Chương 256 : Tám người đối chiến 600 người
"Mẹ kiếp, hóa ra trong đám người này còn trà trộn một cao thủ, thảo nào ngông cuồng như vậy."
Thiện Ngân nhổ một búng máu xuống đất, vừa rồi một kích kia, ai nấy đều chẳng dễ chịu gì.
"Xem ra, ba người chúng ta phải liên thủ thôi." Thiện Ngân liếc nhìn hai người bên cạnh, nói.
Ba gã Thiên Hồn cảnh nhị trọng trực tiếp ra tay, tương đương với việc lật bài tẩy.
Nhưng đây không phải là tỷ thí đối chiến, mà là tàn sát.
Ai tu vi cao, tự nhiên người đó chiếm ưu thế.
Nếu cuối cùng ba cường giả này giết được Hứa Vạn Niên, phần thưởng dĩ nhiên thuộc về bọn họ.
Dĩ nhiên, những người khác đến đây cũng có thể chia một phần, chỉ là không nhiều bằng kẻ trực tiếp giết người.
"Cùng lên đi." Liễu Lăng Phong khẽ quát một tiếng, ba người đồng loạt xuất chiêu.
"Ào ào..."
Trong khi đó, phía sau Cố Sư, Kinh Hổ và Dục Thái phi thân ra, mỗi người một chiêu Thiên Địa Càn Khôn Quyền, nghênh đón.
"Ầm ầm ầm ầm..."
Sáu bóng người trực tiếp giao chiến, chiến khí trong nháy mắt lan tràn, khuếch tán ra bốn phía.
Đám người buộc phải lùi lại, tường rào nhà cửa xung quanh đều bị ảnh hưởng.
Thiên Hồn cảnh chiến đấu tốc độ cực nhanh, hai bên đánh nhau không thấy rõ ai là ai, không rõ ai đang tấn công, ai đang phòng thủ.
Nhưng có một điều ai nấy đều nhận ra, ba người bên phía Hứa Vạn Niên, tu vi không hề thấp.
Thậm chí còn mơ hồ chiếm thế thượng phong.
Hàn Tông vốn định lùi về phía sau, nhưng đi được nửa đường quay đầu lại thấy hai bên ngang tài ngang sức, nhất thời kinh ngạc.
Phải biết, ngoài ngũ đại thế lực, những nơi khác Thiên Hồn cảnh nhị trọng võ tu vô cùng hiếm hoi.
Thậm chí phần lớn võ tu sau khi bước vào Thiên Hồn cảnh nhị trọng, đều sẽ được ngũ đại thế lực chiêu mộ.
Một số có tiền đồ, sẽ được bồi dưỡng dần dần, chờ đến khi tăng lên tới Thiên Hồn cảnh tam trọng, sẽ chính thức thu vào tông môn.
Theo lý mà nói, Thiên Hồn cảnh nhị trọng võ tu đều là những người có chút danh tiếng.
Nhưng những người trước mắt, lại vô cùng xa lạ, căn bản không ai biết họ là ai.
Loại cường giả này, làm sao có thể mai danh ẩn tích được?
"Ầm ầm ầm ầm..."
Lại một trận giao tranh kịch liệt, hai bên tách ra.
Thiện Ngân ba người thở hồng hộc, dường như có chút chống đỡ không nổi. Mà ba người đối diện, hiển nhiên vô luận là khí tức, hay ánh mắt, đều sung mãn hơn.
"Sao có thể như vậy!" Hàn Tông kinh hãi, không dám tin.
"Không được, cùng lên đi." Thiện Ngân hô.
Liễu Lăng Phong cau mày nói: "Không cần toàn bộ, chỉ cần mười tên Thiên Hồn cảnh nhất trọng là có thể bắt được bọn chúng."
"Những ai cùng thế lực với ba người chúng ta, đứng ra cho ta." Hắn quay đầu hô.
Phía sau ba người, cao thủ Thiên Hồn cảnh của Phong Thành, Du Thành và Doanh Châu Tiên Tông rối rít bước ra, cộng thêm ba người này tổng cộng mười hai người.
"Cùng tiến lên, giết đám người này." Liễu Lăng Phong quát lạnh một tiếng, bản thân xông lên trước.
Cố Sư ra hiệu cho phía sau, tám người đồng thời phóng xuất tu vi, tiến lên nghênh chiến.
Một trận hỗn chiến trong nháy mắt bùng nổ, hai bên cộng lại tổng cộng hai mươi người, trong cái sân không lớn không nhỏ này, đánh nhau say sưa.
Cao thủ Thiên Hồn cảnh của tam đại thế lực chiếm ưu thế về số lượng, lại dốc toàn lực, nhưng đánh ròng rã một khắc đồng hồ, vậy mà không thể đánh lui tám người kia.
Bọn họ âm thầm kinh ngạc, trong tám người này có ba tên Thiên Hồn cảnh nhị trọng, còn lại năm người thực lực tuy chỉ ở Thiên Hồn cảnh nhất trọng, nhưng công pháp võ kỹ của bọn họ lại vô cùng hung mãnh.
Bọn họ đều dùng một chiêu võ kỹ gọi là Thiên Địa Càn Khôn Quyền, một quyền tung ra, uy lực vô cùng lớn. Một quyền của Thiên Hồn cảnh nhất trọng, lại khiến võ tu nhị trọng phải cố hết sức chống đỡ.
Mà võ kỹ phòng ngự họ dùng là Bàn Thạch Kim Thân Quyết, khi thi triển đao thương bất nhập.
Võ tu Thiên Hồn cảnh nhị trọng, một kích toàn lực, đánh vào người Thiên Hồn cảnh nhất trọng, nhưng vì đối phương có Bàn Thạch Kim Thân Quyết, nên không hề bị thương chút nào.
