(Đã dịch) Chương 2098 : Hoàn mỹ đao
"Yêu, tên kia rất bảnh bao, khi nào quyến rũ gã mới được." Bạch Thần nhìn theo chiếc xe mui trần chạy vụt qua trước mặt, trêu chọc nói.
"Bạch đại ca, ta không phải đến để đùa giỡn." Cư Tiểu Liễu lạnh lùng nhìn Bạch Thần.
Bạch Thần im bặt, nhìn dáng vẻ của Cư Tiểu Liễu, thở dài: "Ngươi xem ngươi đó, khỏe mạnh không để, lại cắt mái tóc thành ra thế này, một chút nữ tính cũng không có."
Thực ra Bạch Thần biết Cư Tiểu Liễu cạo đầu là để tỏ rõ ý chí, chỉ là Bạch Thần cho rằng Cư Tiểu Liễu không nên để mái tóc thành bộ dạng này, thật sự là quá khó coi.
Một tiểu cô nương xinh xắn, sao lại chỉnh thành cái dáng vẻ này chứ.
Đương nhiên, Bạch Thần không chấp nhận không có nghĩa là người khác không chấp nhận, trên thực tế tạo hình này của Cư Tiểu Liễu lại rất được hoan nghênh, tuy rằng Cư Tiểu Liễu chính mình không để ý, nhưng nàng hiện tại đi trên đường rõ ràng được quan tâm nhiều hơn.
Liền như Thương Dụ Nhân kia, một minh tinh nổi tiếng ở Nhật Bản, cũng bị khí chất đặc thù này của Cư Tiểu Liễu hấp dẫn.
"Bạch đại ca, chúng ta bây giờ đi đâu?"
"Ta tối qua đã tìm được cha mẹ ngươi, họ vẫn khỏe, không nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy ta còn chưa động thủ cứu người." Bạch Thần nói.
Cư Tiểu Liễu tin tưởng Bạch Thần, nếu hắn nói không nguy hiểm đến tính mạng, vậy cha mẹ mình khẳng định không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Mà hắn làm như vậy, hiển nhiên là dự định để cho mình tự tay cứu cha mẹ.
Cư Tiểu Liễu cảm kích Bạch Thần vì nàng làm tất cả, Cư Tiểu Liễu nhìn chăm chú Bạch Thần: "Cảm tạ ngươi, Bạch đại ca."
"Đi thôi, lát nữa không cần lưu thủ, thấy người liền hạ sát thủ, ở trong trang của Liễu Sinh Sơn, không một ai là vô tội."
"Vâng, Bạch đại ca."
Bạch Thần lấy ra một đôi mã tấu ném cho Cư Tiểu Liễu: "Ngươi đi theo Hiên Viên, trà trộn trong quân đội, luyện chính là chém giết thuật, đôi mã tấu này cho ngươi dùng. Thử một chút cảm giác."
Cư Tiểu Liễu vung vẩy mã tấu, thử trọng lượng, không nhẹ không nặng. Trọng lượng và cảm giác rất vừa tay, thân đao ngắn gọn toát lên vẻ sắc bén. Vừa nhìn đã biết là vật phi phàm.
"Đã từng giết người chưa?" Bạch Thần hỏi.
"Mấy ngày nay ở trấn trên đã giết hai tên, Như Ý tỷ sắp xếp."
"Ừm, rất tốt."
Bạch Thần dẫn đường phía trước, không lâu sau, đã đến trước thác nước.
Tiến vào đường hầm bên trong thác nước, liền thấy một người từ giữa đi ra, vừa vặn chạm mặt bọn họ.
Cư Tiểu Liễu đầu tiên liếc nhìn Bạch Thần, Bạch Thần khẽ gật đầu.
Cư Tiểu Liễu tựa như một con báo săn, vồ giết tới. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một phần mười giây, người kia đã ngã nhào trên đất, mà đao võ sĩ trên tay hắn còn chưa kịp rút ra một phần mười, tất cả những điều này xảy ra quá nhanh.
