(Đã dịch) Chương 2212 : Lời hung ác
"Nếu như ta không cho thì sao?" Bạch Thần quay đầu nhìn về phía cửa vệ.
Tiền là chuyện nhỏ, có điều Bạch Thần có thể đem tiền bố thí ra ngoài, nhưng không thể bị người vơ vét.
"Không cho? Không cho thì đừng hòng vào." Cửa vệ liếc Bạch Thần một cái, thấy hắn còn nhỏ, nhìn rất dễ ức hiếp.
Dù cho hắn có mách với cha mẹ, mình cũng không cần sợ, nơi này chính là Huyễn Thú Học Viện, mặc dù là những đại gia tộc kia, cũng chưa chắc có thể ảnh hưởng tới đây.
Huống chi chỉ là một thằng nhóc, coi như cùng cha mẹ hắn nói, cũng chưa chắc nói rõ ràng, chắc chắn cha mẹ hắn cũng không dám tới nơi này gây sự.
"Ngươi có biết mười viên kim thương tệ này, ta liền có thể tìm tới cao cấp thích khách, để ngươi chết đến mười lần không?" Bạch Thần cũng sẽ không cùng cái cửa vệ này nói lý.
Nếu như cái cửa vệ này lúc mới bắt đầu, hơi khiêm tốn một chút, không quá lộ liễu như vậy, Bạch Thần cũng chưa chắc sẽ căm ghét hắn như vậy.
Nhưng hắn hoàn toàn coi mình là trẻ con mà bắt nạt, vậy mình càng không cần thiết phải nói lý với hắn.
Vẻ mặt cửa vệ nhất thời cứng đờ, lập tức phẫn nộ quát: "Nơi này là Huyễn Thú Học Viện!"
"Đến lúc đó ngươi cứ nói với thích khách ta thuê rằng nơi này là nơi nào, xem bọn họ có dám hành hung ở đây không." Bạch Thần cười lạnh nói.
Cửa vệ thật không ngờ, đây chỉ là một đứa bé, lại dám nói ra những lời này.
Hơn nữa còn là nói thẳng mặt, hoàn toàn là trắng trợn không kiêng dè.
"Ngươi... Ngươi là con nhà ai!? Ta đi nói với Viện trưởng, ta muốn ông ấy dạy dỗ ngươi và cha mẹ ngươi."
"Ngươi cứ đi thử xem, chỉ cần gặp được Viện trưởng của các ngươi, ta liền thay đổi thái độ ngay, nói với ông ấy ngươi muốn lừa gạt ta, còn muốn nói xấu ta, xem ông ấy tin ngươi hay tin một đứa bé."
"Ngươi biết không, lần trước có người cản đường ta, ta liền mang người, thừa dịp bóng đêm. Đem hắn kéo đến vùng hoang dã, bịt miệng hắn lại, sau đó bẻ gãy cổ tay của hắn. Để hắn từng chút từng chút chảy máu, vài canh giờ mới chết. Còn có một chủ quán, chỉ là đến quán hắn ăn một bữa cơm, có điều là quên mang tiền, cái tên chưởng quỹ kia sống chết không cho ta đi, sau đó ta đốt cửa tiệm kia bằng một mồi lửa, còn có một lần..."
Trên mặt Bạch Thần tràn ngập nụ cười tà ác, còn có vẻ dữ tợn không thuộc về trẻ con.
Cổ áo cửa vệ đều bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, hắn vốn chỉ muốn bắt nạt đối phương là trẻ con. Nhưng bây giờ nhìn lại, đứa trẻ này còn hung tàn độc ác hơn cả người lớn bình thường.
Bạch Thần từng bước một áp sát cửa vệ: "Ngươi vừa nói muốn ta qua đường phải tốn phí đúng không? Ta chỉ sợ ngươi có mạng kiếm tiền, không có mạng tiêu!"