Điều này thực sự khiến đám người choáng váng, rốt cuộc là loại võ kỹ thần tiên gì, sao lại lợi hại đến vậy?
Chiến đấu l��i kéo dài một hồi, hai bên tách ra, ai nấy cũng thở hồng hộc.
Trận này tuy chưa phân thắng bại, nhưng bên Hứa Vạn Niên ít người hơn, nên hiển nhiên thực lực mạnh hơn.
Thiện Ngân nhìn mấy người, lạnh giọng nói: "Thực lực của các ngươi đích xác không thể khinh thường, nhưng phía sau chúng ta còn có mấy trăm người, nếu toàn bộ xông lên, các ngươi có thể ngăn cản được bao lâu?"
Cố Sư cười lạnh: "Ngăn được bao lâu thì ngăn bấy lâu, bất quá chúng ta tin rằng đại lão sẽ không để chúng ta chết vô ích."
Thiện Ngân cười lạnh: "Đại lão, đại lão, ngươi luôn miệng đại lão, đến giờ vẫn không dám lộ mặt."
"Đã các ngươi muốn chết như vậy, vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi."
"Mọi người cùng nhau tiến lên, san bằng cái biệt viện này cho ta." Thiện Ngân quát lớn.
"Ầm ầm ầm ầm ầm..."
Sáu trăm khí tức trong nháy mắt dâng lên, toàn bộ biệt viện rung chuyển dữ dội, long trời lở đất, phảng phất ngày tận thế.
"Trước hết giết tám tên ngu ngốc này, sau đó xông vào giết Hứa Vạn Niên." Hàn Tông cũng ở phía sau, thong thả nói.
Đám người nhận được mệnh lệnh, như phát điên xông thẳng vào sân.
Cố Sư và những người khác nhìn về phía sau, Hứa Vạn Niên vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Bọn họ cắn răng, quát lên: "Thôi, liều mạng."
Nói xong, tám người xông về phía trước.
"Oanh..."
Khí tức hai bên va chạm, mạnh yếu khác biệt một trời một vực.
...
Bên kia, trong phòng của biệt viện, Hứa Vạn Niên vẫn ngồi xếp bằng, hấp thu tinh thần lực ngưng tụ xung quanh.
Vốn định trong vòng ba tháng đạt tới mười sao, nhưng dường như có chút vượt quá dự kiến.
Bây giờ còn nửa tháng nữa, hắn đã là cửu tinh đỉnh phong.
Chỉ cần tiến thêm một bước, chính là thập tinh.
Dù sao năm đó đã tu luyện một lần, thân thể này đối với việc đột phá sao trời hết sức quen thuộc, từ thất tinh đến thập tinh, năm đó hắn cũng mất hơn một năm.
Không có kỳ ngộ, dựa vào thuần tu luyện, tốc độ này cũng không chậm.
Nhưng bây giờ có được trí nhớ của Tiên Đế và những công pháp tu luyện tuyệt thế kia, nửa tháng từ thất tinh đến thập tinh, đặt ở Hồng Mông giới cũng là độc nhất vô nhị.
"Hứa Vạn Niên, ngươi thật sự không ra sao? Mấy người bọn họ sắp không chịu nổi rồi." Thư Tân Nguyệt chợt bước vào phòng, nói.
Hứa Vạn Niên không nhúc nhích, mặt vô biểu tình.
Thư Tân Nguyệt có chút không vui: "Ngươi sao lại máu lạnh như vậy, bọn họ coi ngươi là huynh đệ. Bây giờ đang liều mạng vì ngươi, bị hơn 600 người vây công, ngươi cũng không ra xem một chút sao?"
Hứa Vạn Niên vẫn không nói gì.
Thư Tân Nguyệt tức giận dậm chân, định tự mình ra ngoài.
Đang muốn ra cửa, Hứa Vạn Niên nói: "Không cần gấp, có người giúp một tay."
"Hả?" Thư Tân Nguyệt nhất thời có chút mộng, có người giúp một tay? Ai đến giúp một tay? Ai dám giúp một tay?
"Ngươi nói thật?" Nàng vội vàng hỏi.
Hứa Vạn Niên tiếp tục chìm vào im lặng, chỉ lo tinh thần lực vây quanh quanh thân.
Thư Tân Nguyệt nhìn Hứa Vạn Niên, cảm thấy hắn nhất định là đang nói hưu nói vượn.
"Ngươi đồ máu lạnh." Nàng mắng một câu, vội vã đi ra ngoài.
Ra đến sân, thấy Cố Sư và những người khác đã sớm không kiên trì nổi.
Thư Tân Nguyệt hận không thể tự mình ra trận, một chiêu Thiên Địa Vô Cực đánh lui tất cả mọi người.
Nhưng gia gia dặn dò, người nhà họ Thư ở Đông Phương Đại Lục tuyệt đối không được tùy tiện ra tay. Vạn nhất có gì bất trắc, hậu quả khó lường.
Trừ phi cao thủ cấp bậc tương đương xuất hiện, Thư Tân Nguyệt mới có thể động thủ.
"Ầm ầm ầm ầm..."
Từng chiêu võ kỹ không ngừng đánh về phía Cố Sư và bảy người còn lại, tám người dùng Bàn Thạch Kim Thân Quyết gắng gư���ng chống đỡ.
Bất quá khí tức của bọn họ đã có chút yếu, mắt thấy không chịu nổi nữa.
"Dừng tay..."
Thư Tân Nguyệt kêu lên một tiếng, nhưng vô dụng, đối phương căn bản không nghe thấy.
Nàng có chút nóng nảy, đang muốn kêu tiếp, chợt nghe từ xa một tiếng quát của nữ tử: "Tất cả dừng tay cho ta..."