(Đã dịch) Chương 1491 : Truy tra
Rất nhanh, Thôi Hạo bên kia cũng đã có manh mối, có điều cái này manh mối chỉ là sơ cấp.
Hắn tìm tới cái kia gọi là Hằng Kết Lan nữ nhân, có điều người này không phải là người Bạch Thần muốn tìm.
Người phụ nữ kia mạo danh thế thân thân phận của Hằng Kết Lan, manh mối lập tức đứt đoạn.
Điều này làm cho tất cả mọi người có chút bất đắc dĩ, đây là do trung tâm bảo mẫu làm tay chân. Người phụ trách trung tâm bảo mẫu thu tiền của người phụ nữ kia, sau đó liền giúp nàng giới thiệu đến nhà Lô Tam Bình cùng An Diệu Nhi.
Mà giờ khắc này, người phụ trách trung tâm bảo mẫu đã bị bắt đến một cái nhà lớn bỏ hoang. Thôi Hạo không ngừng dùng roi đánh vị này.
Bạch Thần yên lặng đứng ở một bên, mặt không hề cảm xúc nhìn trung niên béo đã đầy người là máu.
"Không muốn... Không muốn đánh nữa... Ta thật sự không biết." Khang Nho run rẩy kêu.
"Đừng dừng, tiếp tục đánh." Bạch Thần trên mặt không có bất kỳ đồng tình thương hại. Nếu không phải vì cái tên này, vì chỉ một ngàn nguyên, Tiểu Bảo sẽ không bị mang đi.
Bạch Thần đem tất cả sai lầm đều đổ lên đầu hắn. Người như thế đại diện cho phần lớn quan chức hiện tại, chỉ vì một chút lợi ích mà không để ý hậu quả.
Hắn thậm chí không nghĩ tới hậu quả của việc giới thiệu một bảo mẫu không rõ lai lịch cho gia chủ.
Người như thế, chết cũng đáng.
"Thạch Đầu, đánh nữa sẽ chết người thật." Thôi Hạo có chút do dự nói.
Bạch Thần tiến lên đoạt lấy roi trong tay Thôi Hạo, tự mình quật Khang Nho.
Khang Nho một trận gào khóc thảm thiết, Thôi Hạo muốn cản cũng không kịp.
Gã mập này tội không đáng chết, nhưng lại phạm vào tay tiểu tử này, hắn không chết thì ai chết.
"Không muốn đánh... Ta... Ta... Ta có manh mối." Khang Nho rốt cục không chịu được nữa.
Bạch Thần lập tức ngừng tay, trong mắt lộ hung quang: "Nói!"
"Tài khoản chuyển tiền cho ta... Là chuyển khoản online... Chỉ cần... Chỉ cần đi ngân hàng tra, liền có thể tra ra người chuyển khoản."
"Hừ!" Bạch Thần lại nổi giận, mạnh mẽ quất Khang Nho một cái.
Manh mối này hắn đã sớm điều tra. Người chuyển khoản cho hắn là một người không liên quan, chỉ là được một người lạ nhờ gửi tiền.
"Hôm nay ngươi không cho ra manh mối hữu dụng, ngươi sẽ chết ở đây!" Bạch Thần lửa giận ngút trời, trong mắt vẫn lộ hung quang.
"Tên béo đáng chết, vì một ngàn đồng mà bỏ mạng, không đáng." Thôi Hạo hờ hững nói: "Ngươi hiện tại tốt nhất vắt óc. Nói hết những gì có thể nói ra, nếu không, ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi."
"Ta... Ta thật không biết còn có manh mối nào hữu dụng..." Khang Nho đã khóc, trên mặt vừa có máu, vừa có nước mắt, còn có nước mũi. Thảm hại vô cùng.
"Đúng... Đúng rồi, ta nhớ ra rồi." Khang Nho đột nhiên kêu to: "Ta nhớ ra rồi... Có lần ta thấy người phụ nữ kia ra vào khách sạn Hoa Đô. Loại người làm bảo mẫu đều đi cửa sau như vậy, làm sao có thể ra vào khách sạn Hoa Đô? Chắc chắn có vấn đề! Tuyệt đối có vấn đề, có lẽ có người quen biết nàng."
Khách sạn Hoa Đô! Bạch Thần nheo mắt lại. Đó là khách sạn xa hoa nhất Thượng Hải.
Nếu nàng mở phòng ở khách sạn Hoa Đô, có thể sẽ có ghi chép thân phận của nàng.
"Đi, đi khách sạn Hoa Đô." Bạch Thần nói.
"Vậy hắn thì sao?"
"Cứ để hắn ở lại đây. Trước khi ta tìm được đệ đệ, hắn đừng hòng đi đâu." Bạch Thần lạnh lùng nói.
