(Đã dịch) Chương 40
Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 40: "Lưu manh thối" (1)
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Cảnh tượng náo nhiệt trước mắt khiến Vũ Ngôn cảm thấy ngột ngạt, như bị một luồng khí tức nặng nề đè nén. Lúc này, hắn vô cùng nhớ nhung cảnh sắc trời xanh mây trắng, núi non trùng điệp, dòng suối biếc xanh của Đại Thanh Sơn, nhớ Diệp Tử vẫn còn ở đó, và cả Tiểu Đỗ yếu ớt kia nữa.
Hai đứa trẻ kia không biết giờ ra sao, liệu có nhớ hắn không. Khóe môi Vũ Ngôn khẽ cong lên, nở một nụ cười rạng rỡ.
Nỗi ưu tư nhớ nhà rất nhanh bị hắn gạt sang một bên. Con người phải thích nghi với xã hội này, nếu không thể hòa mình vào dòng chảy hối hả đó, e rằng cuối cùng sẽ bị xã hội đào thải. Mưu cầu vật chất và sự phồn vinh kinh tế, hai điều tưởng chừng chẳng liên quan, nhưng trong mắt Vũ Ngôn, chúng lại hòa quyện hoàn hảo. Phải chăng điều mọi người theo đuổi chính là cái cảm giác thỏa mãn từ vật chất này?
Nhìn nhóm cô gái đã dùng bữa xong bước ra khỏi quán ăn nhanh, Vũ Ngôn liền nở một nụ cười rạng rỡ như ánh dương, vẫy tay chào: "Chào các mỹ nữ!"
Nụ cười lười nhác hòa vào nắng chiều, cùng với khí chất trưởng thành, có chút tà mị khó tả, tất cả những điều đó khiến nhóm thiếu nữ không khỏi chú ý đến hắn.
Tăng Nhu trông thấy ánh mắt say đắm của đám nữ tử kia, liền đưa mắt nhìn về phía Vũ Ngôn rồi lập tức đỏ mặt cúi đầu, lẩm bẩm trong miệng: "Họa thủy." (Ý muốn nói những người chuyên gây tai họa, hay những mầm họa như Đắc Kỷ)
Hậu Vân trong nhóm thiếu nữ cũng "hì hì" cười khúc khích khi đưa mắt nhìn Vũ Ngôn, và hình bóng lờ mờ trong lòng nàng cũng dần hiện rõ.
"Ngôn đại ca..." Hậu Vân khẽ gọi một tiếng thật dài từ sâu thẳm trái tim, rồi để mặc cảm xúc phức tạp ấy khiến trái tim mình loạn nhịp. Nàng không dám ngẩng đầu, và khi ấy những giọt lệ trong suốt lấp lánh sắc màu dưới ánh mặt trời, lặng lẽ lăn dài.
Một ngày náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc. Cả một buổi chiều còn lại, Tăng Nhu không thèm liếc mắt đến tên "hùng binh" kia dù chỉ một lần. Mà tên "hùng binh" đó cũng chẳng hề có chút giác ngộ nào, lúc đông lúc tây, chạy khắp chốn. Tăng Nhu nhìn Vũ Ngôn lượn lờ trước mắt mình thì gằn giọng đầy giận dữ: "Hoa hồ điệp!"
Thành quả ngày hôm nay quả thực không nhỏ chút nào. Số tiền quyên góp không ngờ lên đến mười lăm, mười sáu vạn. Đương nhiên, công sức của Tổng Đà chủ là lớn nhất, v�� hắn cũng giành được vô số nụ cười của Tăng Nhu.
Khi Vũ Ngôn tới nhà hàng Âu thì Quan Nhã Ny đang chờ hắn. Thấy cô gái lạnh lùng như băng này, Vũ Ngôn vẫn chẳng hề "tỉnh ngộ", cười mà chào hỏi: "Sao dám phiền lãnh đạo tự mình ra đón cấp dưới thế này? Thật không dám! Không dám!"
Giọng nói lạnh lùng của Quan Nhã Ny vang lên: "Đội trưởng ca mới đã được tuyển. Anh hãy bàn giao công việc ở đây, sau đó tôi sẽ đưa anh đến Công ty Vệ sĩ Thành Long. Từ nay về sau, anh chính là người của Công ty Vệ sĩ Thành Long. Đến lúc đó sẽ có nhân viên chuyên trách đến giải thích cho anh những quy định liên quan của công ty. Mức lương tháng của anh tạm thời sẽ là tám ngàn. Nếu có biểu hiện tốt thì rất nhanh sẽ được thăng chức."