"Chuyện này... Chuyện này... Chuyện đùa, vừa nãy ta chỉ đùa với ngươi thôi." Cửa vệ lùi bước, đứa trẻ này không thể trêu vào, không thể trêu vào.
"Chuyện đùa? Ta không thấy buồn cười chút nào, ngươi cứ cẩn thận chờ xem."
Bạch Thần nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi, hơn nữa còn đi vào trong.
Cửa vệ đã sợ đến mặt không còn chút máu, vội vàng đuổi theo bước chân của Bạch Thần: "Tiểu huynh đệ. Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ đã."
"Dễ bàn? Dễ bàn cái gì, đợi thêm mấy hôm nữa người ta mời ngươi đến phủ ta. Chúng ta lại từ từ nói chuyện, mấy cây hoa anh đào trong sân nhà ta năm nay đều không nở hoa, có lẽ cần bổ sung thêm chút dinh dưỡng."
Trong lòng cửa vệ càng thêm sợ hãi, hắn không biết hoa anh đào là gì, nhưng nghe có vẻ như muốn chôn mình làm chất dinh dưỡng.
"Tiểu huynh đệ, tại hạ nhất thời hồ đồ, nhiều chỗ đắc tội."
"Ồ." Bạch Thần cũng không quay đầu lại, vẫn cứ tự mình đi tới.
"Tiểu huynh đệ, ngươi xem oan gia nên cởi không nên buộc... Ngươi nói có đúng không?"
"Ồ. Lần trước mấy người bị chôn sống cả nhà, lúc ta lấp đất chôn bọn họ. Bọn họ cũng nói với ta như vậy."
Cửa vệ đã tay chân lạnh lẽo, chẳng lẽ chỉ vì làm khó dễ một đứa bé, mà lại náo loạn đến tan cửa nát nhà sao?
"Tiểu huynh đệ..."
"Ngươi còn cản đường ta, đêm nay ta sẽ dẫn người đến tìm ngươi."
Bạch Thần hơi nhướng mày, cửa vệ vội vàng tránh ra, nhưng bây giờ hắn đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
"Tiểu thiếu gia, ngài đến làm thủ tục nhập học chứ? Hay là tại hạ dẫn ngài đi thì sao?"
Bạch Thần trừng mắt nhìn cửa vệ: "Vậy còn không mau dẫn đường, lề mề cái gì."
"Vâng vâng vâng..."
Cửa vệ bây giờ đâu còn nửa điểm hung hăng, cúi đầu khép nép, hoàn toàn là bộ dạng nô tài.
Đi một đoạn trong Huyễn Thú Học Viện, cửa vệ chỉ vào một gian nhà phía trước: "Tiểu thiếu gia, nơi đó là điểm báo danh, cần nộp một viên kim thương tệ, sau đó vị đạo sư bên trong sẽ cho ngài một tờ đơn."
Bạch Thần vào phòng, bên trong là một người phụ nữ, rất xinh đẹp, tuổi chừng hơn hai mươi, thấy Bạch Thần đi vào, hơi ngẩng đầu lên: "Đến báo danh nhập học sao?"
"Vâng."
"Hai viên kim thương tệ."
"Không phải nói chỉ cần một viên sao?" Bạch Thần nhíu mày hỏi.
Lẽ nào ai cũng muốn vòi tiền của mình sao?
"Ta nói hai viên kim thương tệ là hai viên." Nữ đạo sư nói một cách đương nhiên.
"Có thể nói cho ta biết tại sao không?"
"Ta thiếu tiền." Nữ đạo sư hùng hồn đáp.
Bạch Thần nheo mắt lại: "Đây là một viên kim thương tệ, đưa đơn cho ta đi."
"Ta đã nói rồi, phải hai viên." Nữ đạo sư thu viên kim thương tệ Bạch Thần đặt trên bàn vào túi của mình.
"Ngươi có biết ta là ai không?"
"Coi như là hoàng tử Thương tộc, ta cũng thu hai viên kim thương tệ, huống chi là ngươi một thằng nhóc còn chưa ráo máu đầu." Nữ đạo sư nói.
