(Đã dịch) Chương 108
Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 109: Lần đầu tiên của Vũ Ngôn
Dịch: Thiên Địa Nhân Nguồn: Sưu tầm
Vũ Ngôn dốc hết mười hai phần nghị lực thoát khỏi "ma chưởng" của Vu Tử Đồng, hắn vội vã trở về căn phòng nhỏ của mình. Vừa đến phía dưới lầu, hắn đã thấy dáng hình xinh đẹp của Tăng Nhu đang lẳng lặng đứng trước cửa sổ. Thấy vậy, hắn bèn giơ tay vẫy vẫy nàng.
Tăng Nhu trông thấy vẻ mặt tươi cười hớn hở của hắn, rồi lại nghĩ đến việc hắn vừa mới ở cùng Vu Tử Đồng, lòng nàng không khỏi đau xót. Nàng khẽ hừ một tiếng, làm như không thấy hắn, nhưng vẫn lén lút liếc xuống phía Vũ Ngôn.
Vừa vào đến cửa, Tăng Nhu đã thay đổi hẳn thái độ. Nàng bước đến bên cạnh hắn, dịu dàng nói:
– Về rồi à? Có mệt không?
Vũ Ngôn thấy nét mặt tươi cười như hoa của nàng khiến hắn yên tâm, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác có lỗi với nàng, vì thế hắn mới nhẹ nhàng đáp:
– Xin lỗi Nhu Nhu. Chiều nay anh quả thực có chút việc bận, sau đó lại tình cờ gặp được Tử Đồng.
Tăng Nhu "ừ" một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng nói:
– Em biết rồi, dù sao em cũng không trách anh, anh nói chuyện đó với em làm gì chứ.
Vũ Ngôn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng đáp:
– Nhu Nhu, ngày mai chúng ta đã chính thức đi học. Em cũng phải quay về ký túc xá, nhớ dành chút thời gian về nhà. Đã lâu rồi em chưa về.
Tăng Nhu hừ một tiếng nói:
– Anh đang muốn đuổi em đi đấy à?
Vũ Ngôn nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi nàng một cái đáp:
– Sao anh dám đuổi em đi chứ. Anh chỉ mong ngày nào cũng được ở cạnh em. Em biết mà, phải không?
Tăng Nhu cảm giác hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào người khiến nàng đỏ mặt, nhẹ giọng nói:
– Da mặt anh dày quá vậy. Ngày mai bắt đầu đi học rồi, nếu không trở về ký túc xá ở thì thật không hay. Vả lại, nếu ba mẹ biết chuyện giữa em và anh đã thành ra như vậy, nhất định sẽ lột da em. Hừ, đến lúc đó anh hùng cũng chẳng thoát được đâu.
Vũ Ngôn nghĩ tới vợ chồng lão Tăng mà sợ hãi. Mình và hai cô con gái bảo bối của ông ấy đều có quan hệ dây dưa. Nếu ông ấy biết được, chẳng phải ông ấy sẽ nuốt sống mình sao? Nhưng sợ thì vẫn cứ sợ, chuyện cuối cùng vẫn phải giải quyết, việc gặp hai người họ cũng chỉ là sớm hay muộn thôi.
Vũ Ngôn mỉm cười nói:
– Nhu Nhu, em đừng sợ. Chuyện với sư huynh sư tẩu, anh sẽ một mình gánh vác. Dù sao chuyện này vốn là lỗi của anh.
Tăng Nhu vội che miệng hắn lại nói:
– Đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai. Em cam tâm tình nguyện. Sau này anh đừng nói như vậy nữa.
Vũ Ngôn cười nhẹ nhàng, Tăng Nhu đỏ mặt nói:
– Chỉ có điều, sau này anh không thể tiếp tục gọi là sư huynh, sư tẩu nữa rồi. Mà cũng không biết anh có quen được không nữa?
Vũ Ngôn cười hề hề nói:
– Cứ từ từ rồi sẽ quen thôi. Trước kia em cũng đâu có thói quen để anh nằm bên cạnh em, phải không?