Cư Tiểu Liễu sắc mặt bình tĩnh, quân đao trong tay không hề dính máu, vẫn lạnh lẽo như ban đầu.
Chỉ là sát tính vừa bộc phát, Cư Tiểu Liễu liền không thể kiềm chế được nữa, bước chân bắt đầu tăng nhanh.
Phía trước lại có một người đi tới, người kia dường như biết có người ngoài xông vào, vì vậy đao võ sĩ đã sớm tuốt khỏi vỏ. Trong đường hầm tối tăm, gã Vũ Sĩ giơ đao võ sĩ nhằm phía Cư Tiểu Liễu.
Chỉ là, Cư Tiểu Liễu lại nhảy lên khi còn cách gã Vũ Sĩ mấy mét. Hai thanh mã tấu như răng nanh của dã thú, đâm thẳng vào ngực gã Vũ Sĩ, gã Vũ Sĩ không kịp phản kháng hay giãy giụa, liền bị Cư Tiểu Liễu cướp đi tính mạng, ngực để lại hai lỗ máu.
Sau khi giết người thứ hai, Cư Tiểu Liễu rốt cục không còn đi chậm nữa, mà cúi người lao nhanh về phía trước, hai thanh mã tấu nắm chặt trong tay.
Vừa ra khỏi đường hầm, Cư Tiểu Liễu liền vung song đao sang hai bên. Vẽ ra hai đường vòng cung đỏ thẫm.
Hai gã Vũ Sĩ trốn ở lối ra, chuẩn bị đánh lén Cư Tiểu Liễu. Không ngờ Cư Tiểu Liễu lại ra tay trước, hơn nữa lại như đã biết trước.
Bạch Thần chậm rãi bước ra khỏi đường hầm. Trước mắt đã bị máu nhuộm thành một con đường, cách trang viên Liễu Sinh chỉ mười mấy mét, đã có năm, sáu bộ thi thể nằm ngổn ngang.
"Nuôi bao nhiêu năm lang, bây giờ lại bị một con hổ cái tìm tới tận cửa nhà, Liễu Sinh nhất mạch đáng phải chịu kiếp này."
Cư Tiểu Liễu đã giết đến đỏ cả mắt, xông vào trong trang viên, bắt đầu đại khai sát giới.
Cư Tiểu Liễu chưa từng học đao pháp chính thống, Bạch Thần chỉ dạy những đao pháp cơ bản, còn Cư Tiểu Liễu thực sự học được là chém giết thuật do Hiên Viên truyền thụ.
Nói đơn giản, chính là thủ pháp giết người!
Tất cả chỉ vì giết người, giống như đao pháp Nhật Bản chú trọng nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, còn chém giết thuật thì trực tiếp hơn, so đo tay mắt lanh lẹ, thủ pháp nào hiệu quả nhất thì dùng thủ pháp đó.
Liễu Sinh nhất mạch trên dưới mấy chục nhân khẩu, sớm đã biết có một con hổ cái từ bên ngoài giết vào.
Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, họ chưa từng gặp chuyện có người ngoài dám đặt chân vào Liễu Sinh gia.
Hơn nữa còn đến giết người, từ trên xuống dưới tất cả đều căm phẫn sục sôi, đồng thời tổ chức nhân thủ đi đánh lén.
Cư Tiểu Liễu tuy rằng sát khí ngập trời, nhưng vẫn rất lý trí.
Đây là thành quả giáo dục của Hiên Viên, mặc kệ trong lòng điên cuồng thế nào, lý trí vẫn phải duy trì.
Một người điên cố nhiên đáng sợ, một người điên bình tĩnh còn đáng sợ hơn.
Bạch Thần không đi cùng Cư Tiểu Liễu, mà đi thẳng vào đại sảnh phía trước.
Trang viên Liễu Sinh rất giống Trang Tử thời cổ đại ở Trung Quốc, đều có ba lớp cửa, tứ phương là trấn, Tử Vi chủ điện ở giữa.
Khi Bạch Thần đến cửa đại sảnh, phát hiện trong đại sảnh có một lão già ngồi, bên cạnh cắm một thanh trường đao, nhắm mắt ngồi xếp bằng trên chủ tọa.