Nữ đạo sư này hiển nhiên không phải loại như cửa vệ, gan lớn tâm đen thủ đoạn tàn nhẫn, ngay cả hoàng tử cũng dám vơ vét.
"Hoàng tử Thương tộc tính là gì, hôm nay ta còn vào gặp hoàng đế, ông ta ở trước mặt ta cũng không dám nói những lời này."
"Ha ha... Ngươi cho rằng ngươi là ai? Hoàng đế là người ngươi muốn gặp là gặp được sao?"
"Cha ta là Thần Dụ, hôm nay ta vào Hoàng Cung, tiện tay giết một tên khốn kiếp cản đường, hoàng đế các ngươi cũng không dám nói gì."
Sắc mặt nữ đạo sư khẽ thay đổi, Thần Dụ!?
Phụ thân của đứa trẻ này là người của Thần Dụ?
Nếu là như vậy, mình thật sự không thể trêu vào.
Người của Thần Dụ đều là một đám quái vật, không đáng vì chút chuyện nhỏ này mà gây sự với đứa trẻ này.
"Cầm lấy, thật xui xẻo." Nữ đạo sư bất mãn ném cho Bạch Thần một tờ đơn.
"Đơn cao cấp, đơn này còn có phân cao cấp và cấp thấp sao?" Bạch Thần hỏi.
Nữ đạo sư bĩu môi, nhưng ra vẻ không thèm để ý.
"Hỏi ngươi có nghe không, tai ngươi điếc à? Có muốn ta sai người cắt tai ngươi không?"
Nữ đạo sư tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Thần, trầm ngâm một hồi: "Đơn cao cấp là phân cho đạo sư cao cấp xét duyệt, đơn cấp thấp là cho những học sinh bình thường, đạo sư phân phối của bọn họ cũng là đạo sư bình thường, ngươi muốn đạo sư cao cấp hay đạo sư bình thường?"
Bạch Thần lúc này mới thu hồi ánh mắt, bắt đầu điền đơn.
Nữ đạo sư liếc nhìn Bạch Thần, trong mắt tràn đầy sự thù hận.
"Điền xong rồi, có phải dẫn ta đi gặp đạo sư không?" Bạch Thần đưa đơn cho nữ đạo sư.
Nữ đạo sư liếc nhìn đơn: "Họ của ngươi sao không viết đầy đủ? Thạch Đầu? Tên này là gì?"
"Không tiện tiết lộ." Bạch Thần nói một cách đương nhiên.
"Đi theo ta." Nữ đạo sư đứng lên dẫn Bạch Thần đi tới phía sau một tòa nhà lớn.
Đẩy cánh cửa lớn ra, bên trong có rất nhiều phòng riêng, nữ đạo sư đẩy cánh cửa phòng đầu tiên.
Bạch Thần đang muốn đi vào, nữ đạo sư đột nhiên ló đầu ra: "Chờ ở bên ngoài."
Bạch Thần chỉ có thể dừng chân lại, nữ đạo sư đóng cửa phòng, trong phòng riêng một ông lão đang ngủ gà ngủ gật.
"Ninh Đông Phó viện trưởng, tỉnh lại đi, có người muốn tiến hành kiểm tra cao cấp." Nữ đạo sư dùng chân đá vào chân ghế của ông lão.
Phó viện trưởng mở mắt ra, vẫn còn ngái ngủ: "Ai lại đến kiểm tra cao cấp vào lúc này, thật phiền phức."
Nhận lấy đơn của nữ đạo sư, liếc mắt nhìn: "Thạch Đầu? Sáu tuổi? Quan Ải Tuyết, ngươi xác định người kiểm tra sáu tuổi?"
"Là sáu tuổi." Quan Ải Tuyết gật đầu nói.
"Đùa gì thế, kiểm tra cao cấp nguy hiểm như vậy, một thằng nhóc sáu tuổi đến gây rối cái gì." Phó viện trưởng vỗ đơn xuống bàn.