Khuôn mặt Tăng Nhu ửng hồng, nàng khẽ đấm nhẹ lên vai hắn, nói:
– Anh xấu lắm!
Tăng Nhu tiến lại sát gần hắn, bỗng mũi nàng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Sắc mặt nàng khẽ biến, ngẩng đầu nhìn hắn, rồi không nói lời nào mà đi vòng quanh hắn vài vòng. Vũ Ngôn bị nàng nhìn như vậy mà trong lòng rất sợ hãi, hắn vội hỏi:
– Em sao vậy?
Tăng Nhu hừ một tiếng, hỏi:
– Hôm nay anh ở cùng ai? Sao trên người lại có mùi này?
Vũ Ngôn cười trả lời:
– Ở cùng Tử Đồng mà, lúc gọi điện không phải đã nói với em rồi sao?
Tăng Nhu và Vu Tử Đồng rất thân với nhau nên việc Vu Tử Đồng thích mùi nước hoa gì nàng cũng biết một chút. Mùi hương thoang thoảng trên người Vũ Ngôn quả thực chính là của Vu Tử Đồng vương lại.
Vũ Ngôn cả ngày ở cùng Vu Tử Đồng nên cũng khó tránh khỏi việc vương mùi nước hoa của nàng. Tăng Nhu tuy rất mẫn cảm nhưng cũng không tìm ra chứng cứ gì, hơn nữa hắn còn chủ động nói chuyện đang ở cùng với Vu Tử Đồng khi gọi điện thoại, nên tất nhiên nàng không thể tìm cớ để mà nổi giận.
Thấy hắn mỉm cười, lòng nàng hơi chua xót. Tăng Nhu bĩu môi hỏi:
– Anh với chị Tử Đồng làm việc với nhau có vẻ rất vui vẻ nhỉ? Còn nữa, hôm nay hai người đi gặp người bạn cũ nào của anh vậy?
Vũ Ngôn sao lại không biết lòng cô nàng đang tính toán gì. Chuyện đêm nay mà để cho cô nàng biết thì cô nàng không làm cho trời long đất lở mới là lạ. Vì thế hắn bèn cười an ủi Tăng Nhu nói:
– Cái tiểu nha đầu này, em chỉ biết ghen tuông thôi. Anh với Tử Đồng làm việc cùng với nhau em cũng biết, trước đây, khi hai người bọn anh còn chưa thực sự làm việc cùng nhau đã như vậy rồi, vậy thì có gì là vui hay không vui chứ. Còn chuyện hôm nay bọn anh đi gặp ai thì xin cho anh giữ bí mật. Không chừng một ngày nào đó sẽ mang đến cho em một niềm vui bất ngờ đấy.
Tăng Nhu là người hâm mộ trung thành của Thư Nhạc, nếu mình nói là đi gặp Thư Nhạc thì nha đầu này còn không lập tức la hét ầm ĩ lên ư.
Tăng Nhu cũng không phải là loại dễ bị chọc tức, đột ngột nàng cắn một cái lên ngực hắn, nói:
– Trông vẻ mặt anh đỏ bừng, mắt lại như hoa đào, mau nói thật ra, anh với chị Tử Đồng có "ăn vụng" hay không?
Vũ Ngôn hoảng sợ, hắn bỗng có cảm giác như bị bắt quả tang tại trận. Xem ra mình đúng là đã có chuyện thẹn với lòng rồi. Nhưng khi thấy đôi mắt đẹp đầy tình cảm kia của nàng, cỗ tà hỏa bị Vu Tử Đồng khiêu khích lúc trước lại bùng lên. Hắn bỗng ôm chầm lấy thân thể nàng, hai tay cũng ngay sau đó lần mò lên người nàng.
Đàn ông đã nói làm là làm, sao có thể để một cô gái lấn át như vậy được. Trong đầu Vũ Ngôn nghĩ, một nút thắt trong lòng dường như đã được gỡ bỏ. Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai Tăng Nhu, cười hắc hắc nói:
– Nhu Nhu, bây giờ anh muốn cùng em "ăn vụng".
