Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Đô Thị Lương Nhân Hành - Chương 68

Hậu Vân thầm nghĩ, dẫu có ấm áp đến mấy, cũng chẳng thể sánh bằng căn phòng nhỏ bé kia của anh. Thế nhưng nhìn thần sắc của Ngôn đại ca, anh ấy muốn mình tới ở chỗ chị Tử Đồng, chẳng lẽ Ngôn đại ca lại chán ghét mình đến vậy?

Một cảm giác tự ti lập tức dâng lên, cố nén nước mắt, Hậu Vân gật gật đầu nói: – Vâng, Ngôn đại ca.

Cô nhìn Vũ Ngôn thật sâu, nói: – Sau này anh cần phải tự chăm sóc mình cho thật tốt.

Nói xong, Hậu Vân lập tức đẩy cửa xuống xe, nước mắt đã lăn dài trên gò má từ lúc nào.

Vũ Ngôn nhớ tới mỗi tối cô nàng đều nấu canh đậu xanh chờ mình về nhà, nghĩ lại khiến hắn không khỏi thở dài, trong lòng thoáng chút hoài niệm về cảm giác ấm áp ấy.

Trong bữa cơm, ba người ôm ba tâm trạng khác nhau ngồi ăn. Vu Tử Đồng thì vui vẻ, mãn nguyện. Hậu Vân thì phiền muộn chán nản. Còn Vũ Ngôn lại cảm thấy đôi chút hổ thẹn, thẹn vì chưa chăm sóc tốt Hậu Vân, phụ lòng nàng nên không ngừng gắp thức ăn cho nàng rồi còn giục nàng ăn nhiều vào để thêm chút da thịt.

Hậu Vân thật sự đã không còn nhịn được, cô nàng đỏ mặt nói: – Ngôn đại ca, từ khi tới Thiên Kinh em đã béo lên khá nhiều rồi, đừng gắp nhiều thức ăn cho em nữa.

Vũ Ngôn trịnh trọng quan sát cô nàng rồi sau đó nghiêm túc gật đầu: – Không sai, đúng là có béo lên nhưng vẫn còn lâu mới đủ. Nào đưa bát đây, món thịt kho tàu này là anh đặc biệt chuẩn bị cho em đó.

Hậu Vân buồn cười, trong lòng lại dâng lên sự ngọt ngào, thì ra Ngôn đại ca vẫn quan tâm mình như thuở trước. Nhìn dáng vẻ vất vả gắp thức ăn cho mình của hắn, bỗng nhiên trong lòng Hậu Vân cảm thấy mọi việc cũng chẳng đến nỗi tệ, ít ra anh ấy vẫn là đại ca của mình, và mình vẫn có thể nghe giọng nói của anh ấy, gặp mặt anh ấy, như vậy đã là thỏa mãn rồi.

Tâm sự tạm thời được buông bỏ, tâm trạng cũng tốt hơn, ba người cười cười nói nói, không khí vui vẻ đáng lẽ phải có ngay từ đầu giờ mới thật sự bắt đầu.

Quan Nhã Ny cùng Quách Nghị vừa bước xuống lầu liền thấy Vũ Ngôn và hai cô gái xinh đẹp đang cười nói. Quách Nghị ngạc nhiên: – Kia chẳng phải Vũ Ngôn sao? Hắn sao lại ở đây?

Quan Nhã Ny lạnh lùng nói: – Tôi cho anh ta nghỉ ba ngày, nhưng người này lại nhân cơ hội ấy đi lừa gạt những cô gái nhà lành.

Vũ Ngôn cũng đã trông thấy hai vị lãnh đạo của mình, hắn mỉm cười vẫy vẫy tay. Hai người qua đó, Vũ Ngôn đứng dậy cười nói: – Chào hai vị lãnh đạo, tôi cùng hai người bạn tới đây dùng bữa. Nhân tiện cho tôi hỏi một chút, nhân viên trong tập đoàn có được ưu đãi gì khi dùng bữa tại đây không?

Quách Nghị còn chưa kịp trả lời, thì giọng nói lạnh lùng của Quan Nhã Ny đã vang lên: – Giảm còn tám phần giá!

Vũ Ngôn cười gật đầu nói: – Tốt quá! Mong rằng lương của tôi sau này có thể đủ để mỗi tháng tới đây dùng bữa một lần.

Vu Tử Đồng cũng đứng dậy cười nói: – Xin chào, Quan tiểu thư!

Quan Nhã Ny lộ chút kinh ngạc, nói: – Thì ra là Vu Tổng!

Vũ Ngôn thấy hai mỹ nữ này quen nhau nên mặt dày mà cười nói: – Nếu hai người đã quen biết nhau thì Quản lý Quan có thể ngồi xuống dùng bữa cùng, tiện thể miễn phí bàn tiệc này luôn. Không giấu cô, bữa này vốn là do tôi thanh toán đó.

Đối với những lời nói bậy bạ của hắn, Quan Nhã Ny đã có chút khả năng chịu đựng. Hai mỹ nữ đồng thời ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ, một bên lạnh lùng như băng, một bên lại vũ mị, quyến rũ.

Quan Nhã Ny nói: – Vu Tổng đại giá quang lâm, bữa cơm này tất nhiên do tôi mời rồi.

Vu Tử Đồng cười nói: – Cảm ơn ý tốt của Quan tiểu thư, lần này tôi đến đây dùng bữa cùng bạn bè, cũng đã nói trước rằng sẽ để anh ấy thanh toán. Cô cũng biết, có một số người rất vui khi được thanh toán tiền cho bọn phụ nữ chúng ta mà.

Ánh mắt nàng chứa đựng đầy ý cười sâu sắc khi nhìn Vũ Ngôn. Lập tức trong lòng Vũ Ngôn kêu oan, tôi đã vui vẻ thanh toán tiền cho cô lúc nào chứ.

Quan Nhã Ny gật đầu nói: – Thì ra Vũ Ngôn là bạn của Vu Tổng. Vận khí của anh ta hẳn phải rất tốt mới có thể kết giao được một người bạn như Vu Tổng. Vũ tiên sinh, xin hỏi anh còn muốn trở về làm việc không?

Vũ Ngôn sững người nói: – Tôi chẳng phải đã được cô thuê rồi sao. Theo lý mà nói, tôi giờ vẫn đang trong thời gian nghỉ phép mà.

Quan Nhã Ny vừa lòng gật đầu nói: – Tôi chỉ sợ một nhân tài như anh bị Vu Tổng lôi kéo mất mà thôi. Nhưng tôi tin rằng Vu Tổng cũng không hứng thú với vườn rau nhà người khác. Phải không, Vu Tổng?

Vu Tử Đồng cười nói: – Đối với mấy loại khoai tây hay cải trắng, tin rằng Quan tiểu thư và tôi đều giống nhau, chẳng có hứng thú gì với mấy thứ đó, phải không?

Lời của hai cô gái nói quả thực rất hàm súc, ẩn chứa vẻ không khoan nhượng. Vũ Ngôn cũng nghe được một chút ý trong đó, thì ra trong mắt hai cô nàng này, ngay cả một củ khoai tây, mình cũng chẳng bằng!

Nhìn bóng dáng Quan Nhã Ny rời đi, Vũ Ngôn ngạc nhiên nói: – Tử Đồng, trước đây em có quen vị Quan tiểu thư này sao?

Cả nửa ngày không thấy Vu Tử Đồng trả lời, Hậu Vân nói: – Vị Quan tiểu thư này thật xinh đẹp! Ngôn đại ca, anh cũng quen cô ấy ư?

Vu Tử Đồng nói: – Giới thương mại Thiên Kinh dẫu có rộng lớn, nhưng muốn không biết đến cô ta cũng thật khó. Em trong vài lần họp mặt có gặp qua cô ta, lúc ấy cô ta đi cùng Quan Tổng của các anh. Địa vị của cô ta trong tập đoàn Thánh Long tuyệt đối không thấp. Vậy sao cô ta lại là lãnh đạo trực tiếp của anh?

Vũ Ngôn cười khổ đáp: – Cô ấy là một phó quản lý của công ty vệ sĩ Thánh Long, và anh chỉ là một binh lính dưới trướng cô ấy.

Vu Tử Đồng cười khẩy nói: – Chẳng trách anh lại nhiệt tình gia nhập tập đoàn Thánh Long đến thế. Nếu đổi lại là em thì có một n��� thủ trưởng xinh đẹp như vậy, em cũng nhất định sẽ phấn đấu để được dựa vào vòng tay của nàng.

Tất nhiên Vũ Ngôn không thể nói cho hai cô gái này nghe mục đích thực sự mình tiếp cận tập đoàn Thánh Long nên chỉ có thể cười một cách bất đắc dĩ, nói:

– Sao anh nghe lời em nói lại có cảm giác khác lạ thế nhỉ? Để chứng minh sự trong sạch của mình, anh chỉ có thể viết một lá đơn xin từ chức mà thôi. Ôi, tiếc thay cho một công việc tốt như vậy, lương tháng lên tới tám nghìn chứ có ít đâu.

Vu Tử Đồng lắc đầu nói: – Anh giờ không thể từ chức. Sự nghiệp của chúng ta giờ mới chỉ bắt đầu, còn thiếu nhân mạch, đồng thời cũng thiếu sự chống lưng mạnh mẽ phía sau. Anh có một cơ hội tốt như vậy để tiến vào tập đoàn Thánh Long, vào đó không những học được đạo quản lý, kinh doanh của người ta, hơn nữa khi có cơ hội còn phải cố gắng tạo quan hệ với họ. Cho dù họ không ủng hộ chúng ta, nhưng tối thiểu cũng không thể trở thành kẻ địch của chúng ta.

Vũ Ngôn cười nói: – Anh giờ chỉ là một thằng lính quèn thì làm sao tiếp cận được với cấp cao của người ta chứ. Song nghe lời em vừa nói, hình như cũng có lý. Nhưng mà anh đi rồi, chuyện ở Sáng Lực Thế Kỷ thì tính sao? Bây giờ đang là thời điểm khởi đầu mà.

Vu Tử Đồng trừng mắt lườm hắn một cái: – Chuyện của Sáng Lực Thế Kỷ bây giờ đã có kế hoạch sơ bộ. Ngày mai đi gặp chú Đinh thì chúng ta cũng chỉ trình bày lại kế hoạch và những trọng điểm trước mắt mà thôi. Sau đó chúng ta sẽ từ từ tiến hành, việc này không thể vội vàng được. Anh cho rằng với ba nghìn vạn kia có thể chế tạo thành công một chiếc xe sao? Số tiền đó nhiều nhất cũng chỉ là một khoản tiền lót đường mà thôi, số tài chính sau này cần có lẽ phải gấp mười lần chỗ đó không chừng. Hiện nay chỉ có thể nắm bắt trọng điểm trước mắt rồi bước từng bước một. Đồng thời chúng ta phải tìm kiếm cơ hội tiếp cận các tập đoàn lớn, tìm kiếm sự ủng hộ về tài chính từ họ. Chỉ có như vậy, những bước tiếp theo trong kế hoạch của chúng ta mới có thể tiến hành được.

Hậu Vân là người nhà nên Vu Tử Đồng cũng không kiêng dè gì cả, cô nói tiếp: – Quan tiểu thư này là nhân vật quan trọng của tập đoàn Thánh Long. Hy vọng anh với cô ta có thể duy trì một quan hệ tốt đẹp, em tin rằng điều này rất có lợi cho sự phát triển trong tương lai của chúng ta.

Trong lòng Vu Tử Đồng cũng đau xót, bảo ý trung nhân của mình đi tạo quan hệ với cô gái khác, thì dù là bất kỳ ai, bất kỳ cô gái nào cũng không thể chịu nổi: – Nhớ kỹ, mặc dù bảo anh đi tạo quan hệ tốt đẹp với cô ta, nhưng chỉ được là quan hệ hợp tác, đừng có thêm vào đó chút chuyện lộn xộn, không rõ ràng nào đấy. Nếu không, anh sẽ không chịu nổi đâu.

Chung quy Tử Đồng vẫn là một người phụ nữ, máu ghen trong người phụ nữ vẫn là trời sinh. Đối với một cô gái trung hậu hiền lành như Hậu Vân còn cảnh giác, huống chi lại là một tuyệt sắc giai nhân như Quan Nhã Ny. Anh chàng này chỉ sợ đến lúc đó lại vui vẻ quên trời quên đất thì hỏng bét.

Vu Tử Đồng càng nghĩ càng lo lắng, mà càng nghĩ, cô lại càng muốn bảo anh chàng này từ chức, mặc kệ những tính toán, nhưng ngẫm lại đây chính là một cơ hội phát triển sự nghiệp của mình và anh ấy, nếu buông bỏ thì thật đáng tiếc. Vì thế cô chỉ còn biết cắn răng dặn dò: – Chuyện này người khác cũng không quản được. Anh, chính anh phải nắm chắc lấy cơ hội này, đừng phụ tâm ý của em – của chúng ta – của mọi người là được.

Vũ Ngôn quả thật cũng không có cảm tình với loại phụ nữ cao ngạo, lạnh lùng như Quan Nhã Ny, nên hắn cũng không thể hoàn toàn hiểu được ý của Tử Đồng, hắn chỉ biết mỉm cười gật đầu.

Cơm nước xong xuôi, Hậu Vân nói muốn về trước để thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển tới nhà Tử Đồng. Vu Tử Đồng biết nàng muốn tạo không gian riêng cho hai người nên trong lòng cảm kích vô vàn.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Vu Tử Đồng, Vũ Ngôn đành phải lái xe đi vòng quanh khắp nơi, trong lòng thầm nói: "Đi hóng gió ư? Đi như vậy có gì tốt chứ. Mà lái xe thế này quả thực rất tốn sức, nha đầu này thuần túy là muốn tra tấn mình đây mà."

Nhìn thần sắc chuyên tâm của Vũ Ngôn khi lái xe, Vu Tử Đồng thấy thế giới này bỗng trở nên tĩnh lặng, một cảm giác vui sướng, hài lòng tràn ngập khắp nơi, cuộc sống này chính là điều cô hằng mong muốn. Giờ cô chỉ mong con đường quốc lộ này cứ dài mãi, dài mãi, vĩnh viễn không có điểm cuối thì tốt nhất. Trong khoảnh khắc tuyệt mỹ này, bản chất mơ mộng của con gái đã được bộc lộ rõ rệt.

...

Mỗi lần ngồi lại nơi đây,

Nghĩ tới chiếc radio bên cạnh anh,

Khiến em luôn có một cảm giác hiếu kỳ.

Chẳng biết giờ anh đang ở nơi nao,

Đang vui vẻ trò chuyện cùng bạn bè,

Hay đang lén trốn mình trong một góc thương tâm nào đó.

Thế nhưng có thể trong thế giới bao la khôn cùng này,

Thông qua chiếc đài nhỏ bé để có thể gặp được anh,

Đối với em, đó là một việc vô cùng, vô cùng quan trọng.

Có đôi khi tâm sự với anh những đề tài không hề thú vị,

Có đôi khi nhận được thư em gửi nhưng lại không có thời gian để đọc,

Nhưng em tin rằng nhất định sẽ có một điều gì đó mang đến cho anh những cảm thụ sâu sắc.

Và em cũng không hề nghĩ rằng hiện tại anh có thể nghe được bài hát này.

Bài hát này tên là: "Thế giới vô cùng rộng lớn!"

Anh có đồng ý nói cho em biết,

Trong thế giới của anh,

Đang xảy ra chuyện gì không?....

Giọng nói nhẹ nhàng của A Nhã phát ra từ chiếc radio vang vọng trong chiếc xe. Một cảm giác ấm áp dâng lên khiến tâm trạng Vu Tử Đồng cũng trở nên thư thái. Nhìn gương mặt của hắn, trong lòng cô tràn ngập tình ý dịu dàng, rồi không nhịn được khẽ gọi: – Vũ Ngôn —

Vũ Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu cô đừng nói chuyện. Hai tay đặt lên vô lăng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, rồi nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu chậm rãi nói: – Chúng ta đang bị theo dõi —

Thấy thần sắc kinh hãi của Vu Tử Đồng, Vũ Ngôn mỉm cười, trong mắt bắn ra ánh sáng sắc bén như mắt chim ưng: – Em có thích đua xe không?

Bản dịch này được thực hiện độc quyền cho quý độc giả của truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free