Thanh trường đao kia không hề đơn giản, toàn thân trắng bạc như tuyết, dài hơn hai thước, chuôi đao do vảy rắn bao bọc, cả thanh đao tỏa ra một luồng khí tức tiêu điều.
Lão nhân dường như cảm giác được Bạch Thần đến, khẽ mở mắt, khi nhìn về phía Bạch Thần, lộ ra một tia nghi hoặc.
"Không phải nói kẻ xâm nhập là một người phụ nữ sao?"
Bạch Thần vội vàng xua tay: "Đừng hiểu lầm, ta không phải kẻ xâm nhập, ta đến xem kịch vui."
"Xem kịch vui? Ta Liễu Sinh gia có kịch vui sao?"
"Không sai."
Ư ——
Một tiếng ngân khẽ đến cực điểm xé gió mà đến, đao của lão nhân đã cách mấy mét quét về phía Bạch Thần.
"Ha ha..." Bạch Thần cười bước vào đại sảnh, đối với đao khí quét tới của lão nhân làm như không thấy.
Sắc mặt lão nhân trầm xuống, hơi kinh ngạc, một lần nữa hạ đao cắm xuống đất.
"Ngươi là ai?"
"Ta đã nói rồi, ta đến xem kịch vui." Bạch Thần cười khanh khách nói: "Ta muốn xem đao pháp của Liễu Sinh gia mạnh đến mức nào, đáng tiếc. Khiến ta có chút thất vọng, ông lão ngươi khổ tâm kinh doanh lâu như vậy, nhưng cũng chỉ đến cảnh giới này. Quá khiến ta thất vọng rồi, xem ra lần này ngươi khó thoát khỏi kiếp nạn."
"Nếu ngươi đến để sỉ nhục Liễu Sinh gia ta, vậy ngươi tính sai rồi, Liễu Sinh gia ta không phải để mặc người sỉ nhục."
Lão nhân hừ lạnh nói, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Bạch Thần lại vô cùng kiêng kỵ.
Lão nhân tự nhiên có sự kiêu ngạo của mình, sự kiêu ngạo của Liễu Sinh gia, giống như đao của Liễu Sinh gia, cứng cỏi hơn nữa lạnh lẽo, mang theo mùi máu tanh.
Liễu Sinh gia theo ngàn năm trước lập tộc. Trải qua ngàn năm năm tháng, không biết bao nhiêu lần kiếp nạn, vẫn đứng vững không ngã, mà kẻ địch hay đối thủ cạnh tranh, đều biến mất trong năm tháng, trái lại Liễu Sinh gia càng ngày càng cường thịnh.
Cũng là bởi vì Liễu Sinh gia kiên trì con đường của mình, lấy đao thành đạo, lấy huyết rèn đao.
"Đao của ngươi không đủ nhanh." Bạch Thần lắc đầu.
Hai mắt lão nhân mở to, như hai lưỡi đao xé gió mà ra, thanh trường đao cắm trên mặt đất dường như cảm nhận được sát ý của chủ nhân, bắt đầu phát ra tiếng rung nhẹ.
"Có gan ngươi lặp lại lần nữa!"
"Đao của ngươi không đủ nhanh!" Bạch Thần vẫn mỉm cười nhìn lão nhân.
Lão nhân gầm nhẹ một tiếng, nắm chặt chuôi đao với tốc độ gần như sấm đánh, kinh động hồng một đao chém ra.
"Không đủ! Vẫn chưa đủ!" Bạch Thần tiện tay quét qua. Đao khí tan vỡ, toàn bộ đại sảnh tan rã trong nháy mắt, bụi bặm tung bay.
Lão nhân thở hồng hộc nhìn Bạch Thần, trong mắt vừa kinh vừa sợ: "Được được được... Hôm nay lão phu muốn xem ngươi sâu cạn thế nào!"
Đao trong tay lão nhân càng thêm sắc bén, nắm chặt bên người, thân thể khô mục nhưng tỏa ra ý chí kinh người.