Lời nói của hắn như có một ma lực khôn c��ng. Tăng Nhu chỉ cảm thấy đầu mình nóng bừng, một dòng nước ấm không thể kiềm chế bỗng dâng lên từ sâu bên trong "hoa viên" của mình. Toàn thân nàng mất hết sức lực, cứ thế mềm mại buông mình trong lòng hắn và để mặc hắn hành động.
Hai tay Vũ Ngôn nhẹ nhàng lần mò trên người nàng, từ vai đến tấm lưng ngọc. Bàn tay to lớn của hắn với sức nóng vô cùng khiến Tăng Nhu nhất thời đầu váng mắt hoa. Nàng nhẹ nhàng tựa vào người hắn, hơi thở thơm như hương ngọc lan, nói:
– Ông xã, anh là một tên xấu xa.
Khi hoan ái, Tăng Nhu thích nhất gọi hắn là ông xã. Vũ Ngôn nhẹ nhàng hôn lên tai, lên môi nàng. Cả người Tăng Nhu mềm nhũn, gần như không thể đứng thẳng được nữa.
Vũ Ngôn đã cởi bỏ mọi vướng víu trước ngực nàng, rồi mân mê đôi bồ đào đỏ rực trong tay. Sau một hồi "kiểm tra", hai nụ bồ đào đó từ từ dựng thẳng lên, tựa như hai viên trân châu màu tím.
Bỗng nhiên, hai tay Vũ Ngôn nâng mông ngọc của nàng, đôi đùi mềm mại đã rơi vào "ma chưởng" của hắn. Tăng Nhu nhẹ nhàng "a" một tiếng, nàng cảm nhận thấy hoa viên thần bí nhất hình như có một cơn gió nhẹ thổi qua. Khi nhìn lại, nàng thấy một bàn tay của hắn bỗng nhiên xuất hiện một chút ngọc lộ đang lấp lánh thứ ánh sáng dâm mĩ dưới ánh đèn mờ tỏ.
Mặt Tăng Nhu nóng bừng lên, nàng khẽ gọi một tiếng:
– Ông xã, bế em lên giường đi!
Nói xong, nàng lập tức vùi đầu vào ngực hắn, nắm tay nhỏ bé cũng nhẹ nhàng đấm mấy cái lên ngực hắn.
Đêm nay Vũ Ngôn bị Vu Tử Đồng khiêu khích nên hùng tâm đã sớm dâng cao vạn trượng. Lúc này hắn không chờ được nữa mà cứ thế ẵm người ngọc trong lòng lên đi tới chiếc giường. Bỗng hắn lại nhớ tới tư thế của Vu Tử Đồng hôm nay khi ở văn phòng, trong lòng hắn khẽ rung động, liền thuận thế ngồi xuống ghế, đồng thời nhẹ nhàng vén chiếc váy quá gối của nàng. Tăng Nhu đột nhiên cảm thấy phía dưới chợt lạnh, chiếc quần con đã bị cởi xuống. Vật nóng bỏng mạnh mẽ kia chỉ trong chớp mắt đã chạm tới nơi thần bí nhất của nàng.
Giờ Tăng Nhu mới phát hiện ra tư thế của hai người lúc này. Đôi má của nàng đã đỏ bừng lên từ lâu, đang định gọi một tiếng: "Ông xã—" nữa thì thân thể nàng bỗng nhiên bị vật nóng bỏng quen thuộc kia xuyên qua. Nàng nhẹ nhàng "ư" lên một tiếng, những lời còn lại kia còn chưa kịp ra miệng thì đôi đùi ngọc của nàng đã nhẹ nhàng hạ xuống. Trong khoảnh khắc, hai người đã kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ nhất...
Có sự khiêu khích của Vu Tử Đồng trước đó nên Vũ Ngôn lại càng trở nên mạnh mẽ. Tư thế này hình như càng làm tăng sự kích thích. Trong lòng Tăng Nhu mặc dù xấu hổ nhưng cũng được nếm cái hương vị hạnh phúc hơn hẳn những lần trước, và đồng thời lại cảm nhận càng rõ hơn sự cường đại của hắn.
