Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 1607 : Đánh lén

Từ Trường Giang liếc nhìn Diêu Tùng tuy rằng hôn mê, nhưng khuôn mặt vẫn dữ tợn: "Hiện tại phiền toái nhất chính là Diêu Tùng, nàng hiện tại bị thượng cổ yêu linh phụ thể..."

"Tại sao không gọi cái kia... Nữ bạt loại bỏ? Nàng hẳn là người tốt chứ?" Tào Vân đương nhiên nói.

"Nàng cũng không làm nổi, nàng có năng lực trấn áp thượng cổ yêu linh, không có nghĩa là nàng có thể loại bỏ. Diêu Tùng hiện tại trạng thái chính là quỷ nhập vào người, chỉ có pháp thuật cao siêu của thích đạo vu tam môn phái cao nhân mới có biện pháp, những người khác không thể ra sức."

"Há, vậy cũng không cần lo lắng, Diêu Tùng nàng có năng lực vô cùng, tìm vài vị Đại Sư không có vấn đề gì." Tào Vân nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

"Nàng có lai lịch lớn vậy sao?"

"Ngươi còn không biết sao, người đứng đầu tỉnh chúng ta, Diêu bí thư chính là ba của nàng."

"Không thể nào, Diêu bí thư là ba của nàng? Vậy nàng chạy thế nào đến đội leo núi thám hiểm của chúng ta?"

"Diêu Tùng từ nhỏ đã phản nghịch, ba nàng muốn nàng làm gì, nàng liền làm ngược lại."

Tào Vân liếc nhìn Diêu Tùng: "Chúng ta hiện tại vẫn là mau mau đuổi nàng ra khỏi đây thôi."

Từ Trường Giang gật gù: "Liên quan đến sự tình của ta..."

"Đội trưởng, ngươi đều đã thẳng thắn như vậy, ta làm sao có khả năng nói lung tung, có điều ta vẫn là rất cao hứng, dù sao chuyện này nói rõ ta là đúng, Diêu Tùng thua, chờ nàng tỉnh lại, xem nàng nói thế nào."

Từ Trường Giang cười khổ: "Còn không biết có thể tìm được cao nhân hay không nữa."

...

Mấy ngày nay, Bạch Thần có thể rất rõ ràng cảm giác được, có người đang giám sát mình.

Cái cảm giác này không hề dễ chịu, hơn nữa đối phương giám thị phương thức phi thường cao minh. Chính là ở một ít địa phương đặc biệt, đặt một ít máy thu hình, viễn trình quản chế.

Bạch Thần coi như phát hiện máy thu hình, cũng không cách nào tìm tới người giám thị.

Đương nhiên, Bạch Thần vẫn biết ai đang giám sát mình, không phải là bảo tiêu của Bạch Tâm Nhã, cái người tên là Trương Bưu kia.

Mấy ngày nay, trong vài lần chạm mặt ít ỏi, ánh mắt Trương Bưu oán độc, không hề che giấu bắn về phía Bạch Thần.

"Bạch Thần, hôm nay tan học ngươi có sắp xếp gì khác không?" Bạch Tâm Nhã đi tới trước bàn làm việc của Bạch Thần hỏi.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Hôm nay cha ta đưa một con lão miết đến, ta không biết làm sao làm. Ngươi đến nhà ta giúp ta làm có được hay không?"

"Thả nó đi." Bạch Thần gọn gàng dứt khoát nói: "Thiên hạ này nhiều đồ vật bồi bổ như vậy, tại sao phải ăn thứ này, cẩn thận buổi tối gặp ác mộng."

"Có gì đâu chứ?"

"Ta chính là không thích, hơn nữa thứ này ăn ít thôi."

Lúc này Lâm Đào đi tới, giúp đỡ Bạch Tâm Nhã nói: "Ngươi không ăn thì thôi, sao lại yêu cầu người khác không ăn."

Bạch Thần liếc nhìn Lâm Đào, từ lần trước bị hắn đánh, Lâm Đào nghiễm nhiên đã thành trò cười trong mắt học sinh, Lâm Đào đối với Bạch Thần cũng hận thấu xương.

Đặc biệt Bạch Thần còn hoành đao đoạt ái, chỉ vì Bạch Thần tồn tại, Bạch Tâm Nhã đối với Lâm Đào trước sau thờ ơ.

Lần này vừa thấy được cơ hội, Lâm Đào lập tức tới lấy lòng Bạch Tâm Nhã.

Bạch Thần liếc mắt Bạch Tâm Nhã, rồi nhìn về phía Lâm Đào: "Đồ ngốc."

Bạch Thần chưa bao giờ nói chuyện cẩn thận với Lâm Đào. Ngược lại Lâm Đào mỗi lần tìm hắn nói chuyện, cũng đều không phải là chuyện tốt, Bạch Thần càng không thèm để ý Lâm Đào. Mãi mãi cũng sẽ dùng loại trào phúng này để kết thúc cuộc nói chuyện.

Lâm Đào lập tức nổi giận, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi lần nghe được câu nói này của Bạch Thần, hơn nữa còn là loại ngữ khí thái độ này, liền khiến Lâm Đào trong lòng khó ức tức giận.

