(Đã dịch) Chương 1264 : Lược Thực Giả
"Các tiểu tử, lại đây."
Merck giọng rất lớn, có điều tiếng nói ồ ồ nhưng mang theo vài phần cảm giác an toàn.
"Đều lại đây nhận thức một hồi bạn mới của các ngươi, hắn là đến từ Đông Phương, Thạch Đầu."
"Hắn cũng là người của cô nhi viện chúng ta sao?"
"Hắn năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Ngươi có bạn gái chưa? Ngươi thích loại hình gì?"
Những hài tử này đối với sự xuất hiện của Bạch Thần, cũng không có quá nhiều bài xích, trái lại tràn ngập tò mò, các loại vấn đề kỳ quái lớp lớp.
"Thạch Đầu sẽ vào ngày mai rời đi, có điều trước lúc này, ta hy vọng các ngươi có thể cùng hắn trở thành bằng hữu, để hắn vĩnh viễn nhớ kỹ, ở trên mảnh đất này có một đám bạn tốt đem hắn để ở trong lòng."
An Diệu Nhi cùng Bessa ngồi dưới tàng cây, nhìn Merck cùng bọn nhỏ nô đùa cùng nhau.
"Bessa, ngươi cùng Merck là tình nhân sao?"
"Đương nhiên không phải, Merck không phải là kiểu mà ta yêu thích, hơn nữa ta cũng không phải loại hình hắn yêu thích."
"Tại sao không thích, ta thấy Merck hẳn là người đàn ông rất chu đáo, hơn nữa trên người có hết thảy đặc chất khiến người phụ nữ mê mẩn."
Cao to, uy mãnh, giàu có lòng yêu thương, tuy rằng không phải loại hình tiểu sinh bơ, nhưng cũng phi thường có loại dương cương của đàn ông.
Bessa cười khẽ: "Nếu như xu hướng tình dục của hắn bình thường, ta nghĩ ta sẽ đem hắn xếp vào danh sách dự bị của ta."
"A... Ý ngươi là hắn..."
"Đúng, hắn là gay." Bessa cười nói.
"Thật không ngờ." An Diệu Nhi giật nảy mình, ở trong mắt của nàng, Merck tuyệt đối có thể được xưng là người đàn ông hoàn mỹ.
"Hắn nguyên bản là quân nhân hải quân lục chiến đội. Mà bạn trai của hắn cũng vậy. Có điều sau đó bạn trai của hắn chết trận ở Iraq. Hắn liền xuất ngũ, vốn dĩ hắn có cơ hội ở trong quân lên cấp trung tướng."
"Vậy hắn làm sao lại đến cô nhi viện?"
"Lúc trước cô nhi viện bởi vì vấn đề tài chính, vẫn không có bảo an, có một lần phát sinh sự kiện trộm cắp, vừa lúc bị Merck bắt được, sau đó hắn liền chủ động đến cô nhi viện làm thầy giáo."
Ở nước Mỹ kỳ thực đối với đồng tính luyến ái đã rất cởi mở, kỳ thị đồng tính luyến ái cũng như kỳ thị chủng tộc, đều sẽ phải chịu khiển trách.
Trái lại hiện nay truyền thông quốc nội hoặc là chính phủ vẫn mang theo ánh mắt khác thường đối xử với những đoàn người đặc thù này.
Lúc này Merck đang xắn ống quần cùng tay áo, đứng trong sông, những nam hài khác theo sau lưng Merck, mỗi người đều cầm một nhánh mộc gai vót nhọn.
Rốt cục, Merck lấy tốc độ lôi đình, đâm một cái kích động vào trong nước, sau đó nhấc lên, một con cá trắm cỏ đã bị mặc ở trên mộc gai.
"Nhìn thấy không? Các ngươi nhất định phải nhìn trúng rồi, không muốn mù quáng ra tay... Tektronix, ngươi muốn đem mắt cá chân của chính mình làm món ăn tối sao?"
Lập tức, mỗi nam hài đều ra tay, có điều phần lớn hài tử đều không đủ sức đâm trúng con mồi của mình. Coi như có cũng chỉ là cá nhỏ, Bạch Thần cũng không ngoại lệ.
Bắt được con mồi, hài tử cười rất hài lòng, hài tử thất bại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp của mình.
