(Đã dịch) Chương 2110 : Đường dài lữ hành
Hôm nay là ta ở trong vũ trụ đi tới ngày thứ 228, hôm nay tổng cộng tiến hành 3,860 lần chỉnh cực hạn truyền tống. Ta tìm được một viên loại Địa Cầu tinh cầu, đây là ta ở lữ đồ bên trong phát hiện viên thứ hai loại Địa Cầu hành tinh. Ta dự định ở đây nghỉ ngơi một ngày, ngày mai tiếp tục lên đường.
Bạch Thần nhật ký ——
Bạch Thần ngồi ở một tảng đá dưới, ghi chép nhật ký của mình.
Trung cổ thế giới, quá xa xôi, khoảng cách Địa Cầu thực sự là quá xa xôi, xa xôi đến vượt quá sức tưởng tượng của chính mình.
Từ ngày Bạch Thần xuất phát, Bạch Thần mới biết, nguyên lai truyền tống cũng có cực hạn khoảng cách, cũng không phải khóa chặt vị trí là có thể trực tiếp truyền tống đến nơi.
Mỗi lần Bạch Thần truyền tống, có thể trực tiếp vượt qua một cái tinh hệ, thậm chí khoảng cách còn xa hơn. Bạch Thần đã vượt qua không biết bao nhiêu tinh hệ, chỉ có thể dựa vào cảm giác trong đầu, từ từ nhận biết được khoảng cách đến trung cổ thế giới.
Gần rồi, rất gần...
Bạch Thần cũng không thể biết chính xác đến cùng còn xa lắm không, chỉ biết là sau khi đi ngang qua 280 ngày lữ hành trong vũ trụ, mình đã rất gần trung cổ thế giới.
Bạch Thần không thể vô hạn truyền tống, bởi vì mỗi lần cực hạn truyền tống đều tiêu hao lượng lớn không gian năng lượng. Tuy rằng Côn Lôn Tiên Cảnh nắm giữ không gian năng lượng phi thường đầy đủ, nhưng vẫn có một cái mức độ. Nếu Bạch Thần không chỉ huy thu lấy không gian năng lượng, vậy thế tất sẽ tạo thành sự thất thoát không gian năng lượng.
Giống như tài nguyên có thể sống lại một khi bị phá hoại, sản sinh mất cân bằng, vậy thì rất khó khôi phục lại.
Viên tinh cầu Bạch Thần hiện tại đang ở tuy rằng hoàn cảnh rất tương tự Địa Cầu, nhưng không có bất cứ sinh vật nào, vì lẽ đó cũng không có dưỡng khí.
Có điều nếu ở đây trồng trọt lượng lớn thực vật, nơi này nên rất nhanh sẽ tràn ngập dưỡng khí.
Đến đây Bạch Thần cũng đã rõ, hoàn cảnh như Địa Cầu hi hữu cỡ nào trong vũ trụ.
Có điều Địa Cầu đã bị loài người chà đạp gần đủ rồi, không biết nhân loại có thể kịp thời ngăn chặn Địa Cầu bị phá hoại hoàn toàn trước khi trốn khỏi Địa Cầu hay không.
Đương nhiên, đây là giai đoạn tất yếu của văn minh khoa học kỹ thuật nhân loại, tình cảnh hiện tại của Bạch Thần cũng rất tương tự, một bên duy trì không gian năng lượng Côn Lôn Tiên Cảnh, một bên tiêu hao không gian năng lượng. Một khi cái cân bằng này bị đánh vỡ, vậy Bạch Thần chỉ còn nước khóc.
Cũng may Bạch Thần chỉ có một người, vì lẽ đó có thể khống chế được. Nhân loại trên Địa Cầu lại có đến sáu mươi ức người. Muốn để sáu mươi ức người đạt thành nhận thức chung, hiển nhiên không phải chuyện một sớm một chiều.
Chuyến lữ trình dài ngày lần này, có thể nói Bạch Thần đã lĩnh hội được rất nhiều, chỉ là có một điều không hài lòng, hoặc là nói hối hận. Đó là mang không đủ thức ăn.
Bạch Thần đã rất lâu chưa từng ăn đồ ăn, đương nhiên, đồ ăn Bạch Thần nói đến là mỹ thực, chứ không phải những thứ khác.