"Ngày đông giá rét, hắn lại không mặc quần áo... Lại còn thương tích đầy mình, thả hắn đêm nay, ngày mai sẽ thành người băng mất."
"Vậy thì sao? Trách thì trách hắn tham tiền. Phạm lỗi thì phải chịu phạt, ta không đòi mạng hắn ngay là nhân từ rồi."
Thôi Hạo bất đắc dĩ, cởi áo khoác che cho Khang Nho, xoay người đuổi theo Bạch Thần.
Đến khách sạn Hoa Đô, đúng lúc thấy Hồng Vĩ tới.
Hồng Vĩ nhìn thấy Thôi Hạo thì sững sờ: "Huấn luyện viên... Anh... Anh quen Thạch Đầu?"
"Ồ, không phải Hồng Vĩ sao? Thạch Đầu, các cậu quen nhau?"
"Hắn là bảo tiêu của tôi." Bạch Thần không có tâm trạng thảo luận chuyện đó. Trực tiếp tiến vào khách sạn.
Thôi Hạo và Hồng Vĩ nhìn nhau: "Cậu cũng tra tới đây?"
"Ừm, tôi dựa vào manh mối bên mình tìm đến đây." Hồng Vĩ gật đầu.
"Cậu để ý Thạch Đầu một chút, thằng nhóc này có vẻ mất kiểm soát, đừng để xảy ra chuyện gì, đến lúc đó khó thu dọn."
"Yên tâm đi, Thạch Đầu lý trí hơn anh nghĩ. Cậu ấy sẽ không giết bừa người vô tội."
"Vậy thì tốt nhất, nhưng cậu vẫn nên khuyên cậu ấy."
Hai người đuổi theo Bạch Thần. Nhân viên phục vụ khách sạn lập tức tiến lên hỏi: "Xin hỏi ba vị là khách vãng lai hay đặt phòng?"
Nhân viên phục vụ nhìn vào mắt Bạch Thần, trong lòng có một loại khiếp đảm.
Bạch Thần nhìn quanh, như đang tìm kiếm gì đó.
"Chúng tôi là cảnh sát." Thôi Hạo lấy ra một tấm thẻ, chỉ lướt qua trước mặt nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ không nhìn rõ, nhưng tấm thẻ có vẻ giống thẻ cảnh sát, lập tức trở nên cẩn thận.
"Tôi cần xem thông tin khách trọ ở đây."
"À... Chuyện này... Mời đến quầy lễ tân."
Bạch Thần đột nhiên nói: "Không cần, gọi quản lý của các người ra đây."
Nhân viên phục vụ ngẩn người, nhìn Thôi Hạo và Hồng Vĩ.
"Đi, gọi quản lý của các người ra đây."
Nhân viên phục vụ lập tức xoay người rời đi. Đứng chung với ba người này, áp lực quá lớn.
Không biết đứa bé kia là ai, mặt lạnh như ai nợ tiền cậu ta vậy.
Chẳng lẽ xảy ra vụ án gì, hai cảnh sát kia dẫn cậu ta đến nhận diện?
Không lâu sau, quản lý đại sảnh đến, nở nụ cười nghề nghiệp chào hỏi Hồng Vĩ và Thôi Hạo: "Hai vị cảnh sát, chào các anh. Tôi là quản lý đại sảnh, họ Ngô. Xin hỏi có chuyện gì tôi có thể giúp?"
Hai người đều nhìn Bạch Thần. Bạch Thần vẫn chưa chú ý đến quản lý đại sảnh, vẫn nhìn quanh, một lúc sau mới nói: "Cách cục ở đây không tệ."
"Ha ha... Cậu bé, cháu đang nói gì vậy?"
"Đây là tiêu chuẩn cửu cung trận vị, thất tinh báo cát, ngũ phúc lâm môn. Ở đây có người chỉ điểm rồi." Bạch Thần hờ hững nói.
"Ồ? Cậu bé, cháu hiểu cái này?" Quản lý đại sảnh chú ý đến Bạch Thần, thầm nghĩ không biết tiểu tử này là ai sai đến?
"Trận vị này không tệ, nhưng người chỉ điểm vẫn còn non tay, trăm ngàn sơ hở. Ngũ phúc lâm môn, nhưng ông dùng cửa xoay, phúc vào rồi lại ra, không giữ được tài."
"Ha ha... Cậu bé. Mở cửa làm ăn, chú trọng cái duyên, tiền tài hay không đều do cơ duyên. Cháu mà làm nghề này, nên biết một chút quy tắc. Tôi chỉ là quản lý đại sảnh, nếu cháu muốn chỉ điểm sai sót cho khách sạn, thì đi tìm ông chủ chúng tôi mà bàn, tôi không quyết định được."
Quản lý đại sảnh rõ ràng không tin Bạch Thần.
