một chút nha.”
Hứa Dã đành phải nhận lấy điện thoại di động, chụp ảnh cho hai nữ sinh. Trần Thanh Thanh nhìn Hứa Dã không đi cùng mình, nàng quay đầu liếc nhìn, thấy Hứa Dã bị hai nữ sinh trẻ tuổi vây quanh, chẳng mấy chốc còn giúp các nàng chụp ảnh, tính khí nhỏ của nàng lập tức bốc lên.
Hứa Dã giúp các nàng chụp mười mấy tấm, hắn nhận thấy Trần Thanh Thanh đã khoanh tay sau lưng, liền vội vàng đặt điện thoại xuống, cười nói: “Cái kia… Lão bà của ta còn đang chờ ta phía trước, vậy thôi nhé.”
Nói xong, Hứa Dã trả điện thoại lại cho các nàng, sau đó lập tức chạy về phía Trần Thanh Thanh. Trần Thanh Thanh xoay người, nàng vừa đi vừa nói với giọng điệu mỉa mai: “Ngươi rất được hoan nghênh nhỉ?”
“Việc này có thể trách ta sao? Các nàng chủ động tìm ta giúp chụp ảnh mà.”
“Trên con đường này nhiều người như vậy, vì sao các nàng không tìm người khác, mà cứ nhất định phải tìm ngươi?”
“Vậy ngươi muốn đi hỏi các nàng a.”
“Ngươi phải tự tìm nguyên nhân từ bản thân mình.”
“Ngươi đây chính là không nói đạo lý.” Hứa Dã nói: “Nếu ngươi cứ nhất định bắt ta tìm nguyên nhân, thì có lẽ là vì ta xấu xí mà lại đẹp trai quá chăng?”
“Hứ!”
Trần Thanh Thanh miệng thì khinh thường, nhưng trong lòng lại không hề phủ nhận. Hứa Dã đi giày vào cũng cao tới 1m82, cho dù ở phương Bắc nơi chiều cao trung bình cao hơn, thì hắn cũng tuyệt đối không tính thấp. Vả lại nam nhân ba mươi tuổi còn là một đóa hoa, tướng mạo hắn trong khoảng thời gian này cũng không có thay đổi lớn, ngược lại, bởi sự lắng đọng của thời gian và lịch duyệt, đã khiến trên người hắn toát ra thêm một loại khí chất ‘quý công tử’.
Nếu là người khác nói Hứa Dã tiện, Trần Thanh Thanh sẽ thừa nhận.
Nếu là người khác nói Hứa Dã chó, Trần Thanh Thanh cũng sẽ thừa nhận. Nhưng nếu là người khác nói Hứa Dã xấu xí, Trần Thanh Thanh thì nàng sẽ không thừa nhận đâu.
Trên thực tế, sau khi hai người kết hôn, Giang Mĩ Lâm không chỉ một lần lén lút kéo Trần Thanh Thanh lại, truyền thụ kinh nghiệm giữ chồng, nói rằng Hứa Dã với các điều kiện như vậy, dù hắn không đi lả lơi người khác, thì người khác cũng sẽ lả lơi hắn, nên cứ bảo Trần Thanh Thanh phải cẩn thận hơn.
Những năm qua này, Hứa Dã chưa từng gây Trần Thanh Thanh tức giận về chuyện quan hệ nam nữ. Do đó, cho dù Trần Thanh Thanh trong lòng rất rõ ràng, việc Hứa Dã giúp hai nữ sinh kia chụp ảnh vừa rồi, không phải chuyện hắn chủ động muốn làm, nhưng trong lòng nàng vẫn cứ có chút không thoải mái.
Trần Thanh Thanh ở các phương diện khác đều không phải một người hẹp hòi, nhưng trong tình yêu, nàng lại hết sức hẹp hòi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều năm về trước, khi Trần Thanh Thanh nhìn thấy Hứa Dã ở chung với Vương Mạn Ninh, cho dù nàng vẫn chưa hiểu thân phận của Vương Mạn Ninh, nhưng nàng vẫn một mình khóc đến chết đi sống lại.