Triều dâng bốn độ, hồn như lạc trên chín tầng trời, nhưng nàng vẫn thấy hắn long tinh hổ tướng như ban đầu mà không hề có dấu hiệu buông súng. Lúc này, Tăng Nhu vừa cảm thấy thỏa mãn nhưng trong lòng cũng lại rất lo lắng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ rời xa mình mà đi mất. Nghĩ vậy, lòng nàng lại cảm thấy sợ hãi, rồi bỗng nhiên một suy nghĩ xuất hiện trong đầu: có lẽ anh ấy còn cần thêm một cô gái khác nữa.
Suy nghĩ táo bạo này khiến chính nàng cũng phải giật mình, nhưng lại không hề cảm thấy bất ngờ. Dù sao Vu Tử Đồng ngày nào cũng đi đi lại lại trước mặt hắn, nên nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc nếu hai người thực sự có chút chuyện gì đó rồi. Nhưng nếu thực sự anh ấy "ăn vụng" với Vu Tử Đồng thì có thể ghét mình mà vứt bỏ mình hay không? Ý niệm này lại khiến nàng sợ hãi thêm một lúc nữa. Tiến thoái lưỡng nan, thật khó để đưa ra lựa chọn.
Dư vị của cao trào khiến trái tim Tăng Nhu đập nhanh bất thường. Bỗng nàng lớn mật mà lại rất đột ngột ôm lấy cổ hắn, rồi dùng hết chút khí lực cuối cùng, kiều đồn hạ xuống thật mạnh.
– A —
Nàng kêu lên một tiếng, trong cảm giác hoan lạc vô cùng vô tận ấy, tia lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu đã khiến nàng ôm lấy cổ Vũ Ngôn, rồi ghé vào tai hắn nhỏ nhẹ nói:
– Ông xã tốt của em, anh cũng "ăn" chị Tử Đồng luôn đi.
– Em nói cái gì?
Vũ Ngôn sợ hãi. Hai người đang ở trong trạng thái thân mật nhất. Câu nói cuối cùng của Tăng Nhu giống như mở ra một cánh cổng cấm kỵ lớn. Sự xúc động này khiến Vũ Ngôn cuối cùng khó có thể kiềm chế được mình nữa. Tinh hoa lần đầu tiên trong đời chỉ trong chốc lát đã tuôn trào trong cơ thể Tăng Nhu.
Tăng Nhu cảm nhận thấy một luồng nhiệt lưu nóng bỏng nhất như nước sông cuồn cuộn đổ về, chỉ trong khoảnh khắc đã tan chảy vào sâu thẳm tâm hồn nàng. Tối nay, là lần thứ năm nàng được hưởng thụ cái hương vị "dục tiên dục tử" này.
Không ngờ lần đầu tiên của mình lại là như vậy. Vũ Ngôn vừa tự mắng mình vô sỉ, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một khoái cảm khó hiểu. Uy lực của cấm kỵ quả thực rất lớn, mà đàn ông có lẽ đều thích loại cảm giác này chăng.
Nhớ tới cái câu nói cuối cùng kia của Tăng Nhu mà Vũ Ngôn chỉ cảm thấy trái tim mình đập loạn cả lên. Không biết rốt cuộc cuối cùng mình đã nghĩ gì nữa. Hắn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng rồi đang định mở miệng hỏi lại cho chắc thì đã thấy Tăng Nhu rúc vào ngực mình ngủ từ lúc nào rồi.
**************
Đối diện với cuộc sống sinh viên bất ngờ ập đến như thế này, Vũ Ngôn cũng có chút luống cuống. Rõ ràng hắn chỉ là một thanh niên chưa tới hai mươi, nhưng sao lại có sự khác biệt với những người bạn cùng tuổi vậy?