Bạch Thần rất yêu thích loại phương thức giáo dục này, không giống với trong nước, trẻ con cái này không thể làm, cái kia không thể làm, mỹ danh là bảo vệ an toàn cho trẻ con, nhưng cướp đoạt năng lực sinh tồn tương lai của bọn họ, thậm chí là năng lực phân biệt nguy hiểm.
"Thạch Đầu, nếu ngươi đem con mồi của ngươi cho ta, ta sẽ làm bạn gái của ngươi."
Một nữ hài cùng tuổi Bạch Thần, không chút ngượng ngùng nhìn Bạch Thần.
Bạch Thần nhếch miệng cười, giơ con cá nhỏ trên mộc gai, ném cho cô gái kia.
"Ngươi gọi Lorrein phải không?"
Đột nhiên, Merck quát to một tiếng: "Cẩn thận!"
Chỉ thấy một con rắn độc đen kịt chẳng biết từ lúc nào, xuất hiện sau lưng Lorrein, phun ra lưỡi.
Loạch xoạch ——
Hai chi mộc gai đồng thời bay ra, đồng thời kích trúng đầu rắn độc.
Lorrein phản ứng có chút chậm chạp, quay đầu lại nhìn thấy rắn độc đã chết, lúc này mới kinh hoảng kêu to.
"Ồ... Thạch Đầu, ngươi ném mạnh tốt chuẩn a." Merck kinh ngạc nhìn Bạch Thần.
"Thầy Merck cũng không kém."
"Tuy rằng vừa nãy ngươi là vì cứu Lorrein, nhưng ta vẫn muốn cảnh cáo ngươi, hi vọng ngươi lần sau không muốn làm tiếp hành động nguy hiểm này, nếu như vừa nãy mộc gai không có đâm trúng con rắn kia, rất có thể sẽ bắn trúng Lorrein, ta không hy vọng bởi vì sai lầm của ngươi, mà để cho mình chìm đắm trong hối hận suốt quãng đời còn lại."
Bạch Thần biết Merck đang quan tâm học sinh của mình, vì lẽ đó vẫn chưa phản bác, tuy rằng Bạch Thần có trăm phần trăm nắm chắc, sẽ không ngộ thương Lorrein.
Lorrein vừa bình phục tâm tình, đã mừng rỡ nhảy vào trong sông, chạy đến trước mặt Bạch Thần, kéo Bạch Thần mổ một hồi lên mặt.
Sau bữa tối, mọi người ngồi vây quanh một vòng, Merck lấy ra đàn ghita bắt đầu biểu diễn âm nhạc, Bessa ôn tồn hát đệm.
Mặc kệ là Bạch Thần hay An Diệu Nhi, đều cảm giác Merck là một người đàn ông hầu như hoàn mỹ.
Trong doanh địa tràn ngập tiếng cười nói, rất nhanh Bạch Thần cùng An Diệu Nhi cũng hòa vào trong đó.
Bạch Thần từ trên xe ôm xuống đàn tranh, sau đó vì Lorrein biểu diễn một thủ cổ khúc.
Mắt thấy thời gian đã không còn sớm, Merck khẽ mở miệng: "Ta hiện tại cho mọi người kể một câu chuyện, liên quan tới truyền thuyết cổ xưa của khu rừng rậm này."
Tất cả mọi người dồn mắt về phía Merck, ngữ khí của Merck trở nên ngột ngạt mà trầm thấp.
Merck nói là điển hình của câu chuyện khủng bố, cũng không có tính logic gì, càng nhiều là ứng biến.
Câu chuyện giảng giải về một người mẹ mất con hóa thành oan hồn trong khu rừng rậm này, mỗi khi trăng lên sau khi, liền ra ngoài tìm kiếm con của mình, có điều nếu như có ánh lửa, oan hồn sẽ không tiếp cận.
Kỳ thực mục đích chủ yếu của Merck là, để trẻ con không muốn đi loạn vào buổi tối.
Khu rừng rậm này không nhỏ, hơn nữa nếu như lạc mất vào ban đêm, là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Kế hoạch của Merck phi thường thành công, có điều cũng dọa cho hết thảy hài tử phát sợ, từng người một dưới sự sắp xếp của Bessa, ngoan ngoãn tiến vào trong lều vải.
