(Đã dịch) Chương 50
Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 50: Dạ phóng hương khuê (4)
Vũ Ngôn đánh lái xe, đang định đạp ga thì bỗng nghe tiếng gõ cửa kính xe. Vu Tử Đồng bên ngoài mỉm cười nói: – Quả đúng là con gái thích thay đổi, giờ đây tôi lại đổi ý rồi.
Vũ Ngôn tắt máy xe, rút chìa khóa xe, mỉm cười nói: – Tiểu thư đây quả là người thích thay đổi, xin hỏi có điều gì chỉ giáo?
Vu Tử Đồng cất lời: – Vũ Ngôn, anh có thể uống rượu không?
Vũ Ngôn khẽ gật đầu nói: – So với người khác thì chén rượu không phải là sở trường của tôi, nhưng so với cô thì tôi tin rằng mình chắc chắn sẽ vượt xa cô nhiều phần.
Vu Tử Đồng mỉm cười nói: – Vậy tôi có thể mời anh lên uống một chén rượu được không?
Vũ Ngôn mỉm cười đáp lời: – Uống rượu cùng nữ hài tử, tôi không thật sự rành rẽ lắm. Huống chi lại là cô nam quả nữ mà ở chung một phòng, sự tự chủ của tôi lại không mấy tốt đẹp, vì sự an toàn, tôi chỉ đành lựa chọn duy nhất là từ chối cô.
Vu Tử Đồng dịu giọng nói: – Là anh lo cho sự an nguy của mình, hay lo cho sự an nguy của tôi đây? Nhìn anh tuổi tác còn nhỏ như vậy, cớ sao suy nghĩ lại phức tạp đến thế? Uống một chén rượu thì có thể làm gì được anh chứ? Cứ xem như đây là lời cảm tạ cho ân cứu mạng của anh vậy.
Nói tới hai tiếng ân cứu mạng này, đôi mắt nàng chợt ánh lên sắc đỏ.
Vũ Ngôn thấy nàng có ý muốn yếu lòng nên chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói: – Xem ra tôi chẳng còn lựa chọn nào khác. Không biết rượu của cô ra sao đây. Thật sự tôi rất lo lắng cho sự an toàn của bản thân.
Khuôn mặt trắng ngần như ngọc của Vu Tử Đồng ửng đỏ, đồng thời một tay từ bên ngoài luồn vào trong xe rồi khẽ vỗ lên tay hắn một cái, giọng nói chứa vài phần giận dỗi: – Anh là loại người nào vậy? Mũ hồng còn chẳng mảy may lo lắng, trái lại, đại hôi lang như anh lại động lòng trắc ẩn ư?
Vừa dứt lời, nàng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Chẳng phải nói như vậy có nghĩa là Mũ hồng như mình đang nhiệt tình mời Đại hôi lang là hắn lên chốn riêng tư hay sao? Nghĩ đến đó, mặt nàng lại càng ửng đỏ.
Dưới ánh đêm, khuôn mặt nàng tựa như một dải lụa cầu vồng, khẽ lay động. Đôi gò má mềm mại tựa hồ hai đóa hồng đỏ thắm đang e ấp nở rộ giữa màn đêm. Đôi mắt tuyệt mỹ ánh lên vẻ dịu dàng hiếm thấy. Quả là vô cùng diễm lệ! Vô cùng vô cùng diễm lệ! Diễm lệ đến ngây ngất! Và dù là Vũ Ngôn, một ng��ời vốn được xem là ngây thơ trong những chuyện như thế này cũng không kìm lòng được mà ngây người nhìn ngắm.
Khuôn mặt Vu Tử Đồng nhanh chóng ửng hồng như hai đám mây chiều, liếc nhìn Vũ Ngôn một cái, đoạn giả vờ giận dỗi, cất lời: – Còn nhìn gì nữa? Mời anh uống một chén rượu sao mà khó khăn đến thế? Mau xuống xe!
Vũ Ngôn ngượng ngùng cười hì hì. Hắn cảm thấy dạo này định lực của bản thân hình như đã suy giảm rất nhiều, dễ dàng bị mỹ nữ hấp dẫn đến vậy, chẳng biết đây là phúc hay họa đây.
Vũ Ngôn cảm giác mình bị cuốn hút mà bước lên lầu. Hai người đứng trong thang máy vắng lặng nhìn nhau. Ánh mắt Vu Tử Đồng dịu dàng như nước, còn trong lòng Vũ Ngôn dù đang dậy sóng nhưng vẫn giữ được sự kiên trì. Ánh mắt trong trẻo của hắn nhìn về phía Vu Tử Đồng chẳng vương chút tạp niệm.