Đối với khuôn mặt lạnh như băng của cô nàng, Vũ Ngôn rất không thích. Hắn cười nói: "Công việc này là lấy mạng ra mà liều, nên lương tám ngàn cũng chẳng tính là cao, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được. Chỉ có điều, Phó quản lý Quan, cô có thể cười nhiều hơn một chút không? Dáng vẻ lạnh lùng, băng giá, xa cách ngàn dặm như cô sẽ khiến tôi cảm thấy vô cùng áp lực, do đó có thể sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng và hiệu suất làm việc của tôi, và cuối cùng, kẻ chịu thiệt vẫn là công ty thôi."
Khuôn mặt Quan Nhã Ny vẫn không chút biến sắc, nói: "Vấn đề về tính cách cá nhân của tôi không nằm trong phạm vi cần thảo luận với anh. Nếu tính kỷ luật, tu dưỡng của anh không đạt được yêu cầu của chúng tôi, thì cho dù thân thủ của anh có tài giỏi đến đâu đi nữa, chúng tôi cũng không cần."
Vũ Ngôn cười nói: "Uy hiếp, đây là một lời uy hiếp trắng trợn."
Quan Nhã Ny không chút khoan nhượng đáp: "Anh có thể hiểu như vậy. Bây giờ anh còn vấn đề gì nữa không?"
Vũ Ngôn cuối cùng cũng chỉ đành nói là không còn vấn đề gì nữa. Rồi dưới sự giám sát của vị lãnh mỹ nhân, hắn ngoan ngoãn bàn giao tất cả công việc tại nhà hàng cho đội trưởng ca mới. Tháo chiếc nơ trên cổ xuống, Vũ Ngôn thở dài mà nói: "Cuối cùng cũng không cần phải tiếp tục đi hầu hạ người khác nữa. Giờ đây ta coi như đã bay lên hóa thành phượng hoàng rồi."
Quan Nhã Ny đứng ở bên, hừ lạnh một tiếng: "Là phượng hoàng hay là một con gà thì giờ vẫn còn quá sớm để kết luận!"
Vũ Ngôn cười nói: "Phó quản lý Quan, cô không cảm thấy hứng thú với thân thể của tôi sao?"
Quan Nhã Ny sửng sốt rồi liền giận dữ quát lên: "Anh nói năng xằng bậy gì thế? Lưu manh thối!"
Vũ Ngôn nhún vai ra chiều chẳng bận tâm: "Nếu nói người khác là lưu manh, thì tốt nhất nên tự kiểm điểm bản thân trước đi đã. Tôi vào phòng thay đồ nam để thay quần áo, mà Phó quản lý Quan cũng theo vào. Tôi chỉ có thể hiểu rằng cô có hứng thú với cơ thể tôi. Chẳng lẽ còn muốn tôi bắt chước cô mà hét lên: "Nữ lưu manh, cô muốn làm gì tôi?" à? Nếu vậy thì không chỉ cô mất mặt mà ngay cả tôi cũng vô cùng xấu hổ."
Bởi vì đang trong thời gian làm việc, nên những nhân viên phục vụ nam khác đã không còn trong phòng thay đồ, đều đã ra ngoài hết. Còn Quan Nhã Ny đốc thúc Vũ Ngôn bàn giao công việc xong rồi cứ thế đi theo hắn, cuối cùng không ngờ lại đi theo Vũ Ngôn vào tận phòng thay đồ nam.
Quan Nhã Ny đỏ mặt, vội xoay người rời đi. Khi đi tới cửa l��i quay đầu nói: "Lưu manh thối, anh nhanh lên đấy! Tôi chờ anh ở bãi đỗ xe dưới lầu."
Vũ Ngôn ngẩn ra, ba chữ "Lưu manh thối" này, phát ra từ miệng vị lãnh mỹ nhân, lại mang đến một cảm giác khuấy động lòng người khó tả. Vũ Ngôn vội vàng lắc đầu, chẳng lẽ làm việc lâu với tên Lục Phong kia mà mình bị lây cái thói "bỉ ổi" của hắn ta rồi hay sao.
Kỳ thực, thật oan uổng cho Lục Phong đang ở cách Vũ Ngôn vài cây số kia. Nếu giờ mà hắn ở đây thì nhất định sẽ lên tiếng ca ngợi bản thân: "Bề ngoài ta dù có "bỉ ổi" nhưng nội tâm lại vô cùng cao thượng, thuần khiết, tựa như một chú ngựa băng trên núi tuyết, đạp trên tuyết trắng rồi đắm mình trong mỏ than, cái vẻ băng thanh ngọc khiết đó đã ngấm sâu vào tận xương cốt rồi."