Bạch Thần cùng An Diệu Nhi trở lại trong lều vải của mình, An Diệu Nhi có chút lo lắng nhìn Bạch Thần.
"Thạch Đầu, tại sao ngươi phải đem những hài tử này đặt trong lúc nguy hiểm."
"Nếu như ban ngày, ngươi không đáp ứng, ngược lại sẽ gây nên nghi ngờ của Merck cùng Bessa, biện pháp tốt nhất là hòa vào bọn họ."
"Vậy..."
"Yên tâm đi, ta sẽ không để cho nguy hiểm giáng lâm xuống doanh địa này. Đêm nay ta sẽ để yếu tố nguy hiểm triệt để biến mất."
Bạch Thần đi ra lều vải. Trước mặt nhìn thấy Bessa đi tới.
"Thạch Đầu. Đã muộn thế này còn chưa ngủ sao?"
"Ta muốn đi tiểu."
"Ta dẫn ngươi đi."
"Thầy Merck nghỉ ngơi chưa?"
"À, hắn vừa nãy phát hiện dấu chân của động vật cỡ lớn, vì lẽ đó mang theo vũ khí đi tuần tra phụ cận."
Ở nước Mỹ phần lớn môi trường sinh thái rừng tự nhiên cũng không tệ, trên căn bản mỗi khu rừng đều tồn tại động vật ăn thịt cỡ lớn, trong đó nhiều nhất là sói cùng mèo rừng, dù là người cũng có uy hiếp rất lớn.
Bạch Thần nhíu mày: "Hắn đi bao lâu rồi?"
"Hơn nửa canh giờ rồi."
"Ta đột nhiên không muốn đi tiểu nữa." Bạch Thần đột nhiên nghiêng đầu, chạy về trong doanh trướng.
Bessa nghi hoặc, có điều trẻ con đều hay thay đổi. Vì lẽ đó cũng không quá để ý.
Bessa vừa trở lại lều trại của mình lại lo lắng, trẻ con ban đêm tè dầm, vì lẽ đó vẫn quyết định đi thông báo với An Diệu Nhi.
Nhưng nàng còn chưa kịp ra khỏi lều trại, liền nhìn thấy một cái bóng từ trước lều trại xẹt qua.
Tốc độ rất nhanh, có điều trên lưng có thể nhận ra cái bóng này chính là Thạch Đầu.
Bessa lập tức đi ra lều trại, lại phát hiện không thấy cái bóng nào.
Bessa lập tức đi tới doanh trướng của An Diệu Nhi, quả nhiên không phát hiện bóng dáng Bạch Thần.
"Diệu Nhi, Thạch Đầu đâu?"
"À, hắn đi ra ngoài đi tiểu." An Diệu Nhi trấn định nói.
"Đã muộn thế này, ngươi không đi cùng hắn sao?"
"Hắn nói có người bên cạnh, hắn sẽ căng thẳng, không thể đi tiểu được."
Bessa nhìn ngữ khí cùng vẻ mặt bình thản của An Diệu Nhi. Trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần ngờ vực.
"Bessa, đã muộn thế này, ngươi cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."
Tuy rằng An Diệu Nhi biểu hiện bình thường, nhưng trong lòng căng thẳng muốn chết, hi vọng Bạch Thần có thể về sớm một chút.
Mà giờ khắc này ở một phía khác của rừng rậm, Merck có chút lo lắng nhìn bóng tối.
"Ai! Ra đây cho ta!"
Từ buổi tối, hắn đã phát hiện có người đang giám sát bọn họ.
Sau đó hắn lại phát hiện dấu chân của nam tử trưởng thành ở bên ngoài doanh địa, hơn nữa còn có dấu vết ẩn núp rõ ràng.
Là một quân nhân xuất ngũ, Merck lập tức nhận ra được không đúng.
Vì lẽ đó sau khi dỗ dành bọn nhỏ ngủ, Merck một mình hướng về phía dấu vết trên đất lần theo.
Đồng thời trong quá trình này, Merck phát hiện có người đang theo dõi hắn, hơn nữa đối phương là cao thủ, cố ý dẫn hắn ra khỏi doanh địa.
Mà Merck cũng có ý định đem nguy hiểm rời xa doanh địa, vì lẽ đó cố ý dẫn người tới nơi sâu trong cánh rừng này.