Cuộc sống năm đó phải nói là hắn trải qua một cách phẳng lặng, có lẽ có thể nói rằng cho tới giờ hắn chưa hòa nhập vào cuộc sống đó. Hắn dùng ánh mắt của một người ba mươi tuổi để đánh giá những người bạn cùng trang lứa xung quanh, nhìn những đứa trẻ này nhưng hắn cũng không hề để ý, về tư tưởng khó có thể dung hòa với họ.
Chẳng lẽ bốn năm đại học mình sẽ phải trải qua như thế sao? Vũ Ngôn nhìn những gương mặt trẻ tuổi bên cạnh mà trong lòng xuất hiện một cảm giác gần như là bi ai. Haizzz, tư tưởng trưởng thành sớm cũng không phải là chuyện gì tốt cả.
Tư tưởng lại nhớ về màn khiêu khích của Vu Tử Đồng và câu nói kinh thiên động địa của Tăng Nhu đêm qua. Cảm giác kích thích này cho đến bây giờ vẫn mang đến cho hắn một thứ gì đó tê tê. Đáng tiếc sáng nay sau khi tỉnh lại thì Tăng Nhu lại tỏ ra như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Câu nói kinh thiên tối qua nàng cũng chẳng hề nhắc tới dù chỉ một chút.
Đàn ông đúng là một động vật không bao giờ chịu đư��c hấp dẫn. Trong lòng Vũ Ngôn vô sỉ nghĩ vậy, đồng thời hắn cũng có chút giật mình với chính ý nghĩ của mình. Từ khi nào mình đã bắt đầu trở nên "phản động" như vậy. Ý niệm xấu xa này hiện lên trong lòng hắn: xem ra đàn ông muốn biến thành một kẻ hư đốn thì thật đúng là rất đơn giản. Vũ Ngôn không nhịn được mà âm thầm cười.
Trong ký túc xá, tất cả mọi người đều đã tập hợp. Trong phòng này, Lục Phong và Chu Hải Lăng là hoạt bát nhất, còn Lưu Viễn Dân thì với vẻ chẳng nóng chẳng lạnh, chỉ khi nào nói đến Đỗ Uyển Nhược thì mới nhanh nhẹn hơn một chút.
Ngày mai sẽ bắt đầu quân huấn nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Đỗ Uyển Nhược đâu. Lưu Viễn Dân đã thiếu kiên nhẫn từ lâu, hắn giữ chặt Vũ Ngôn nói:
– Cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ? Cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ?
Vũ Ngôn thấy dáng vẻ của hắn như vậy thì không khỏi lắc đầu. Tiểu tử này đúng thật là rất thật lòng với Tiểu Đỗ.
Vũ Ngôn cũng có chút lo lắng cho Tiểu Đỗ đồng học. Nhớ lại trước kia, cô nàng này với dáng vẻ yếu đuối như chưa từng làm vận động mạnh nào, rồi lại nhớ tới những viên thuốc mà nàng thường xuyên phải uống, lòng hắn lại càng lo lắng hơn. Bệnh của cô bé này chắc không phải là mới phát hiện, có lẽ là trời sinh. Tiểu Đỗ yếu đuối đúng là làm cho người ta phải lo lắng!
Chu Hải Lăng vừa mới thay xong bộ quân phục của mình, hắn hùng dũng, khí phách hiên ngang đi quanh ký túc xá một vòng, rồi nói với mọi người:
– Mọi người xem thế nào? Đẹp trai không? Nam tính không? Phong cách không?
Vũ Ngôn nhẹ nhàng đá một cước vào đầu gối hắn. Chu Hải Lăng lảo đảo bước về phía trước vài bước mới ổn định lại được. Vừa ổn định xong, hắn bèn quay đầu lại nói:
– Lão Đại, cao thủ tuyệt đỉnh như anh cũng phải đánh lén thằng em sao? Ôi, mẹ ơi, đây đúng là một vinh hạnh cực lớn cho em!
Vũ Ngôn mỉm cười. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ quân phục màu xanh đặt trên giường. Một cảm giác quen thuộc xuất hiện trong lòng hắn. Đã lâu rồi chưa mặc quân phục, thực sự rất nhớ khoảng thời gian ấy, thời gian khi được cùng sống chung với các chiến hữu.