Bạch Thần sửa sang lại sách giáo khoa, đứng lên, đẩy Lâm Đào bên cạnh ra: "Chó ngoan không cản đường, cút ngay."

Lâm Đào lảo đảo, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất, sắc mặt càng lúc thì đỏ lúc thì trắng.

Bạch Thần không nhìn nhiều Lâm Đào, tự mình rời đi.

Bạch Tâm Nhã đồng dạng trong lòng tức giận, mình đã chủ động tới rút ngắn quan hệ như vậy, cái tên này sao vẫn thờ ơ như thế, cứ như ai thiếu nợ nàng vậy.

Lúc này, điện thoại của Bạch Tâm Nhã vang lên, Bạch Tâm Nhã vừa nhìn số điện thoại, là điện thoại của cha mình.

"Alo, ba, sao giờ này ba lại gọi cho con?"

"Tâm Nhã, tối nay con có rảnh không?"

"Sao vậy?"

"Con lâu lắm rồi không về thăm ba ba."

"Con không phải đang bận sao?"

"Bận? Bận đến đâu? Thứ bảy cuối tuần cũng bận sao?"

"Được rồi được rồi, tối con về là được chứ gì, con phải đi học, không nói chuyện nữa."

Bạch Tâm Nhã lập tức cúp điện thoại, nhìn bóng lưng Bạch Thần, lập tức đuổi theo.

"Bạch Thần, có phải ngươi chán ghét ta không?"

"Không đáng ghét." Bạch Thần vẫn không quay đầu lại, ngữ khí thanh thản, không có một chút gợn sóng.

"Vậy tại sao ngươi luôn trốn tránh ta?"

"Có sao?"

"Vậy ngươi có biết ta..."

"Bạch Tâm Nhã tiểu thư, nhớ kỹ, chúng ta là quan hệ đồng nghiệp, cũng vĩnh viễn sẽ chỉ là mối quan hệ này, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào khác."

Bạch Tâm Nhã bước chân dừng lại, nước mắt không khỏi chảy xuống, cắn môi dưới nhìn chòng chọc vào bóng lưng Bạch Thần.

"Tại sao?" Bạch Tâm Nhã không nhịn được hỏi.

"Thứ nhất, ngươi không phải kiểu ta thích, thứ hai... Ta đã có bạn gái."

Bạch Tâm Nhã không cam lòng hỏi: "Cô ấy là ai? Tại sao ta chưa bao giờ nghe ngươi nói, hơn nữa thời gian dài như vậy, cũng không thấy cô ấy xuất hiện."

"Nói rồi ngươi cũng không biết, hơn nữa cô ấy hiện tại ở nước ngoài, được rồi, rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo, bên ngoài người tốt không ít."

Bạch Tâm Nhã cắn môi dưới, đối với Bạch Thần, nàng luôn có một loại hảo cảm.

Nàng cũng không biết tại sao, tuy rằng quá trình nhận thức của bọn họ không vui vẻ cho lắm.

Nhưng mỗi lần gặp gỡ, nàng đều không khỏi quan sát Bạch Thần.

Bạch Thần vừa thoát khỏi sự dây dưa của Bạch Tâm Nhã, Trương Thanh Viễn liền tiến đến.

"Bạch lão sư à, có chuyện muốn thương lượng với cậu một chút."

"Không rảnh, tôi phải lên lớp." Bạch Thần không chút do dự từ chối Trương Thanh Viễn.

"Không có gì đâu, chúng ta vừa đi vừa nói, không chiếm thời gian của cậu."

Trương Thanh Viễn hiện tại vừa tức vừa giận, bình thường các lão sư khác thấy mình, ít nhiều cũng sẽ biểu hiện ra thái độ cung kính, nhưng tiểu tử này thì hay rồi, mãi mãi cũng là một bộ thái độ vênh váo lên trời.

Đúng, hắn là một lão sư tốt không sai, năng lực dạy học của hắn cũng được công nhận.

Chỉ nửa tháng này, đã có hơn hai mươi học sinh xin chuyển đến lớp Bảy.

Còn có các chủ nhiệm lớp khác, mỗi ngày đều đến oán giận với hắn, nói rằng mỗi lần hắn khen học sinh của mình, những học sinh kia sẽ lấy Bạch Thần ra so sánh.

Khiến các lão sư kia bây giờ đối với Bạch Thần có thể nói là nghiến răng nghiến lợi, không phải vì những chủ nhiệm lớp kia làm quá kém, mà là Bạch Thần làm quá tốt.

"Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là đài truyền hình trong thành phố muốn phỏng vấn cậu một chút, tiện thể tuyên truyền cho lớp chúng ta."

"Ông là hiệu trưởng, muốn phỏng vấn cũng là phỏng vấn ông chứ."

"Tôi cũng muốn... Không phải, là người ta chỉ đích danh, muốn phỏng vấn cậu. Bây giờ cậu nổi tiếng lắm đấy, ai ở huyện chúng ta mà không biết, trường học của chúng ta có một lão sư lợi hại."