"Là hắn yêu cầu, ta cũng hết cách rồi, dù sao quy củ là như vậy, đối phương muốn kiểm tra, ngươi có cho hắn kiểm tra hay không, đó là việc của ngươi." Quan Ải Tuyết hờ hững nói.
Phó viện trưởng nheo mắt lại nhìn Quan Ải Tuyết: "Quan Ải Tuyết, có phải đối phương đắc tội ngươi, ngươi cố ý nói dối không?"
"Lão già, ngươi đang vu khống ta đấy à, có tin ta bẩm báo Viện trưởng không?"
Phó viện trưởng bĩu môi: "Được rồi được rồi, cho hắn vào đi."
Quan Ải Tuyết là con gái của Viện trưởng, tính cách hai mẹ con bọn họ, quả thực là một khuôn đúc ra, đều giống nhau ác liệt, Phó viện trưởng cũng không muốn tự gây phiền phức.
Quan Ải Tuyết mở cửa phòng, nói với Bạch Thần ở ngoài cửa: "Vào đi."
Sau khi Bạch Thần vào phòng, Phó viện trưởng nhìn Bạch Thần: "Ngươi muốn tiến hành kiểm tra cao cấp?"
"Còn phải kiểm tra sao? Ta còn tưởng rằng chỉ cần trả tiền là được."
"Trả tiền cũng được, năm ngàn kim thương tệ, ngươi có không?" Phó viện trưởng nói.
"Không có, vậy thì tiến hành kiểm tra đi."
Huyễn Thú Học Viện mặc dù là nơi bồi dưỡng chủ nhân huyễn thú thực chiến, nhưng cũng là một nơi vô cùng coi trọng danh lợi, trừ phi là thiên tài thực sự, nếu không, tất cả đều hướng về tiền mà xem.
Cũng chính vì vậy, bầu không khí này từ trên xuống dưới, tất cả đều bị ảnh hưởng.
Bạch Thần vừa vào đã gặp phải cửa vệ, dám đưa tay vơ vét hắn, sau đó là Quan Ải Tuyết cũng như vậy.
Bất quá bọn họ cũng không sánh được Phó viện trưởng, mở miệng đã đòi năm ngàn kim thương tệ, kỳ thực vốn chỉ cần năm trăm kim thương tệ, là có thể miễn kiểm tra.
"Ngươi có bao nhiêu tiền?" Phó viện trưởng hỏi.
"Nếu không cần tiền là có thể nhập học, vậy tại sao phải bỏ tiền, ta chọn kiểm tra."
"Được, tiểu tử ngươi có khí phách." Phó viện trưởng cũng không nói nhiều nữa, nghe giọng điệu của tiểu tử này, liền biết hắn đã đắc tội Quan Ải Tuyết như thế nào.
Một bên Quan Ải Tuyết cười lạnh, tựa hồ đang chờ xem kịch vui.
Phó viện trưởng dẫn Bạch Thần đến bên ngoài một căn phòng khác: "Vào đi, mang ba con huyễn thú ra."
"Muốn sống hay muốn chết?" Bạch Thần hỏi.
Phó viện trưởng và Quan Ải Tuyết đều cảm thấy buồn cười: "Nếu ngươi có thể mang sống ra, vậy coi như là bản lĩnh của ngươi."
"Ồ, vậy thì sống chết không hạn đúng không?"
"Tiểu tử, ngươi suy nghĩ kỹ càng, huyễn thú bên trong yếu nhất cũng có địa phẩm." Quan Ải Tuyết nheo mắt lại nhắc nhở.
"Ồ."
Quan Ải Tuyết nhíu mày lại: "Nếu như đối phó không được, thì cứ gõ cửa, chúng ta sẽ mở cửa phòng từ bên ngoài."
Dù có khó khăn đến đâu, chỉ cần cố gắng hết mình thì sẽ có kết quả tốt đẹp. Dịch độc quyền tại truyen.free