Chương 598 : Bảo vệ viễn cổ đường Cổ tộc
Hứa Vạn Niên liếc mắt nhìn quanh đài, hỏi: "Bọn họ giờ cũng bỏ chạy hết rồi, chỉ còn mình ta trên đài, vậy có được xem là ta thắng không?"
Lời này vừa dứt, cả đài mới ồn ào hẳn lên.
Gần như tất cả mọi người đều không muốn Hứa Vạn Niên đoạt giải nhất.
Dù sao người Hứa gia thì mong Hứa Lập Hành đoạt giải nhất, còn Cự Long nhất tộc đương nhiên là hy vọng Long Đình Cuồng đoạt giải nhất.
Cho dù Long Đình Cuồng đánh không lại Hứa Lập Hành, thì họ cũng có thể chấp nhận.
Đằng này lại là cái thằng nhóc Hứa Vạn Niên không biết từ đâu chui ra.
Hắn lại đoạt giải nhất.
Hơn nữa còn là bằng cái kiểu này, giết một, trọng thương hai.
Một mình hắn, gần như trong nháy mắt đã giải quyết xong trận đấu.
Hứa Tiêu Vân chỉ có thể nhìn về phía cô gái kia.
Thiếu nữ lạnh nhạt nói: "Nhìn ta làm gì? Chuyện này chẳng đã quá rõ ràng rồi sao?"
Hứa Tiêu Vân hiểu ý, mở miệng tuyên bố: "Ta tuyên bố, lần Hắc Vực thi đấu này, Hứa Vạn Niên đoạt giải nhất."
"Tiếp theo sẽ được tiến vào Vạn Bảo Vực, học tập bí thuật mạnh nhất của Hứa gia ta."
Hứa Tiểu Uyển cùng đám người Lôi Long nghe vậy trong lòng kích động.
Hứa Vạn Niên vẫn như cũ mặt không biểu cảm.
Lúc này, cô gái kia khẽ động, thân hình lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng tiến về phía Hứa Vạn Niên.
Nàng chân trần, nhưng lại chưa từng dính một hạt bụi nào xuống đất.
Thiếu nữ dù mặc trang phục màu đ��, nhưng cả người nhìn qua vô cùng thánh khiết.
Nàng đi tới trước mặt Hứa Vạn Niên, trong ánh mắt mang theo một tia ngạo khí nhàn nhạt.
"Kiếm của ngươi, là đến từ Hồng Mông Giới sao?" Nàng đi thẳng vào vấn đề.
Lời này vừa nói ra, đám người kinh hãi.
Không ngờ vũ khí trong tay Hứa Vạn Niên lại đến từ một thế giới khác.
Hơn nữa thế giới này, lại là cái thế giới bên ngoài mà Hứa gia mật không truyền ra ngoài, Hồng Mông Giới.
Hứa Vạn Niên gật đầu.
Giờ phút này Chiến Thần Trảm đã khôi phục lại hình dáng kiếm gãy.
Thiếu nữ nói: "Cho ta xem thanh kiếm này một chút đi."
Hứa Vạn Niên cũng không nghĩ nhiều, ném Chiến Thần Trảm cho thiếu nữ.
Thiếu nữ xem xét tỉ mỉ một hồi, nghiên cứu một hồi, chân mày nhíu chặt rồi lại giãn ra, giãn ra rồi lại nhíu chặt.
Một lát sau, nàng mỉm cười nhìn Hứa Vạn Niên.
"Vũ khí này không tệ, ta muốn nó."
"Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi."
Lôi Long khẽ run lên, tiến lên một bước.
Nhưng cảm nhận được khí tức của Hứa Vạn Niên, hắn lại dừng bước.
"Ngươi, là gia tộc nào ở tầng trời thứ nhất của Hồng Mông Giới?" Hứa Vạn Niên chậm rãi hỏi.
Thiếu nữ ngẩn ra, sau đó nói: "Ngươi cũng biết Hồng Mông Giới à."
"Vậy nói thật cho ngươi biết, chúng ta là Cổ tộc bảo vệ lối đi viễn cổ."
"Đương nhiên, theo cách các ngươi nói, chúng ta gọi là Thần tộc."
Lối đi viễn cổ?
Hứa Vạn Niên khẽ run lên.
Nếu không đoán sai, đây chính là con đường từ phàm giới tiến vào Hồng Mông Giới.
Võ tu phàm giới nếu được gia tộc bảo vệ công nhận, hẳn là có thể thông qua con đường viễn cổ này để tiến vào Hồng Mông Giới.
Kỳ thực có rất nhiều thế giới tương tự như phàm giới, và mỗi một phàm giới đều có một gia tộc thần bí đến bảo vệ con đường viễn cổ này.
Một số cường giả Hồng Mông Giới từ nhỏ đã sinh ra và tu luyện ở Hồng Mông Giới.
Đương nhiên cũng có rất nhiều người tu luyện từng chút một từ các phàm giới, sau đó mới tiến vào Hồng Mông Giới.
Nhưng kiểu người như Hứa Vạn Niên, không có chút tu vi nào mà trực tiếp bị truyền tống vào Hồng Mông Giới thì cũng có.
Chỉ có điều loại người này thường không sống được mấy ngày ở Hồng Mông Giới vì không có tu vi.
"Cổ tộc!" Hứa Vạn Niên gật đầu, coi như là hiểu ra điều gì.
Xem ra đến lúc đó nếu muốn cùng đồng bạn trở về Hồng Mông Giới, chỉ cần tìm Cổ tộc là được.
"Vậy ta phải làm thế nào mới có thể tìm được gia tộc của các ngươi?" Hứa Vạn Niên hỏi.
Bởi vì lối đi viễn cổ là một chiều, Hồng Mông Giới kỳ thực không hề trực tiếp tiến vào phàm giới.
Cho nên trước đây ở Hồng Mông Giới lâu như vậy, Hứa Vạn Niên cũng không biết Cổ tộc ở đâu.
Đặc biệt là bây giờ hắn đang ở phàm giới, càng không rõ làm thế nào mới có thể tìm được Cổ tộc.
Làm thế nào mới có thể đi con đường viễn cổ kia.
Thiếu nữ cười nói: "Sao? Ngươi muốn đi Hồng Mông Giới à? Với thực lực này của ngươi, cho dù là tầng trời thứ nhất, chỉ sợ ngươi cũng rất dễ dàng bị giết chết."
"Chuyện này không cần ngươi bận tâm." Hứa Vạn Niên lạnh nhạt nói.
Thiếu nữ nghiêng đầu, vung vẩy mái tóc dài, sau đó nói: "Được thôi, xem như ngươi đã tặng kiếm cho ta, lần sau nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta sẽ cho ngươi tiến vào con đường viễn cổ."
Nàng nói xong liền muốn đi.
"Đứng lại!"
Hứa Vạn Niên khẽ quát một tiếng, khiến thiếu nữ dừng bước.
Đám người hít vào một ngụm khí lạnh, Hứa Vạn Niên này lại dám quát thần nữ?
Thiếu nữ cũng quay đầu lại, trong ánh mắt mang theo vẻ khó chịu.
"Ngươi, đang nói chuyện với ta?"
"Đúng!" Hứa Vạn Niên trả lời bình tĩnh.
"Được, vậy có chuyện gì?" Ánh mắt thiếu nữ đã có chút tức giận.
Hứa Vạn Niên nói: "Ta chỉ muốn nói với ngươi, ta không có đồng ý cho ngươi thanh kiếm, cho nên, trả lại đây."
Thiếu nữ vừa nghe lời này, liền cười lạnh.
"Đồ mà bổn cô nương đã để mắt tới, thì không có chuyện không lấy được."
"Ta nói thanh kiếm này là của ta, ngươi có bản lĩnh thì cứ đến cướp đi."
"Nhưng ta cho ngươi biết, nếu ngươi động thủ với ta, tự gánh lấy hậu quả."
Nàng nói xong thì mặt lạnh băng đứng tại chỗ, giống như đang chờ Hứa Vạn Niên ra tay cướp đoạt.
Đám người nhìn cảnh này, trực tiếp vỡ tổ.
"Thằng nhóc này điên rồi sao? Thần nữ muốn đồ, hắn còn dám đòi lại?"
"Thần nữ hiếm khi thích đồ của phàm giới, nếu là nhà ta, ta dâng lên còn không kịp."
"Đúng vậy, thần nữ muốn gì, chúng ta là dân thường phàm giới, đương nhiên phải hai tay dâng lên."
Đám người ngươi một câu ta một câu, nói không vui vẻ gì.
Hứa Vạn Niên liếc nhìn xuống đài, lạnh nhạt nói: "Các ngươi muốn làm chó ta không cản, nhưng đồ của ta, các ngươi cũng không có tư cách giúp ta đưa cho nàng."
Hắn nói rồi lại nhìn về phía thiếu nữ, nói: "Ta nói lại lần nữa, đồ ta không cho, trả lại cho ta đi."
Thiếu nữ cười đắc ý, tay phải sờ vào thanh kiếm gãy, trực tiếp bỏ vào trong không gian trữ vật.
"Ta bây giờ đã nhét vào trong nhẫn rồi, ngươi có bản lĩnh thì cứ tới lấy."
Thiếu nữ cười lạnh nói: "Nhưng muốn phá giải chiếc nhẫn của ta, nhất định phải giết ta mới được. Cho nên nếu ngươi có gan, thì cứ giết ta đi."
Vẻ mặt Hứa Vạn Niên hơi lạnh xuống.
Nếu ở Hồng Mông Giới, hắn thật sự sẽ giết thứ này.
Nhưng bây giờ, không giết nàng cũng có thể lấy lại kiếm.
Hắn vừa động tâm niệm, kiếm gãy vậy mà tự động từ trong giới chỉ không gian nhảy ra, bay lên không trung.
Sau đó ánh sáng chợt lóe, liền trở về trong tay Hứa V���n Niên.
"Ngươi..."
Thiếu nữ tức đến bốc khói, khuôn mặt như hoa giờ phút này phủ đầy phẫn hận.
"Ngươi thật sự không cho ta?" Nàng nghiến răng hỏi Hứa Vạn Niên.
Hứa Vạn Niên khoát tay, đưa Chiến Thần Trảm vào trong hư không.
Sau đó nói: "Đồ của ta, ta không muốn cho thì không ai có thể cưỡng ép."
"Biết điều thì biến mất khỏi trước mặt ta, ta bắt đầu thấy phiền ngươi rồi đấy."
"Ngươi..."
Thiếu nữ bị chế nhạo vài câu, trong nháy mắt có chút giận không kiềm được.
"Sao? Cổ tộc bảo vệ con đường viễn cổ, muốn giết dân thường phàm giới?" Một câu nói đơn giản của Hứa Vạn Niên khiến thiếu nữ trong nháy mắt không dám động thủ.
Nàng mắt lạnh nhìn Hứa Vạn Niên, một lúc lâu mới lạnh giọng quát lên: "Được, được... Ngươi chờ đó cho ta."
Nàng nói xong, thở phì phò đi về phía đài cao.