Trong bóng tối, một cái bóng người mơ hồ, lặng yên tiếp cận Merck.
"Ngươi đang tìm ta sao? Ngu xuẩn."
"Ngươi là ai!?" Merck tay cầm mộc gai, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
"Một kẻ đã chết, không cần biết thân phận của ta." Cái bóng người kia dù đã hiện thân, nhưng vẫn cho người ta cảm giác mơ hồ: "Ngươi chỉ cần biết rằng, bởi vì sự xuất hiện của các ngươi, phá hoại kế hoạch của ta, khiến nhiệm vụ của ta chậm lại bốn tiếng, ngươi biết bốn tiếng này có ý nghĩa gì đối với ta không."
"Nhiệm vụ của ngươi? Nhiệm vụ gì?"
"Ngươi không cần thiết phải biết, ngươi chỉ cần biết rằng, ngươi làm lỡ nhiệm vụ của ta, đồng thời cũng làm lỡ thời gian của Gambino." Sắc mặt Merck kinh biến.
Gambino! Là một người Mỹ, Merck phi thường rõ ràng, Gambino là ai, mà cái tên này đại diện cho cái gì.
Một trong năm gia tộc lớn của đảng Hắc thủ nước Mỹ, cái họ này bắt nguồn từ Italy, có điều lại hưng khởi ở nước Mỹ.
Gia tộc Gambino nổi tiếng tàn nhẫn và khát máu, ở nước Mỹ đảng Hắc thủ Gambino còn được gọi là gia tộc tội phạm Gambino.
"Xem ra ngươi đã rõ ràng, vì lẽ đó xin ngươi đi chết đi."
Merck là tinh anh của hải quân lục chiến đội, nhưng đối mặt với bóng tối này, hắn không có cơ hội phản kháng.
Thân ảnh này như quỷ mị dưới màn đêm, hai chiêu! Vẻn vẹn là hai chiêu, bắp đùi của Merck đã bị chủy thủ cắt ra.
Sắc mặt Merck phi thường nghiêm nghị, hắn hiện tại đã rõ ràng, mình đối mặt là ma quỷ do Gambino bồi dưỡng.
Tốc độ, sức mạnh, thậm chí thuật đánh lộn toàn diện áp chế, Merck đá một cái, rõ ràng bóng người gần ngay trước mắt, nhưng né tránh bằng phương thức cực kỳ nhẹ nhàng, đồng thời chủy thủ lại vung lên, Merck lại trúng một đao.
Có điều cái bóng đen này hiển nhiên không có ý định lập tức giết chết Merck, tuy rằng hắn sớm đã có thể giết, nhưng Amisse càng thích dùng phương thức này đùa bỡn con mồi của mình, chỉ có như vậy hắn mới có thể cảm giác được, mình là Lược Thực Giả.
Chỉ có như vậy, mới có thể thỏa mãn ham mê biến thái của hắn, Amisse từ lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, hắn đã bắt đầu dùng các loại phương thức tàn ngược hết thảy con mồi, hết thảy phương pháp hắn có thể nghĩ đến, chỉ cần thời gian và điều kiện cho phép, hắn sẽ tận lực kéo dài thời gian tử vong của con mồi.
"Hóa ra là quyền đánh lộn của hải quân lục chiến đội, đáng tiếc ngươi chọn sai đối thủ."
Merck thở hồng hộc nhìn chằm chằm bóng tối, đột nhiên vung tay, ném mộc gai đi.
Amisse cũng đồng thời ném mạnh chủy thủ trong tay, chủy thủ trong nháy mắt xé mở mộc gai, chính xác đâm vào ngực Merck.
Có điều mộc gai bị bổ ra trên không trung, một nửa trong đó cũng bắn trúng Amisse.
"Liều mạng một đòn, lại để ta bị thương!"
Amisse rút mộc gai ra khỏi cánh tay, chậm rãi đi tới trước mặt Merck đang ngã trên mặt đất: "Có điều, phản kháng trước khi chết không có chút ý nghĩa nào, ngươi đối mặt là một Lược Thực Giả, loại động vật ăn cỏ như ngươi, vĩnh viễn không thể chiến thắng Lược Thực Giả." (chưa xong còn tiếp...)
Đêm nay, trăng tàn khuyết, báo hiệu một điềm chẳng lành. Dịch độc quyền tại truyen.free