Nhưng hắn càng ngây thơ, càng kiên trì, càng “Liễu Hạ Huệ” thì trái tim Vu Tử Đồng lại càng đập nhanh hơn, cảm giác cứ như thể chính mình bị hắn hấp dẫn vậy. Khuôn mặt, rồi cả thân thể Vu Tử Đồng bỗng chốc nóng bừng. Không ngờ bản thân lại chẳng thể chống lại sức hấp dẫn của một người đàn ông. Cảm giác này quả thực rất kỳ lạ nhưng trong sâu thẳm lòng mình, nàng lại dường như yêu thích cảm giác bị hấp dẫn ấy.
Song Vũ Ngôn không biết rằng mình đang từng bước từng bước mở ra chiếc hộp kỳ bí chứa đựng những điều ma mị, mà khi thấy sắc mặt ửng đỏ của Vu Tử Đồng thì chỉ nghĩ rằng có lẽ cô vẫn còn đang sợ hãi chuyện của An công tử, vì thế hắn mới khẽ mỉm cười với cô, ngụ ý rằng có tôi ở đây, cô chẳng cần lo lắng. Còn Vu Tử Đồng lại nhớ tới cảm giác an toàn lúc hắn đứng che trước người mình, rồi lại không biết nên gọi người trước mắt này là một đứa bé hay là một người đàn ông đây, càng nghĩ, cái cảm giác vi diệu ấy trong lòng cô càng trở nên mãnh liệt hơn.
Vu Tử Đồng sống một mình trong căn hộ tại tầng hai mươi hai. Căn nhà được bài trí vô cùng gọn gàng, ngăn nắp. Trong phòng khách có đặt một bộ sô pha rất lớn. Một khung cửa sổ lớn, kéo dài tới tận sàn nhà với những dải rèm cửa khẽ khàng lay động theo gió. Những ng��n đèn bên ngoài, khi mờ khi tỏ, hắt xuyên qua ô cửa kính, in bóng lên mặt sàn với những gam màu rực rỡ. Một không gian tuy yên bình nhưng cũng tràn đầy sự vắng lặng.
Vũ Ngôn đứng trước cửa sổ nhìn về phía những ánh đèn mờ ảo bên ngoài, lòng hắn dần trở nên bình tĩnh.
Tâm hồn hắn như được trở về trạng thái vô ưu vô lo thuở còn ở Đại Thanh sơn. Những ánh đèn ấy giúp hắn cảm nhận được hơi ấm gia đình mà hắn đã lâu chưa cảm nhận được tại chốn thành thị này. Xem ra, con người ta rồi cũng sẽ phải dần thích nghi với xã hội này thôi. Vũ Ngôn nhẹ gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười thỏa mãn.
Vu Tử Đồng vô cùng yên tâm khi ở cạnh Vũ Ngôn. Thay xong bộ y phục, nàng trở lại phòng khách, khi thấy Vũ Ngôn còn đang lặng lẽ đứng bên khung cửa với vẻ bình tĩnh, an nhàn, tự tại, và đầy mãn nguyện, mà trong lòng nàng dâng lên một cảm giác ấm áp, tĩnh lặng từ tận đáy lòng.
– Sao hả, rất thích Thiên Kinh này lắm sao?
Vu Tử Đồng khẽ khàng ngồi xuống sô pha, mỉm cười hỏi.
Vũ Ngôn cười đáp: – Cũng chưa đến nỗi chán ghét. Trước mắt, tôi vẫn chưa thể nói là thích hay không thích nơi này. Chỉ là, đây cũng xem như một bước tiến rất lớn rồi. Cô biết không, khi tôi vừa tới Thiên Kinh thì chẳng hề có chút cảm giác hay hiểu biết nào về nơi đây, giống như một kẻ thôn dân từ vùng núi xa xôi chẳng hay biết mà xông vào một thế giới phồn hoa vậy.
Vu Tử Đồng cười khanh khách, đáp: – Anh là một kẻ thôn dân từ vùng núi xa xôi sao? Tôi thấy anh dường như còn dữ tợn hơn cả những người khác kia.
Vũ Ngôn cũng không quay đầu, mà vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đáp: – Tôi sống ở trên núi từ nhỏ nên cảnh tượng hoa cỏ, cây cối, chim thú thấy còn nhiều hơn là con người, nên chẳng dễ dàng thay đổi được. Những gì cô trông thấy chỉ là một khía cạnh khó mà sửa đổi của tên phàm phu thiếu văn hóa như tôi thôi. Hề hề! Bản tính tôi vốn là như vậy.