Trong lữ trình dài đằng đẵng, Bạch Thần đã đi qua trung tâm Tinh Hệ, một cái hố đen khiến Bạch Thần cảm thấy hoảng sợ. Nếu lúc đó Bạch Thần tới gần thêm một chút, có lẽ đã không còn tiêu dao tự tại ở đây.
Với thực lực của Bạch Thần, e sợ hố đen kia mạnh mẽ hơn gấp ngàn, gấp vạn, thậm chí gấp triệu lần. Loại quái vật có thể nuốt chửng cả tinh hệ đã vượt ra khỏi phạm trù lý giải của Bạch Thần.
Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, Bạch Thần lại một lần nữa khởi hành, lại là một lần cực hạn truyền tống, hai lần, ba lần...
Bạch Thần đã không còn đường quay đầu lại, bởi vì Bạch Thần đã đi quá xa, trừ phi Bạch Thần đồng ý quay đầu lại, lãng phí thời gian tương tự trong vũ trụ.
Bạch Thần rất hy vọng gặp được một nền văn minh. Đáng tiếc trong rất nhiều tinh cầu Bạch Thần đã đi qua, không gặp được một nền văn minh nào, thậm chí ngay cả một tinh cầu có sinh vật tồn tại cũng không có.
Cũng còn tốt có Ma Phương và Giới Sát bầu bạn tán gẫu, Bạch Thần mới không phát điên.
Dù sao Bạch Thần vẫn là người. Chỉ cần là người, sẽ sợ cô độc.
Đột nhiên, Bạch Thần cảm giác được một loại hơi thở quen thuộc, loại hơi thở này đến từ một tinh cầu.
Không phải nơi Bạch Thần cần đến, mà là vì trước đây Bạch Thần cũng đã cảm giác được loại khí tức này.
Một viên bạch ngọc tinh to lớn, so với viên bạch ngọc tinh Bạch Thần có được lớn hơn gấp mười mấy lần.
Bạch Thần đứng trên bạch ngọc tinh. Sau khi tra xét sơ qua, không chút do dự chiếm làm của riêng.
Viên bạch ngọc tinh này không phải hành tinh, mà là kẻ lưu lạc cô độc trong vũ trụ, trôi nổi trong vũ trụ, không có bất kỳ du khách nào, có lẽ Bạch Thần là du khách duy nhất của nó, có điều bây giờ đã thành vật sưu tập của Bạch Thần.
Có điều bây giờ thực lực của Bạch Thần đã đạt Thánh Vũ Cảnh, vì lẽ đó viên bạch ngọc tinh này vẫn chưa mang đến đột phá thực chất cho Bạch Thần, tuy rằng xác thực khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng sau khi thu được viên bạch ngọc tinh này, khoảng cách Bạch Thần vượt qua lại gia tăng không chỉ gấp mười lần.
Tiêu hao cùng một lượng không gian năng lượng, lại có thể tiến hành không gian vượt qua với khoảng cách xa hơn.
Bạch Thần cuối cùng đã rõ, nguyên lai không gian vượt qua có liên quan đến thực lực bản thân.
Cũng giống như một cái máy chạy bằng hơi nước kiểu cũ so với một động cơ tiên tiến nhất, tiêu hao năng lượng tương tự, nhưng kết quả lại khác nhau.
Điều này khiến Bạch Thần vô cùng vui sướng, chuyện này có nghĩa là đường về của mình cũng sẽ tăng cường gấp mười lần.
Cuối cùng, sau khi tiến hành vượt qua mười ngày trong vũ trụ, Bạch Thần rốt cục cảm giác được, trung cổ thế giới đã ở ngay trước mắt.
Bạch Thần gia tăng tốc độ, không tiếp tục nghỉ ngơi, sau khi tiến hành hai lần vượt qua, một tinh cầu màu xanh lam to lớn xuất hiện trước mặt Bạch Thần.
Tinh cầu xanh biếc kia rất tương tự Địa Cầu, chỉ là to lớn hơn.
Thời khắc này, Bạch Thần lệ rơi đầy mặt, giống như một người lạc đường lâu ngày trong sa mạc, rốt cục nhìn thấy ốc đảo.
Loại vui sướng đó không thể diễn tả bằng lời, Bạch Thần mang theo tâm tình kích động lao xuống về phía trung cổ thế giới.