Bạch Thần vẫn ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo.
"Xuất đao đi. Phải nhanh hơn, mạnh hơn mới được!"
Lão nhân khẽ quát một tiếng. Lại một lần xuất đao, một đao chưa từng có. Sau lưng ông ta, như một con ác quỷ đang thao túng.
Hung hãn bá đạo, thậm chí là tà ác một đao!
Lão nhân tin rằng, không ai chống đỡ được một đao này, không ai chống đỡ được ma đao này.
Lão nhân chưa bao giờ tùy ý xuất ra ma đao hoàn mỹ như vậy, không phải cảnh giới của ông ta không đủ, mà vì chưa có ai có thể khiến ông ta sử dụng một đao ma đao hoàn mỹ như vậy.
Bạch Thần đột nhiên nhếch miệng cười, chỉ tay vạch ra, đao khí ma đao tan rã trong nháy mắt, như một tấm gương vỡ tan, đao khí tan rã phản xạ trở lại, bắn về phía lão nhân.
Lão nhân hoảng hốt, vội vã chuyển động lưỡi đao, ngăn trở đao khí phản xạ, chỉ là những đao khí tan nát kia khiến ông ta bị thương khắp người, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khiến lão nhân nếm đủ cay đắng.
Cheng ——
Lão nhân suýt chút nữa quỳ xuống đất, may mà dùng thân đao chống đỡ thân thể, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thần tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Bạch Thần vẫn đứng tại chỗ, nhìn lão nhân từ trên cao, hờ hững nói: "Đom đóm mà dám so với trăng rằm."
Lão nhân run lên, người này rốt cuộc là ai?
Khí thế ngút trời, đao pháp của mình đã đạt đến cảnh giới người đao hợp nhất, tâm ma đề cao, tâm ma diễn dịch vô cùng ma đao, nhưng đối diện với người này lại vô lực như vậy.
Chẳng lẽ mình truy tìm đao đạo sai lầm rồi sao?
Ma đạo chi đao chẳng lẽ không phải là thanh đao mạnh nhất sao?
"Ngươi không phải còn lĩnh ngộ thần đao sao? Đến đây đi, nếu ngươi có thể triển khai Thần Ma chi đao, ngươi mới có sức đánh một trận, Thần Ma cùng múa, đưa đao trong lòng ngươi triển khai ra."
Ánh mắt lão nhân ngưng lại, cố gắng đứng thẳng thân thể, hai tay nắm chặt chuôi đao, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong lòng xuất hiện hai bóng người, một người mang hào quang vô hạn, một người hắc ám khủng bố, hai bóng người đánh nhau chết sống, ngươi tới ta đi, nhưng chỉ có một chiêu, hơn nữa chiêu đao của hai bóng người hoàn toàn nhất trí, một chiêu khác thường, lại bình thường giản dị.
Không thắng, không bại, đó là thần và ma đao.
Không chiêu! Lão nhân lĩnh ngộ được chân nghĩa của Thần Ma đao pháp.
Khi lão nhân mở mắt lần nữa, hết thảy kim khí xung quanh đều reo vang, toàn bộ sơn trang đao đều phát ra tiếng chiến ngâm.
"Lão phu nên cảm tạ ngươi, ngươi ép lão phu đến hoàn cảnh này, khiến lão phu lĩnh ngộ được chân nghĩa của Thần Ma đao pháp, một đao này xin tặng cho ngươi!"
Đao của lão nhân không nhanh, như một người bình thường múa đao, nhưng một đao này không gì không xuyên thủng, không gì không phá.
Nhất đao trảm ra, người lạ sâu không lường được trước mắt đã bị chém thành hai khúc.
Lão nhân hài lòng với kết quả này, đây chính là Thần Ma đao pháp, là đao pháp cực hạn mà các đời gia chủ Liễu Sinh gia theo đuổi, rốt cục, rốt cục đã triển khai trên tay mình, một đao hoàn mỹ.
Vạn sự khởi đầu nan, gian nan đừng có nản, cứ dịch rồi sẽ quen. Dịch độc quyền tại truyen.free