Vu Tử Đồng kinh ngạc cất lời: – Anh lớn lên trên núi ư? Vậy chẳng phải rất tự do tự tại, vô ưu vô lo sao? Từ nhỏ tôi đã luôn khao khát một cuộc sống như vậy, anh có thể kể cho tôi nghe về nó không?
Vũ Ngôn cười khổ đáp: – Những gì các cô thấy chỉ là non xanh nước biếc, cỏ biếc hoa tươi. Tôi thật mong có thể để các cô đến đó sống thử một phen, để xem ai có thể chịu đựng được cuộc sống kham khổ trên núi rừng. Khoảng cách giữa một tác phẩm tuyệt mỹ và một cảnh tượng dân gian bình dị là vô cùng lớn.
Vu Tử Đồng bất mãn, giận dỗi nói: – Anh đang trêu chọc tôi ư? Tôi thực lòng vẫn rất muốn đến đó xem thử. Mà anh nói là khổ, vậy sao anh vẫn yêu thích cuộc sống trên núi đến vậy?
Vũ Ngôn chẳng hề do dự, đáp lời: – Vì cái từ "thích" này là để biểu đạt một tình cảm vô cùng giản đơn. Nơi đó có hoa cỏ bạt ngàn, có rừng trúc, có hồ nước trong xanh, có các loại chim muông, dã thú, còn có vị sư phụ đã nuôi tôi lớn và một tiểu muội nương tựa vào nhau từ thuở nhỏ. Tất cả những điều ấy đã trở thành một phần sinh mạng của tôi.
Vu Tử Đồng nhìn khuôn mặt say sưa, miên man của hắn, cái vẻ hoài niệm, tĩnh lặng xa xôi này khiến hắn như tỏa ra một khí chất xuất trần, phiêu du theo làn gió. Vu Tử Đồng đỏ mặt hỏi: – Anh có sư phụ, là sư phụ đã dạy anh võ thuật ư? Còn có cả em gái nữa. Tôi cũng rất muốn có thêm một người anh, người chị hay em nữa.
Vũ Ngôn khẽ gật đầu nói: – Tôi được sư phụ nuôi dưỡng trưởng thành. Người đã dạy tôi võ thuật, cầm kỳ thư họa, cách đối nhân xử thế, và tôn nho trọng đạo ―
Vu Tử Đồng giật mình thốt lên: – Thời đại này rồi, mà sư phụ anh vẫn còn dạy những thứ ấy ư?
Vũ Ngôn mỉm cười đáp lời: – Không nên xem thường những điều này. Đó đều là bảo vật văn hóa mà tổ tông ta từ mấy ngàn năm trước đã lưu truyền tới bây giờ. Mặc dù trong đó có nhiều điều không còn hợp thời, nhưng sự truyền thừa văn hóa mấy ngàn năm, cùng vô số kết tinh tâm huyết của các bậc tiền nhân, sao có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy được? Chúng ta nên chắt lọc tinh hoa từ đó, tiếp tục kế thừa và phát triển, để văn minh Trung Hoa đời đời được lưu truyền, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Vu Tử Đồng ngẩn ngơ một lát, rất lâu sau mới cất lời: – Xem ra chúng ta đã quá chú tâm vào việc theo đuổi hưởng thụ vật chất, mà lại xem nhẹ những giá trị nguyên thủy nhất, thiết yếu nhất thuộc về chúng ta. Sư phụ của anh quả là một bậc cao nhân. Vậy tiểu muội của anh đâu, nàng ấy thế nào rồi?
Nhắc tới Diệp Tử, khuôn mặt Vũ Ngôn bỗng hiện lên nụ cười đầy sủng ái: – Tiểu nha đầu Diệp Tử này từ nhỏ đã vốn nghịch ngợm, phá phách, giờ đây dù đã trưởng thành hơn, bớt phóng túng hơn, song vẫn vô cùng khó đối phó.
Vu Tử Đồng thấy vẻ yêu mến từ tận đáy lòng hiện rõ trên khuôn mặt Vũ Ngôn mà trong lòng nàng dấy lên chút hâm mộ, nếu bản thân cũng có một tiểu muội để che chở, yêu thương như vậy thì hay biết mấy. Nàng lắc đầu, xua đi những suy nghĩ hư ảo ấy khỏi tâm trí, rồi hỏi tiếp: – Tiểu muội của anh tên Diệp Tử ư? Cái tên thật mỹ miều. Vậy phụ mẫu của anh đâu?
Mọi tinh túy của nguyên tác đã được truyen.free tái hiện một cách độc đáo qua bản dịch này.