Từ khi ông ta mời đại sư chỉ điểm, sửa lại cách cục đại sảnh khách sạn, việc làm ăn tốt hơn nhiều.
"Tôi còn chưa nói hết, ngũ phúc lâm môn này không chỉ chiêu tài, còn rước họa."
"Ồ? Vậy không biết họa từ đâu đến?"
Bạch Thần cầm điện thoại lên, gọi cho Imperius: "Imperius. Mua cho tôi khách sạn Hoa Đô."
Quản lý đại sảnh biến sắc mặt, nghi ngờ lai lịch của đứa bé trước mặt, không biết tiểu tử này đang khoe mẽ, hay thật sự có lai lịch bất phàm.
Chưa đầy ba phút, điện thoại của quản lý đại sảnh reo lên, là ông chủ khách sạn gọi tới.
Sau khi nghe điện thoại, sắc mặt của quản lý đại sảnh đã thay đổi.
Chỉ ba phút!
Khách sạn đã đổi chủ. Đứa bé này rốt cuộc là ai?
Chỉ một câu nói, khách sạn đã thành tài sản của đứa bé này.
"Tôi hỏi ông một câu. Ông phải trả lời tôi một câu. Trả lời tốt, ông không chỉ là quản lý đại sảnh. Trả lời không tốt, ông ra đường ăn xin, không có việc gì làm."
"Cậu... Cậu hỏi đi..."
"Ông tìm ai bố trí trận vị ngũ phúc lâm môn này khi nào?"
"Hai tháng trước."
"Là ai?"
"Một người phụ nữ, nhìn rất có thủ đoạn, cây khô nở hoa, tôi lúc đó há hốc mồm, người phụ nữ kia phi thường lợi hại. Thật sự có chút đạo hạnh."
Bạch Thần lộ vẻ không vui. Quản lý đại sảnh thấy qua nhiều sắc mặt, đương nhiên nhận ra vẻ không vui của Bạch Thần, lập tức bổ sung: "Chắc là mấy trò lừa bịp không thấy được ánh sáng."
"Ông quen người phụ nữ kia như thế nào?"
"Là một người trung gian giang hồ, sau đó quen biết."
"Nói tỉ mỉ hơn."
Bạch Thần không muốn hỏi tại sao quản lý đại sảnh quen người giang hồ, cũng không có thời gian hỏi. Dù sao có thể làm quản lý đại sảnh, chắc chắn có chút năng lực, phải giao thiệp với nhiều người.
"Chính là A Long ở khu này, trên đường ai cũng gọi Long ca. Có người nói Long ca quen người phụ nữ kia mười mấy năm. Long ca có được địa vị như ngày hôm nay, hơn một nửa là nhờ người phụ nữ kia chỉ điểm. Trong một buổi nhậu, Long ca nói người phụ nữ kia cần chút tiền, bảo tôi bỏ ra ít tiền, sau đó anh ta sẽ giúp tôi che chở, đồng thời còn để người phụ nữ kia chỉ điểm trận vị cho tôi."
"Ông biết lai lịch người phụ nữ kia không?"
"Không biết, nhưng Long ca chắc biết."
"Đi gọi Long ca mà ông nói tới đây cho tôi."
Quản lý đại sảnh không dám cãi lời, lập tức gọi điện thoại cho Long ca.
Nửa giờ sau, Long ca phô trương tiến vào khách sạn, nhìn thấy quản lý đại sảnh, vẫn vênh váo tự đắc.
"Huynh đệ, gọi tôi tới làm gì?"
"Long ca, đã lâu không gặp. Có người muốn gặp anh, hỏi anh vài chuyện, đặc biệt bảo tôi gọi anh tới."
"Ồ, người có thể khiến cậu mời tôi, chắc có lai lịch lớn đây."
Sắc mặt quản lý đại sảnh không tự nhiên, cười gượng: "Anh ta ở phòng hội nghị số một, đi theo tôi."
Long ca vẫn nghênh ngang, nhưng vừa đẩy cửa phòng hội nghị số một, ngực đột nhiên bị kéo, cả người nhào xuống đất.
Long ca lập tức nổi giận muốn liều mạng, nhưng nhìn thấy hai họng súng đen ngòm chỉ vào hắn.
Trước mặt hắn là một đứa bé, Hồng Vĩ đang từ từ lắp ống giảm thanh vào súng.
"Huynh đệ... Chuyện gì cũng từ từ... Đừng như vậy..."
Bạch Thần liếc nhìn quản lý đại sảnh, nhẹ nhàng phất tay, quản lý đại sảnh lập tức lui ra khỏi phòng hội nghị.
Bạch Thần quay sang Long ca: "Tôi hỏi anh vài câu, anh mà trả lời thiếu một câu, tôi thưởng anh một viên đạn."
Dịch độc quyền tại truyen.free