Mà cách xưng hô của đám nữ tử với Vũ Ngôn, kỳ thực đã vô tình để lộ tâm tư của các nàng. Ví dụ như Số 9 gọi Vũ Ngôn là "Số 1", Đỗ Uyển Nhược gọi hắn là "Tiểu tử họ Vũ", Hậu Vân lại là "Ngôn đại ca", nhị nha đầu oán hận gọi hắn là "Hùng binh", còn lãnh mỹ nhân thì ngay cả "Lưu manh thối" cũng gọi được.
Vũ Ngôn vô cùng cảm thán. Dù trong lòng không để ý, nhưng không ngờ mình lại có nhiều biệt danh đến thế. Hơn nữa, người đặt lại toàn là những giai nhân xinh đẹp, thật không biết đây là phúc hay là họa đây.
Khi Vũ Ngôn xuống lầu, lãnh mỹ nhân Quan Nhã Ny đã ngồi vào ghế lái của một chiếc Jeep. Thấy tên "lưu manh thối" kia đi tới, cô khinh thường quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng. Vũ Ngôn theo thói quen định nhảy lên ngồi vào ghế phụ.
Quan Nhã Ny nhíu mày lạnh lùng bảo: "Ai cho anh ngồi chỗ này? Xuống phía sau đi!"
Nếu ở trong quân đội thì được sắp xếp ngồi phía sau là một đãi ngộ rất cao, vì đó là vị trí của thủ trưởng, không phải ai muốn ngồi là được. Vũ Ngôn tất nhiên không bao giờ tự luyến rằng lãnh mỹ nhân tôn trọng mình, chẳng qua là cô nàng không muốn thấy mặt hắn mà thôi.
Vũ Ngôn mặc kệ cô nàng, cứ thế đặt mông ngồi xuống ghế phụ rồi thoải mái đưa tay lên gối đầu, nhàn nhã cất lời: "Phiền Phó quản lý Quan lái xe."
Lãnh mỹ nhân Quan Nhã Ny phẫn nộ nói: "Lời tôi nói anh không nghe thấy gì sao?"
Vũ Ngôn cũng chẳng thèm nhìn cô, nói: "Cô đã nói rất nhiều thứ. Tất cả đã chứng minh rằng cô là một cô gái khỏe mạnh, đã phát triển đầy đủ."
Quan Nhã Ny siết chặt tay lại, nói: "Tôi nói anh xuống ngồi phía sau, anh có nghe rõ không hả?"
Vũ Ngôn hừ lạnh một tiếng mà đáp: "Cô dùng thân phận gì để nói chuyện với tôi như thế? Nếu là thủ trưởng thì với loại thủ trưởng hống hách như cô, tôi cũng chẳng thèm hầu hạ. Nếu là bạn bè thì đương nhiên cô sẽ có cảm giác tôi đang với cao, còn tôi cũng không thể chịu nổi một người bạn có phẩm hạnh quá kém cỏi như cô. Kiêu căng, ngang ngược, tự cho mình là đúng, một tiểu thư nhõng nhẽo như cô tốt nhất nên ở nhà đánh đàn, vẽ tranh, bắt bướm thì hơn."
Nói xong, Vũ Ngôn tiêu sái bước xuống xe. Trong khoảnh khắc đóng cửa xe, hắn còn mỉm cười với Quan Nhã Ny, nói: "Tạm biệt!"
Vũ Ngôn đối với nữ tử chẳng hiểu chuyện này rất thiếu thiện cảm. Nếu lúc nào cũng phải chịu uất ức, bị cô ta quát mắng sai vặt, thì không bằng sớm phủi tay rời đi thì hơn. Trên thực tế, nếu không ph���i khí tức thần bí trên người Quan Nhã Ny, thì Vũ Ngôn cũng không muốn vào cái Công ty Vệ sĩ Thành Long kia.
Vũ Ngôn đi được vài bước thì từ phía sau đã vang lên tiếng quát đầy phẫn nộ của Quan Nhã Ny: "Đứng lại!"
Vũ Ngôn mặc kệ cô nàng, vẫn cứ tiếp tục bước đi. Phía sau, Quan Nhã Ny lại hét lớn: "Lưu manh thối! Anh đứng lại!"
Mọi tình tiết ly kỳ trong bản dịch này đều được chắt lọc và bảo hộ độc quyền tại truyen.free.