Đại Áo quốc ——
Một ông già ngửa mặt nhìn sao băng rơi rụng trên bầu trời. Sao băng rơi rụng dường như khiến bầu trời xuất hiện một cảnh tượng mỹ lệ khó tả, cực quang nhuộm đẫm toàn bộ chân trời thành những màu sắc rực rỡ.
Ông lão lẩm bẩm tự nói: "Dị sao băng hạ xuống, thiên địa biến sắc, điềm lành? Hay là triệu chứng xấu?"
Trên đỉnh đầu lão nhân bò lên một con thú nhỏ, ngước nhìn sao băng rơi rụng, kêu lên những tiếng "kỷ kỷ kỷ".
"Ngươi không muốn ta tiếp cận hướng kia sao? Ngươi cảm giác được nguy hiểm sao?"
Lão nhân chần chờ một chút, nhìn về hướng sao băng rơi rụng, dường như có chút do dự.
Sao băng kia chính là Bạch Thần. Trong khoảnh khắc tiến vào trung cổ thế giới, Bạch Thần cảm giác được sự khác biệt, xúc động đến thiên địa linh khí, vội vàng giảm tốc độ. Mình chỉ là một du khách, không muốn phá hoại cân bằng của trung cổ thế giới, càng không có ý định gây ra đại phá hoại.
Bạch Thần nhẹ nhàng rơi xuống đất. Đây là một mảnh tùng lâm cực kỳ rộng lớn, vùng rừng tùng này có ít nhất ngàn vạn hécta. Hoàn cảnh nơi này tương tự Địa Cầu, có điều hàm lượng dưỡng khí trong không khí hơi thấp. Thổ nhưỡng thế giới này có lẽ không hấp thu dưỡng khí, thậm chí có thể căn bản là không hô hấp.
Xung quanh có rất nhiều thú loại đang âm thầm quan sát mình. Bạch Thần đảo mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy một con 'đại xà'. Con rắn này ngoại trừ cái đầu to lớn hơn tất cả các loài rắn trên địa cầu, những đặc tính sinh học khác hầu như giống hệt rắn.
Bạch Thần bắt lấy con rắn to kia, nó lập tức giãy dụa. Bắt đầu tiến hành nghiên cứu con rắn này.
Sau khi nghiên cứu sơ bộ, Bạch Thần phát hiện nguyên lai nó cũng hấp thu dưỡng khí, có điều cách hô hấp của nó rất đặc biệt, có thể tinh luyện dưỡng khí. Sau khi nghiên cứu xong, Bạch Thần liền thả nó đi, lại đổi một con dã thú khác để nghiên cứu. Kết quả nghiên cứu đều cho thấy, những sinh vật này đều hấp thu dưỡng khí, mỗi một loại đều có năng lực tinh luyện dưỡng khí.
Đột nhiên, Bạch Thần cảm giác được cách ba cây số, có một người đang đến gần nơi này.
Người! Mắt Bạch Thần sáng lên, nơi này cũng có người, vậy người này hẳn là một trong những chủng tộc văn minh của trung cổ thế giới!
Có điều nếu mình tùy tiện xuất hiện trước mặt hắn, có thể sẽ dọa đến hắn? Hơn nữa mình và hắn không thông ngôn ngữ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Thần rốt cục quyết định biến thành thân phận hài tử, đồng thời cởi y phục trên người, sau đó lăn lộn trên mặt đất, làm cho mình một thân lầy lội, sau đó tùy tiện làm một tấm da thú. Để cho mình trông giống như một đứa trẻ dã nhân.
Bạch Thần chậm rãi tiếp cận người kia. Ngay lúc này, một con lợn rừng xuất hiện trước mặt Bạch Thần, mắt nhìn chằm chằm Bạch Thần.
Bạch Thần sững sờ một chút. Đây thật sự là dã trư, có phải nó tìm nhầm đối tượng để bắt nạt rồi không?
Con dã trư không chút do dự xông về phía hắn. Bạch Thần cười lắc lắc đầu, ngăn chặn con dã trư đang lao tới.
"Con vật nhỏ, ngươi còn lộn xộn nữa, ta sẽ giết ngươi!" Bạch Thần thoáng thả ra một tia khí tức. Con dã trư ngay lập tức thành thật nằm xuống, quả nhiên là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Bạch Thần nhìn dã trư: "Thành thật?"