“Ngươi đeo khẩu trang vào.” Trần Thanh Thanh ra lệnh.
Hứa Dã rất nghe lời, hắn lật ra một chiếc khẩu trang màu đen rồi đeo vào. Hai người cứ thế lang thang đi về phía trước mà không có mục đích, khi đi ngang qua tiệm trà sữa, để dỗ nàng dâu vui vẻ, Hứa Dã lại chủ động hỏi một câu: “Mua cốc uống đi, ta có chút khát rồi.”
“Phải xếp hàng đó.”
“Không sao đâu, thời gian chúng ta còn rất nhiều. Ngươi uống gì, trà sữa hay thứ khác?”
“Trà sữa đi.”
Hứa Dã gật đầu, nắm chặt tay Trần Thanh Thanh đi về phía tiệm trà sữa. Lần này, Trần Thanh Thanh không rút tay lại. Nàng cảm thấy cho dù là yêu đương sơ kỳ, nắm tay cũng rất bình thường. Lúc này, nàng đột nhiên nghĩ tới hình ảnh mình gặp mặt Hứa Dã lần thứ hai tại trong ngân hàng. Thật ra sau ngày đó, Trần Thanh Thanh bản thân cũng không nghĩ ra dũng khí của mình từ đâu mà có, để nàng chủ động nắm tay Hứa Dã.
Duyên phận, thật sự là khó tả xiết. Nếu như không có lần nắm tay kia, rất có thể những chuyện về sau đều sẽ không xảy ra.
“Ngươi tốt, hai cốc trà sữa, đều muốn nóng, sau đó một cốc thêm đậu đỏ ngâm mật ong, bảy phần đường.”
“Tốt, chờ một lát.”
Một buổi chiều, trừ uống cốc trà sữa ra, hai người không mua thêm gì khác. Chập tối, hai người cũng ăn ở một quán gần đó một bàn sủi cảo cùng hai bát bánh canh.
Từ trong tiệm cơm đi ra ngoài, trời đã nổi lên từng trận gió mát. Trần Thanh Thanh tháo sợi dây chun sắp tuột ra, cắn vào miệng, nàng túm tóc dài lại một lần nữa, sau đó mới dùng dây chun buộc lại.
“Có chút lạnh.”
Hứa Dã hà hơi vào lòng bàn tay, sau khi xoa hai lần tay, hắn nắm lấy tay Trần Thanh Thanh: “Nàng không phải có cái quần thông khí sao? Không mang theo ư?”
“Cái quần đó quá mập, mặc vào không dễ nhìn.”
“Nàng thật là hết nói nổi.”
“Hứa Dã.”
“Ừm?”
“Ta nghe nói nữ nhân tới tuổi mãn kinh thì sẽ già đi rất nhanh, mà tính tình cũng sẽ trở nên tệ hơn. Đến lúc đó nếu ngươi không yêu ta thì sao đây?”
Hứa Dã sau khi làm ấm tay Trần Thanh Thanh, liền đút một tay nàng vào túi của mình, miệng thì vừa trả lời: “Sao lại thế được.”
“Chuyện sau này ai mà nói trước được.”
“Vậy cứ sống trước đã.”
“Thật ra ngay từ rất sớm khi ở bên ngươi, ta đã có áp lực rồi.”
“Áp lực gì?”
“Chính là công ty ngươi làm càng ngày càng lớn mạnh, danh tiếng cũng càng ngày càng lớn, còn ta thì lại chẳng biết làm gì, cảm thấy mình sẽ rất dễ bị thay thế.”
Hứa Dã cười nói: “Nàng không phải còn sinh cho ta cả con gái lẫn con trai đó thôi?”
“Đây là một chuyện khác.”
“Vậy nên hóa ra là vì vậy, nàng mới khiến ta theo đuổi nàng thêm lần nữa?”
“Ừm a.”
Hứa Dã cười mở cửa xe ghế phụ: “Được rồi, xinh đẹp Thanh Thanh tiểu thư mời lên xe, chúng ta đi hẹn hò ở Băng Tuyết Đại Thế Giới.”