"Được rồi hiệu trưởng, tôi nói thật với ông, tôi không muốn tiếp thu phỏng vấn gì cả, cũng không rảnh."

"Cái gì mà không rảnh, cậu dẫn học sinh đi ra ngoài xã hội thực tiễn thì có thời gian, tiếp thu một cuộc phỏng vấn thì lại không có?"

"Xã hội thực tiễn cũng là chương trình học của tôi, là công việc của tôi. Phỏng vấn thì không."

"Sao cậu lại bướng bỉnh như vậy? Để đài truyền hình giúp cậu quảng bá không tốt sao?"

"Tôi và lớp Bảy của chúng tôi không cần đài truyền hình quảng cáo, chúng tôi dựa vào năng lực."

Trương Thanh Viễn cười khổ, đổi lại các lão sư khác, hận không thể vắt óc để được đài truyền hình phỏng vấn, nhưng tiểu tử này thì hay rồi, không hề muốn tiếp thu.

"Đợi đến ngày nào đó, lớp Bảy của chúng ta thật sự làm được chuyện gì lớn, đến lúc đó chúng ta hãy nhận phỏng vấn, hiện tại. Xin hiệu trưởng cho tôi một chút không gian riêng tư đi."

Lúc này chuông vào học vang lên, Bạch Thần lập tức tăng nhanh bước chân: "Ông xem đi, hiệu trưởng, ông lại làm tôi đến muộn rồi."

Nói xong, Bạch Thần liền trực tiếp bỏ lại Trương Thanh Viễn, nhanh chóng chạy vào phòng học.

Trương Thanh Viễn nhìn bóng lưng Bạch Thần, trong lòng vừa tức vừa bất đắc dĩ, nhưng đối với lão sư Bạch Thần này, Trương Thanh Viễn lại không thể ghét nổi.

Mỗi ngày dẫn học sinh hết làm cái này đến làm cái kia, mà thành tích vẫn không bị kéo xuống.

Ngay hôm qua, còn có mấy phụ huynh lớp Bảy gọi điện thoại cho ông, nói rằng con cái của họ lại mua quà quý giá tặng cho họ, phần lớn trong số họ đều là lần đầu tiên trong đời nhận được quà từ con cái.

Sau đó hỏi bọn họ lấy tiền ở đâu, bọn họ đều nói, đó là tiền do lớp bọn họ kiếm được.

Ngay cả Trương Thanh Viễn cũng không khỏi cảm khái, lớp Bảy này thật sự quá giàu có.

Ông hiện tại còn đang nghĩ, có nên để Bạch Thần đem phương thức giáo dục mở rộng đến toàn trường, để các lão sư khác học hỏi một chút.

Có điều, hiện tại mà nói, coi như Bạch Thần đồng ý, các lão sư khác phỏng chừng cũng không bỏ xuống được mặt mũi.

Sau khi tan học, Bạch Thần vừa ra khỏi trường, đột nhiên một chiếc xe chặn đường Bạch Thần.

Trên xe bước xuống mấy người, từng người cao lớn vạm vỡ, mặt mày dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.

"Ngươi là Bạch Thần đúng không? Có người muốn gặp ngươi, đi theo chúng ta một chuyến đi."

"Ai muốn gặp ta?"

"Đi rồi sẽ biết."

"Không rảnh, muốn gặp thì bảo người kia đến gặp ta."

"Tiểu tử, không muốn uống rượu mời chỉ thích uống rượu phạt!" Một đại hán đặt bàn tay lên vai Bạch Thần.

Bạch Thần chậm rãi quay đầu lại: "Ngươi có biết kết cục của kẻ trước đặt tay lên vai ta là gì không?"

"Yêu, tiểu tử còn dám lên giọng với ta?" Đại hán kia hiển nhiên không để ý chút nào đến sự uy hiếp của Bạch Thần, lời hung ác hắn cũng biết nói, mà một lão sư, lại nói với hắn những lời này, không khác nào tự mình chuốc lấy khổ.

A...

Bạch Thần đã bẻ gãy ngón tay của Đại Hán, một cước đá Đại Hán ngã lăn ra đất.

Đại hán kia đầy mặt vết máu, răng trong miệng cũng bị Bạch Thần đánh rụng.

Mấy người kia thấy Bạch Thần động thủ, lập tức chửi bậy, muốn báo thù cho đồng bọn của mình.

Nhưng ngay lúc này, cửa sổ xe trước mặt Bạch Thần đột nhiên vang lên một tiếng bộp, vỡ tan.

Tất cả mọi người đều sững sờ một chút, tiếp theo trên cửa xe lại xuất hiện một cái lỗ thủng.

Những người kia lúc này mới phản ứng được: "Mẹ kiếp... Xạ thủ..."

Những người này tối đa cũng chỉ là lưu manh địa phương, đâu từng trải qua cảnh tượng này, từng người từng người lập tức thất kinh bát đảo ngã xuống đất.

Ánh mắt Bạch Thần tìm về phía xạ thủ, trong mắt sát ý bắn ra. (còn tiếp)

Dịch độc quyền tại truyen.free

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free