Dã trư phục trên đất không dám lộn xộn. Bạch Thần trực tiếp sải bước lên lưng dã trư, vỗ vỗ mông dã trư: "Đi."
Dã trư tuy rằng rất có dã tính, nhưng cũng không ngu ngốc, lập tức ba chân bốn cẳng lao vào bụi cây.
Bạch Thần khống chế dã trư chạy về phía người kia. Từ xa, đã nhìn thấy một ông lão mặc trường bào.
"Ồ?" Lão nhân cũng nhìn thấy Bạch Thần và vật cưỡi của hắn.
Con thú nhỏ trên đỉnh đầu lão nhân đột nhiên nhảy về phía trước, sau đó thân thể con thú nhỏ bắt đầu lớn lên, hóa thành một con cự thú mấy mét, che trước mặt ông lão.
Dã trư vừa nhìn thấy cự thú, ngay lập tức muốn dừng lại, nhưng quán tính vẫn mang nó đâm vào cự thú. Bạch Thần cũng đồng thời va tới, sau đó cả người và heo lăn lộn ngã xuống đất.
"Tiểu Tà, lui ra, không nên làm tổn thương bọn họ." Lão nhân lập tức tiến lên, đi tới trước mặt Bạch Thần: "Hài tử, ngươi không sao chứ?"
Ngôn ngữ bất đồng, Bạch Thần mờ mịt nhìn lão nhân.
Bạch Thần chỉ có thể khoa tay múa chân, trên mặt biểu hiện vẻ thất kinh.
"Lẽ nào là một đứa trẻ hoang dã? Nhưng nếu là đứa trẻ hoang dã, tại sao lại có một con huyễn thú?" Lão nhân nghi hoặc nhìn con heo bên cạnh, có điều lập tức bừng tỉnh, nguyên lai không phải huyễn thú, chỉ là cưỡi sủng mà thôi.
Lão nhân sờ soạng trên người, lấy ra một khối bánh, sau đó cẩn thận đưa cho đứa trẻ hoang dã trước mắt.
Bạch Thần đã chộp lấy bánh nhét vào miệng, nhanh chóng ăn sạch sành sanh.
"Hài tử, người nhà ngươi đâu... Ngươi có hiểu ta nói gì không?"
Bạch Thần vẫn một mặt mờ mịt, lão nhân thở dài, quả nhiên là đứa trẻ hoang dã, mình nói chuyện với hắn hoàn toàn là đàn gảy tai trâu.
Có điều thông qua giao tiếp bằng động tác, vẫn có thể miễn cưỡng hiểu nhau. Cuối cùng lão nhân quyết định mang đứa trẻ xa lạ này ra khỏi rừng rậm, đương nhiên, còn có con dã trư cưỡi sủng của hắn.
Bạch Thần cần học ngôn ngữ thế giới này, đương nhiên cần đi theo lão nhân.
Sủng vật của lão nhân so với dã trư cưỡi sủng của Bạch Thần cường đại hơn nhiều, không chỉ có thể lớn lên, lại còn có thể mọc ra cánh, mang theo Bạch Thần và dã trư dùng hai ngày thời gian, liền bay ra khỏi rừng rậm.
Nhà của ông lão nằm ngay ở rìa rừng rậm, một tòa pháo đài cổ xưa.
Lão nhân phát hiện, đứa bé này tuy là một đứa trẻ hoang dã, nhưng rất thông minh, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã nắm vững được những câu giao tiếp cơ bản.
Nhưng đến ngày thứ sáu Bạch Thần ở trong ngôi nhà này, một tai nạn bất ngờ cướp đi sinh mạng của ông lão, Bạch Thần thậm chí không có cơ hội cứu chữa. Một con dã thú trong rừng rậm tập kích pháo đài của lão nhân, đồng thời phá hủy pháo đài trong một ngày.
Bạch Thần có thể làm là giúp lão nhân báo thù. Bạch Thần mặc kệ lão nhân và con dã thú kia có ân oán gì, ngược lại Bạch Thần chỉ làm những gì mình nên làm. (còn tiếp)
Dù đi xa đến đâu, hãy nhớ về nơi mình bắt đầu. Dịch độc quyền tại truyen.free