Chu Hải Lăng thấy hắn hơi ngẩn người bèn cười hắc hắc nói:
– Lão Đại, đó cũng không phải là eo mỹ nhân, anh sờ đi sờ lại làm gì chứ.
Vũ Ngôn lắc đầu cười nói:
– Tiểu tử chú với mấy bước mèo quèn kia, nếu ở đây thì còn nói khoác được, nhưng nếu vào bộ đội thì đã sớm bị người ta đá cho nằm ụp mặt xuống đất rồi.
Chu Hải Lăng biết lai lịch của hắn, và cũng biết bản lĩnh của mình trước mặt hắn thật sự chẳng đáng là gì. Chu Hải Lăng cười hắc hắc hai tiếng, rồi tiến đến bên cạnh hắn lặng lẽ hỏi:
– Lão Đại, hiện tại anh có bao nhiêu mỹ nữ vậy? Chúng ta đếm thử một chút.
Vũ Ngôn gật đầu cười nói:
– Chú nếu đi chuyển giới thì anh cũng có thể miễn cưỡng tính chú là một người.
Chu Hải Lăng tạo dáng như đang nôn mửa, nói:
– Lão Đại, anh cho em là bảo bối của nước T đấy à? Nhưng nói thật, thằng em cũng đã tính giúp anh rồi. Hai chị em nhà họ Tăng, hơn nữa còn vị mỹ nữ tổng giám đốc kia, và cả biểu tỷ em nữa. Bốn cô! Chỉ có điều em thấy với sự mạnh mẽ của Lão Đại anh thì bốn người còn lâu mới đủ. Em thấy Lão Đại anh phải học theo Vi tiểu bảo, kiếm bảy tám người mới đủ.
Vũ Ngôn cười nói:
– Kiếm bảy tám cô à? Đàn ông nào mà chẳng nghĩ như vậy, nhưng có mấy người dám làm như vậy chứ? Chúng ta đang thực hiện chế độ một vợ một chồng.
Chu Hải Lăng khinh thường xì một cái nói:
– Đàn ông có năng lực thì có mấy cô thì có sao đâu. Anh không nhìn xem các Đại lão gia bên ngoài à, bọn họ nếu chỉ có một nhân tình thì ra ngoài còn cảm thấy xấu hổ khi nói chuyện với người khác đấy. Thằng em bảo anh này, một người đàn ông chân chính có khí phái, khi anh đi tham gia mười lần các bữa tiệc dành cho giới nhà giàu thì bạn gái bên cạnh hắn tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trùng nhau. Anh tin không?
Vũ Ngôn cười nói:
– Chú nói cái này thì anh tin. Xã hội chính là như vậy. Ý của chú là chú cũng chuẩn bị tìm mấy cô phải không? Nếu vậy thì chú không sợ bọn họ đánh nhau à?
– Đánh nhau à?
Chu Hải Lăng cười hắc hắc nói:
– Luận về đánh nhau thì các cô ấy ai có thể bằng em. Tốt nhất là mọi người cởi hết quần áo rồi đánh nhau. Cô này chụp ngực em, em tát mông cô kia, như vậy mới náo nhiệt.
Vũ Ngôn lạnh cả người. Suy nghĩ của tiểu tử này phức tạp không phải bình thường. Vũ Ngôn cười vỗ lên đầu hắn một cái nói:
– Chú mới mười tám tuổi, ria mép còn chưa mọc mà đã vậy rồi. Xem ra ông ngoại chú cũng không dạy dỗ chú nghiêm khắc.
– Chụp ngực ai? Tát mông ai?
Lục Phong ở bên kia nghe thấy bên này nói chuyện, bèn cười hì hì đi tới.
Chu Hải Lăng nhìn hắn một cái nói:
– Mày cho rằng là ai hả? Hoàn Hoàn nhà mày muốn ngực không ngực, muốn mông không mông, muốn đánh muốn tát cũng không được.
Đám thanh niên trong ký túc xá nghe thế bèn cười lớn. Mà Vũ Ngôn nghe thế cũng không nhịn được cười. Đây mới là hương vị của những người trẻ tuổi mười tám, mười chín, nhưng sao mình lại không tìm về được chứ.
Lục Phong và Chu Hải Lăng hì hì ha ha một lúc, ba người khác cùng ký túc xá cũng tham gia náo nhiệt. Mọi người nói nói cười cười với nhau. Hôm nay Lục Phong không có tiết, và cuộc hẹn với Trương Hoàn cũng không đi. Hắn tới bên cạnh Vũ Ngôn, cười hề hề ra vẻ thần bí nói:
– Anh bạn, hôm nay tao đưa mày đi "kiến thức" một số cái.
Vũ Ngôn ngẩn người hỏi:
– Kiến thức cái gì?
Lục Phong cười hắc hắc đáp:
– Hôm nay khoa chúng ta với khoa Ngoại ngữ có một trận đấu. Mày có muốn đi quan sát một cái không? Khoa Ngoại ngữ đó, mỹ nữ rất nhiều.
Chu Hải Lăng vừa nghe thấy tới từ "mỹ nữ" liền trở nên hăng hái mà quên hết những lời uy hiếp của Tăng Nhu dành cho hắn. Chu Hải Lăng vội vàng kéo Vũ Ngôn nói:
– Lão Đại, chúng ta đi đi. Nhất định phải đi. Lão Đại, anh thi triển tuyệt kỹ tán gái của anh. Tiểu đệ em ở bên cạnh sẽ trợ uy cho anh.
Lục Phong cười hề hề nói:
– Hai người bọn mày đều phải đi. Vũ Ngôn phải đi giúp đỡ chúng ta. Tiểu Chu đâu, lái chiếc BMW màu đỏ của mày đi. Mẹ nó, phong cách chết người. Thế này thì tán gái chẳng dễ như trở bàn tay sao.
Ngày hôm qua Chu Hải Lăng chẳng hiểu quỷ quái thế nào lại lái BMW đi báo nhập học, và chuyện này cả tòa ký túc xá đều biết. Nghe Lục Phong nói như vậy, Chu Hải Lăng xấu hổ đáp:
– Đừng nói như vậy, tao đâu phải là loại người thích khoe của.
Mọi người trong phòng ký túc xá đồng thời xì một tiếng khinh thường.
Vũ Ngôn ngẫm lại mình lúc nào cũng hành động một mình một người và cũng quá tách rời tập thể, vì thế hắn cũng muốn đi tìm và cảm nhận cái cảm giác khi được ở cùng với mọi người. Vả lại ngày mai sẽ bắt đầu quân huấn. Chút huấn luyện đó đối với Vũ Ngôn thì chẳng tính là gì, nhưng đối với năm người khác trong ký túc xá thì nó lại đáng sợ không phải bình thường. Vũ Ngôn lớn tuổi nhất trong phòng ký túc xá này, lịch duyệt của hắn cũng phong phú, làm việc trấn tĩnh lão luyện nên hoàn toàn xứng đáng với danh xưng "Lão Đại". Mặc dù ở cùng với nhau không lâu nhưng tất cả mọi người đã bắt đầu theo hắn, coi hắn như Thiên Lôi, hắn chỉ đâu là mình đánh tới đó.
Thôi, cứ cho là một buổi nghỉ ngơi trước đại chiến đi. Vũ Ngôn vung tay lên nói:
– Các anh em, đi ngắm mỹ nữ nào!
Sáu con "lang" của căn phòng ký túc xá này ầm một tiếng đạp cửa xông ra ngoài. Chu Hải Lăng bị dồn ở giữa quát to một tiếng:
– Lục Phong, đừng có sờ mông tao! Mày, cái tên đồng tính chết tiệt này!
Mọi người lại được một trận cười lớn.
Chương truyện này là bản dịch độc quyền, chỉ có tại truyen.free, vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức.