(Đã dịch) Chương 82
Giờ đây trời đã sẫm tối, khách bộ hành ven sông cũng dần thưa thớt. Vũ Ngôn đảo mắt nhìn quanh, song vẫn chẳng thấy bóng dáng dị năng giả nào, hắn kinh hãi cất lời: -Dị năng giả? Cô có thể cảm nhận được dị năng giả ư? Vậy cô cũng là một dị năng giả sao?
Thư Nhạc khẽ thở dài: -Anh không cần phải kinh ngạc đến vậy. Thế giới này vốn dĩ có vô vàn điều ta không thể ngờ tới. Chẳng hạn như đêm qua, anh đã che chắn bảo vệ tôi, tôi rất cảm kích, song thực ra điều đó không thật sự cần thiết, bởi vì...
Nàng mỉm cười tiếp lời: -Ta là một dị năng giả, nói đúng hơn, ta là một dị năng giả Tâm Linh. Lẽ ra giờ phút này ta có thể giúp anh một tay, nhưng đáng tiếc...
Thư Nhạc cười khổ: -Đáng tiếc là ta đã dùng dị năng lên người bọn Nhã Ny mà đến giờ vẫn chưa khôi phục được. Giờ đây, ta thật sự trở thành gánh nặng của anh mất rồi.
Vũ Ngôn nhớ lại chuyện hôm qua, khi viên đạn hắn bắn ra bị tên dị năng giả nọ làm chậm lại. Nếu Thư Nhạc quả thực cũng là dị năng giả, vậy thì chỉ cần không để kẻ địch áp sát, nàng cũng có năng lực tự bảo vệ mình. Chỉ là hắn không rõ, dị năng Tâm Linh kia rốt cuộc là dạng năng lực gì? Nàng đã thoát khỏi đám Quan Nhã Ny bằng cách nào?
Đáng tiếc, đây không phải thời điểm thích hợp để suy nghĩ nhiều. Vũ Ngôn nghe Thư Nhạc nói hiện nàng không còn dị năng, liền vội vàng cất lời: -Cô có thể phát hiện sự tồn tại của dị năng giả ư? Vậy chúng ta mau rời đi thôi!
Thư Nhạc cười khổ đáp: -Xung quanh chúng ta ít nhất có hơn mười dị năng giả. Năng lực của ta hiện giờ đã vô cùng suy yếu, song bọn chúng xuất hiện trong khoảng cách này mà ta vẫn có thể cảm nhận được, điều này chứng tỏ chúng đã đến rất gần chúng ta. Giờ phút này muốn rời đi đã quá muộn rồi!
Vừa dứt lời, ngay lập tức, Vũ Ngôn cảm thấy ngực mình như bị một chùy cực mạnh giáng xuống. Một áp lực tựa dời non lấp biển ép thẳng vào hắn, cảm giác hệt như bị một bức tường đổ sập đè lên toàn thân. Luồng áp lực tương tự thế này, Vũ Ngôn từng gặp phải khi đối đầu với Trần Gia Lạc, chỉ có điều lực lượng hắn phải chịu hôm nay còn mạnh gấp mấy lần của Trần Gia Lạc.
Hộ thân cương khí của Vũ Ngôn tự động hình thành, gạt bỏ áp lực từ bên ngoài. Thấy sắc mặt Thư Nhạc vẫn vô cùng bình tĩnh như không hề cảm thấy gì, hắn vội đưa tay kéo nàng, nói: -Chúng ta mau rời đi thôi.
Thư Nhạc lắc đầu đáp: -Bốn tên dị năng giả Thổ hệ, bốn dị năng giả Hỏa hệ và một dị năng giả Thủy hệ. Chúng ta không thể liều lĩnh được.
Vũ Ngôn đã cảm nhận được tiếng bước chân của vài người đang ngày càng gần. Khi ngẩng đầu lên, hắn thấy hơn mười người đang xông tới, khoảng cách giữa bọn chúng và hai người hắn chỉ còn vài chục mét.
Hai bên trái phải, mỗi bên có bốn người đàn ông ngoài ba mươi, sắc mặt cứng ngắc nhìn chằm chằm hai người họ với ánh mắt vô cảm. Trực giác của Vũ Ngôn khẳng định, bọn chúng không phải người Trung Quốc. Hai người ở giữa, một lão già gầy yếu với đôi mắt tam giác lóe lên từng đợt tinh quang khiến người khiếp sợ. Người còn lại dùng vải đen che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Không hiểu có phải ảo giác hay không, nhưng Vũ Ngôn vẫn cảm thấy ánh mắt này mình hình như đã gặp ở đâu đó, song nghĩ thế nào hắn cũng chẳng có ấn tượng gì. Chỉ có điều, từ hơi thở của đối phương, Vũ Ngôn có thể khẳng định, tên bịt mặt này chính là tên bắn tỉa đêm qua đã làm giảm tốc độ viên đạn của hắn, sau đó còn tung một đòn hồi mã thương rồi tẩu thoát.
-Bốn người bên trái là dị năng giả Thổ hệ, còn bốn người bên phải là dị năng giả Hỏa hệ. Tên bịt mặt ở giữa là Thủy hệ. Thư Nhạc ghé vào tai Vũ Ngôn thì thầm. Vũ Ngôn cũng chẳng rõ Thổ hệ, Thủy hệ là gì, song giờ đây không phải lúc để giải thích. Hắn vội vàng kéo nàng lại, nói:
-Tôi đối phó với bọn chúng, cô ở sau tôi, đừng đi ra ngoài.
Lời còn chưa dứt, phía sau hắn đã vang lên một tiếng cười lớn: -Lão phu đang tự hỏi kẻ nào dám đến đây gây sự? Hóa ra là mấy tên Oa tặc không biết tự lượng sức mình!
Lời vừa dứt, phía sau Vũ Ngôn cũng có ba người bước tới. Người đi trước là một lão già hơn sáu mươi, tóc đã hoa râm, khí thế phi phàm. Phía sau lão là hai người trung niên, trong đó có một người Vũ Ngôn quen biết, đó chính là quản lý nhà ăn tại Thánh Thế Thiên Đường, Quách Nghị. Người còn lại cũng trạc tuổi Quách Nghị, mày rậm mắt to, khuôn mặt chữ điền, nét mặt vô cảm như được đúc bằng thép.
Quách Nghị mỉm cười với Vũ Ngôn, rồi nói với lão già bên cạnh: -Vân lão, chàng trai kia chính là người anh em Vũ Ngôn mà tôi đã nhắc tới với lão.
Vân lão cười ha hả, nói: -Tiểu Vũ, cháu có sợ lũ thỏ con này không?
Vân lão bước tới, tinh quang trong mắt phóng ra ngoài, chỉ thế cũng đủ biết lão có một thân tu vi không hề tầm thường.
Vũ Ngôn hiểu rõ họ đến để giúp đỡ mình, nên không hề lo lắng. Hắn mỉm cười đáp: -Kẻ mà người Trung Quốc chúng ta không sợ nhất, chính là đám Oa tặc này. Cháu chỉ hiềm bọn chúng đến quá ít, vậy thì ra tay sẽ chẳng thoải mái chút nào.
Vân lão cười lớn: -Vậy nên lão phu chỉ mong bọn chúng đến nhiều thêm một chút, để chúng ta sát phạt cho sướng tay. Vậy thì cho dù bộ xương già này có nằm xuống, cũng coi như có lời với Nhã Ny.
Bên kia, những tên dị năng giả thấy đối thủ trong nháy mắt đã xuất hiện thêm mấy người trợ giúp, liền trao đổi ánh mắt với nhau, rồi sau đó chia ra. Bốn tên hợp lực đối phó Quách Nghị và Lý Đại Hải, còn tên bịt mặt kia hình như là kẻ cầm đầu, hắn dùng tiếng R hô lên “Ra tay!”
Lập tức, Vũ Ngôn đã cảm nhận được bốn luồng sức mạnh ép tới chỗ hắn và Thư Nhạc, ý đồ của bọn chúng chính là muốn tiêu diệt Thư Nhạc.
Vân lão quát lớn một tiếng: -Tiểu Quách, con đối phó Thổ hệ. Tiểu Lý, con đối phó Hỏa hệ.
Quách Nghị hô lên một tiếng dũng mãnh, ��ôi mắt đột nhiên trợn trừng. Ngay tức khắc, hai gã dị năng giả Thổ hệ phía đối diện đã cảm thấy một áp lực dị năng cùng thuộc tính đè nặng lên ngực, buộc chúng phải dốc toàn lực ứng phó. Tiểu Lý mà Vân lão nhắc tới cũng gầm lên giận dữ, hai tay hắn vận lực, gân xanh nổi lên, gương mặt đột nhiên đỏ rực, rồi cứ thế chống lại hai gã dị năng giả Hỏa hệ bên đối phương mà không hề rơi vào thế hạ phong. Ngay lập tức, Vũ Ngôn hiểu ra rằng Quách Nghị và hán tử họ Lý bên cạnh đều là dị năng giả. Hơn nữa, từ biểu hiện dũng mãnh lấy một địch hai mà vẫn chiếm thế thượng phong của họ, có thể thấy sức mạnh của cả hai đều không phải hạng tầm thường.
Vân lão cười một tiếng dài, tụ công lực vào song chưởng rồi lao tới tấn công đối phương. Bên phía địch nhân, một kẻ cũng lao tới, chính là lão già gầy yếu mắt tam giác với loan đao trong tay. Hắn cũng hét lớn một tiếng, xông tới nghênh đón Vân lão, song chưởng nâng đao chém về phía Vân lão. Vân lão lắc mình tránh khỏi, rồi một chưởng vỗ vào giữa lưng hắn. Lão già gầy đó phản ứng cũng rất nhanh, đao vòng ra sau đón lấy đơn chưởng của Vân lão. Thân thể như con quay xoay chuyển, rồi hoành đao chém ngang. Nếu nói về công lực, Vân lão thâm hậu hơn, chiêu thức cũng tinh diệu quỷ dị. Về cơ bản, lão già gầy kia không phải đối thủ của Vân lão, nhưng thân pháp của hắn rất kỳ lạ, trốn tránh nhanh vô cùng song vẫn cứ quấn lấy Vân lão không rời. Trận đấu của mấy người bên kia đang vô cùng ác liệt, còn bên này, trận đấu của Vũ Ngôn cũng chẳng nhẹ nhàng gì.
Hắn như bị vây trong một vòng năng lượng, bốn luồng lực lượng chia làm hai phía tấn công tới hắn. Hai luồng nặng như tường, hai luồng khác nóng như lửa cháy. Đây là lần đầu tiên Vũ Ngôn thực sự giao đấu với dị năng giả, và hắn cũng hiểu rõ điểm đặc biệt của những kẻ được gọi là dị năng giả Thổ hệ và dị năng giả Hỏa hệ này. Bọn họ hình như có thể phóng xuất lực lượng tinh thần thông qua từ trường. Từ trường khác nhau sẽ có những thông đạo thuộc tính khác nhau. Hiện tại, Vũ Ngôn đang phải đối đầu với dị năng giả Thổ hệ và Hỏa hệ, bị bốn người vây công. Vũ Ngôn giờ đây như bị rơi vào một nồi nước nóng bỏng, vì thế cũng không rảnh mà bận tâm đến tình hình của Vân lão và Quách Nghị.
Trong lòng Vũ Ngôn suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng tay hắn cũng không hề nhàn rỗi. Hắn vận khởi nội lực toàn thân, chân khí cường đại cuồn cuộn chảy trong cơ thể. Vũ Ngôn thét dài một tiếng, song chưởng đồng thời đánh ra, nội lực toàn thân nhanh chóng tuôn trào từ song chưởng. Chưởng trái đối phó Thổ hệ, chưởng phải đối phó Hỏa hệ. Mấy luồng lực lượng giao nhau trên không trung, rồi "ầm" một tiếng, thân thể Vũ Ngôn lùi về sau một bước, khí huyết trong cơ thể xao động. Còn bốn gã dị năng giả kia phải cùng nhau lùi về sau năm bước, thân hình thoáng chút chao đảo.
Vũ Ngôn điều tức xong, thấy tình thế như vậy thì vô cùng vui mừng, hắn cảm thấy lực lượng phòng hộ mà bọn chúng tạo ra hình như đã bị mình đánh tan. Thừa dịp bọn chúng chưa kịp tụ lại lực lượng mới, hắn liền xông tới trước, song chưởng múa lên vỗ vào ngực hai gã dị năng giả Hỏa hệ.
Những tên dị năng giả này đều không ngờ lực lượng của Vũ Ngôn lại mạnh mẽ đến vậy. Hợp sức mạnh của cả bốn người cũng bị hắn đánh bật trở ra chỉ trong một chiêu, lại còn phải chịu lực phản phệ khiến khí huyết xáo đ��ng. Dẫn đến việc chưa kịp tập trung lực lượng tinh thần thì song chưởng của Vũ Ngôn đã ập tới ngực hai người.
-A... Thư Nhạc sau lưng chợt kêu lên sợ hãi. Vũ Ngôn vội vàng quay đầu lại, thấy một bóng đen như ma quỷ đang nhanh chóng "bay" về phía mình. Dưới ánh trăng, trường đao trong tay bóng đen đó lóe lên vô cùng sắc bén.
Vân lão và Vũ Ngôn ở bên kia đều nghe được tiếng kêu của Thư Nhạc. Vân lão đánh ra một chưởng bức lui lão già mắt tam giác, rồi nhanh chóng đạp đất phi tới chỗ Thư Nhạc. Vũ Ngôn đành bỏ qua cơ hội tiêu diệt hai gã dị năng giả. Thân hình hắn nhảy vọt lên, nhanh như một con ưng dũng mãnh vồ thỏ, nhắm thẳng vào bóng đen kia. Thân hình hắn nhanh hơn một tia chớp, đến trước cả Vân lão. Trong chớp mắt, Vũ Ngôn đã ở phía sau bóng đen, bàn tay vươn ra như chiếc kìm tóm lấy cổ hắn. Rồi "rắc" một tiếng giòn tan, cổ tên đó đã bị bóp gãy.
Vân lão còn chưa thấy rõ thân ảnh Vũ Ngôn thì đã thấy kẻ địch mềm nhũn ngã xuống, trong lòng lão thầm giật mình. Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch thế nào đây? Không ngờ công lực của hắn lại cao đến mức khiến người ta phải sợ hãi. Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, lão già mắt tam giác kia đã liều mạng xông tới quấn lấy Vân lão. Hai người lại tiếp tục giao đấu.
Bên Vũ Ngôn, bóng đen kia chưa ngã xuống đất thì một bóng đen khác đã hiện ra ngay phía sau Thư Nhạc. Tai mắt Vũ Ngôn rất nhạy, nghe thấy tiếng gió, hắn không quay đầu lại mà đoạt lấy thanh trường đao của bóng đen vừa "hy sinh" lúc nãy, rồi đâm ngược ra sau. Một tiếng kêu đau đớn vang lên, thanh trường đao đã xuyên qua ngực bóng đen đó.
Số lượng những kẻ đánh lén càng ngày càng đông, động tác cũng càng lúc càng nhanh. Hơn nữa, hành tung của chúng cực kỳ quỷ dị, vô thanh vô tức, như là chui ra từ trong không khí vậy.
Vân lão bị đối thủ cầm chân không thoát ra được, thấy kẻ địch bên Vũ Ngôn đang ngày càng nhiều, lão lớn tiếng gọi: -Tiểu Vũ, biện pháp tốt nhất để đối phó với Ninja chính là phải tàn nhẫn hơn bọn chúng!
Ninja? Trong mắt Vũ Ngôn dấy lên một ngọn lửa. Đây chính là Ninja trong truyền thuyết ư? Lời Vân lão rất đúng, biện pháp tốt nhất đối phó với Ninja chính là phải tàn nhẫn hơn bọn chúng.
Khóe miệng Vũ Ngôn hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, hai chân khẽ động. Đột nhiên, hai gã Ninja xuất hiện ngay dưới đất, hoành đao bổ vào hạ bàn Vũ Ngôn. Vũ Ngôn lắc người né tránh, tay trái ôm Thư Nhạc vào lòng rồi nhảy vút lên như một hùng ưng. Khi còn trên không trung, Vũ Ngôn dồn lực vào loan đao, sau đó vẽ lên không trung một đường cong quỷ dị. Ngay sau đó, một chùm huyết vũ hiện lên, hai cái thủ cấp đẫm máu lăn ra xa đập thẳng vào lan can.
Thư Nhạc đột nhiên bị hắn ôm vào lòng, theo bản năng kêu lên một tiếng sợ hãi. Cho tới khi thấy hắn đang cứu mình, khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, sau đó im lặng ôm thắt lưng hắn mà không thốt ra lời nào nữa.
Vũ Ngôn ôm Thư Nhạc, nhưng khi hai người còn chưa đáp xuống đất thì lại có hai tên Ninja khác xuất hiện. Trong tay hai tên này không có đao, nhưng bọn chúng vẫn lao về phía hai chân Vũ Ngôn hòng tóm lấy. Vũ Ngôn biết nếu để bọn chúng bắt được chân mình thì hắn sẽ rất khó di chuyển dù chỉ một chút. Vì thế, hắn vội điểm hai mũi chân vào nhau, thân hình lại bay vút lên. Loan đao thuận thế chém xuống, bổ một kẻ dưới chân mình ra làm hai nửa.
Loan đao Vũ Ngôn vừa hạ xuống, tại một chỗ tối bỗng bắn ra hai đạo ngân quang. Hai bóng đen cao gầy chẳng biết ẩn nấp ở đâu, đột nhiên hiện ra, lấy thế đánh chớp nhoáng ngự đao lao tới. Hai đạo ngân quang chia làm hai phía, một trước ngực, một sau lưng Vũ Ngôn để tấn công.
Một loạt những động tác liên tiếp nhau, nhưng chúng chỉ diễn ra trong chớp mắt. Từ lúc Vũ Ngôn nhảy lên, hắn đã rơi vào kế hoạch của kẻ địch. Vũ Ngôn đang ở trên không trung, lại ôm theo một người trong lòng, không có điểm tựa để dùng lực. Hơn nữa, thế tới của hai bóng đen đó vừa mạnh mẽ, vừa nhanh vô cùng. Ánh đao trong nháy mắt đã tới trước ngực Vũ Ngôn, tình thế cực kỳ nguy hiểm. Thư Nhạc trông thấy lưỡi đao sáng ngời trước mắt thì vô cùng hoảng sợ, song không kêu thành tiếng mà chỉ cố gắng ôm chặt thân thể Vũ Ngôn, đầu chui vào lòng hắn không dám ngẩng lên nữa.
Trong lúc nguy cấp, Vũ Ngôn đã phát huy được tất cả tiềm lực của bản thân. Công lực toàn thân nhanh chóng vận chuyển đủ mười hai vòng chu thiên. Thân hình như mất đi toàn bộ trọng lượng, nhẹ nhàng lướt trên không trung, rồi liên tục đổi vị trí mấy lần theo một phương thức không thể tưởng tượng nổi. Càng lướt càng cao, cuối cùng một chân hắn dừng trên ngọn của một thanh trường đao, rồi mượn lực của nó điểm nhẹ xuống. Bóng người như một con diều hâu đáp xuống phía sau tên đánh lén trước mặt, sau đó hắn xoay người đá một cước cực mạnh vào giữa lưng tên đánh lén này.
Phần giữa lưng là chỗ khí tức hộ vệ yếu nhất trên cơ thể người. Bóng đen đánh lén kia dính một cước ngã xuống đất, loạng choạng về phía trước vài bước, đồng thời miệng phun ra một chùm máu tươi. Rõ ràng, tên này đã bị nội thương rất nặng.
Vũ Ngôn nhìn lại hai gã đánh lén mình, thấy chúng trạc hơn bốn mươi tuổi, trong mắt hiện rõ sự hung tàn, nhìn là biết chúng không phải hạng người dễ đối phó. -Baka! Mùi máu tươi như khiến tên đánh lén trước mặt quên đi việc che giấu thân phận. Một câu bằng tiếng R phát ra, trong mắt Vũ Ngôn hiện lên một tia lệ mang, rồi hắn kéo Thư Nhạc vào lòng chặt hơn.
-Cô hãy nhắm mắt lại! Vũ Ngôn nói. Thư Nhạc trông thấy sát khí trong mắt hắn, liền hiểu ngay hắn muốn làm gì. Nàng khẽ thở dài, rồi nhắm đôi mắt mê hồn của mình lại.
Vũ Ngôn hừ lạnh một tiếng, mũi chân nhẹ phát lực, lao tới như một bóng ma, xuất hiện trước người tên đánh lén đã bị thương. Trong mắt hắn hiện lên vẻ lãnh khốc, loan đao trong tay nhẹ lướt qua. Sau đó, hắn dùng chính thân mình chắn ngang tầm mắt Thư Nhạc để nàng không trông thấy cảnh máu me này, rồi mới nhẹ nhàng mỉm cười với nàng. Hai chữ “Baka” còn chưa dứt khỏi miệng, tên đánh lén bị thương kia đã cảm thấy bụng dưới chợt lạnh, cái lạnh như thể có một luồng gió thổi qua bụng hắn vậy. Hắn mở mắt nhìn về thân dưới của mình, sau đó là một cảnh tượng quỷ dị đến khó tin: một vết đao chỉnh tề vắt ngang qua bụng hắn. Khi hắn vừa cảm thấy đau đớn thì thân trên đã trượt ra, rơi xuống mặt đất. Tất cả mọi nội tạng trong cơ thể, từ ruột non ruột già cho tới gan phổi đều rơi xuống đất.
Tên còn lại ngơ ngác nhìn thân thể tàn tạ của đồng bọn, trong mắt hắn hiện lên vẻ hung tàn. Rồi "A" một tiếng, hai tay tên này nắm chặt chuôi đao bổ thẳng tới Vũ Ngôn. Vũ Ngôn né sang một bên, cước phóng tới đá vào xương đùi hắn. Rầm, tên này bổ nhào ngã xuống đất. Vũ Ngôn bước tới, tiện tay vung đao cắt đứt yết hầu hắn. Máu tươi lập tức phun ra thành vòi. Tên này há miệng hét lên điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra một chữ nào, chỉ có thể mặc cho máu tươi chảy ra cho tới hết, rồi chấm dứt mạng sống của bản thân một cách đau đớn.
Vân lão ở bên cạnh, thấy chỉ trong chớp mắt Vũ Ngôn đã giải quyết xong hai người, lão cười ha hả nói: -Giết tốt lắm, giết hay lắm! Đối phó với Oa tặc là phải độc ác hơn bọn chúng!
Thân hình Vũ Ngôn ổn định trở lại, nhẹ nhàng đặt Thư Nhạc xuống bên cạnh. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào năm tên dị năng giả trước mắt, loan đao trong tay chĩa xuống, từng giọt máu tươi nhỏ xuống đất. Ánh mắt hắn hiện lên vẻ lãnh khốc, tràn ngập sát ý, như thể chỉ trong nháy mắt hắn có thể lập tức giết chết tất cả bọn chúng. Khi nhìn bọn chúng, ánh mắt hắn vẫn không thèm chớp lấy một lần, thủ đoạn phải nói là vô cùng độc ác.
Thư Nhạc nhìn thoáng qua mấy cỗ thi thể tàn tạ xung quanh, rồi lại nhìn người thanh niên trước mắt mình. Trong lòng nàng không khỏi mê man: Đây là người thanh niên vừa trò chuyện vui vẻ với mình ư? Anh ta sao lại có thủ đoạn lãnh khốc đến vậy?
Vũ Ngôn đã động chân hỏa, Long Dục Công trong cơ thể hắn mặc sức vận chuyển. Đôi mắt đen của hắn đã vằn lên nhiều vệt đỏ tươi. Khi người đối diện nhìn vào ánh mắt đó, có thể thấy đó là một ánh mắt không hề có tình cảm, một ánh mắt lạnh lẽo băng giá, như đang nhìn những thi thể lạnh lẽo vậy.
Bốn gã dị năng giả đứng ở hai bên, khi trông thấy thủ đoạn lãnh khốc của hắn thì trong lòng vô cùng sợ hãi. Nhưng ngẫm lại bên mình vẫn còn một người có sức mạnh cường đại chưa ra tay, thì cũng yên tâm đôi chút.
Vũ Ngôn tuyệt đối sẽ không bỏ qua những tên trước mắt, hắn đang định tiến lên giải quyết tiếp thì Thư Nhạc với vẻ mặt nhợt nhạt kéo hắn lại, dặn dò: -Anh phải cẩn thận, tên dị năng giả Thủy hệ kia vẫn chưa ra tay!
Vũ Ngôn còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên hắn cảm thấy mình như rơi vào một hồ nước sâu không thấy đáy. Càng giãy giụa lại càng rơi xuống sâu hơn. Hô hấp càng lúc càng khó khăn, trái tim cũng phải chịu một áp lực ngày càng lớn, cuối cùng ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Đây chính là lực lượng của dị năng giả Thủy hệ ư? Quả nhiên còn mạnh mẽ hơn mấy tên dị năng giả Hỏa hệ và Thổ hệ rất nhiều. Trong lòng Vũ Ngôn cũng phải giật mình, hai cỗ chân khí trong cơ thể tự động vận hành. Nội tức cường đại chầm chậm lưu chuyển khắp toàn thân để đẩy bật từng lớp áp lực mà tên dị năng giả Thủy hệ kia tạo ra. Ngay lập tức, cảm giác như bị đè nén kia đã yếu đi không ít.
Vũ Ngôn vừa mới nhẹ thở phào một hơi thì bốn gã dị năng giả đứng bên cạnh tên dị năng giả Thủy hệ kia đã đồng loạt phát lực. Bốn luồng áp lực của Thổ hệ và Hỏa hệ cùng nhau ép tới, hợp lại cùng với sức mạnh mà tên dị năng giả Thủy hệ đã tạo ra lúc trước. Năm luồng lực lượng này hợp lại tạo ra một sức mạnh không hề nhỏ. Hơn nữa, lại còn có Thủy hệ với sức mạnh cường đại nhất, đã khiến Vũ Ngôn chỉ cảm giác mình đang bị một áp lực nặng cả vạn cân đè lên, một áp lực lớn tới mức khiến hắn rất khó khăn trong việc hô hấp.
Vũ Ngôn dùng hết công lực toàn thân, nhưng vẫn bị luồng sức mạnh này ép cho khí huyết nhộn nhạo. Cuối cùng, khí cương cũng bị bọn chúng công phá, khí tức từ từ đè ép tới cơ thể Vũ Ngôn. Vũ Ngôn cắn răng kiên trì, vì hắn biết đối thủ cũng chẳng dễ chịu gì. Mình toàn lực đánh với bọn chúng thì bọn chúng cũng bị phản phệ, cũng chẳng tốt hơn mình là bao.
Đây là lần đầu tiên Vũ Ngôn phải dùng tới toàn lực, ngay cả chính hắn cũng không biết khi mình dốc toàn lực thì công lực sẽ đạt tới mức độ nào. Giờ đây một mình chiến đấu với năm tên dị năng giả mà vẫn không rơi vào thế hạ phong, điều đó đã chứng tỏ thực lực mạnh mẽ của hắn.
Vũ Ngôn và năm tên dị năng giả đã dốc toàn lực chiến đấu. Đôi mắt Vũ Ngôn đã đỏ bừng, gương mặt hắn đẫm mồ hôi, còn năm tên dị năng giả kia cũng run rẩy không ngừng, xem ra bọn chúng đã đến mức thế suy lực kiệt.
Ở bên cạnh, Thư Nhạc cũng rất lo lắng. Trong lòng nàng giờ vô cùng hối hận vì chiều nay đã tự tiện dùng dị năng.
Quách Nghị và trung niên họ Lý đột nhiên gầm lên một tiếng giận dữ, hai người đồng thời bước lên trước một bước. Bốn gã dị năng giả đối thủ của bọn họ đều bị hai người phá nát huyệt Khí Hải. Khí tức dị năng của bốn tên đồng thời tiết ra ngoài. Cuộc quyết đấu giữa các dị năng giả với nhau, kẻ bại chính là sẽ mất đi siêu năng lực. Trận này, Quách Nghị và Lý Đại Hải đã giành thắng lợi một cách khó khăn.
Bên phía Vân lão, lão già mắt tam giác liếc thấy bên mình đã có bốn người bại trận. Còn một nơi khác, năm người vẫn đang đại chiến với một người mà rơi vào thế giằng co. Lão biết bại cục hôm nay đã định, tâm lý lão già giờ rất loạn, vì thế bị Vân lão vỗ một chưởng trúng vào đầu vai. Ngay lập tức, bộ pháp của lão già mắt tam giác này đã mất đi sự linh hoạt. Còn Vân lão đã sớm bị hắn kích động đến mức đầy một bụng hỏa, lão thừa dịp bộ pháp của tên mắt tam giác này hỗn loạn, bèn xông tới trước, một chưởng bóp nát cổ hắn.
Năm tên dị năng giả còn lại thấy đồng bạn mình đã bị tiêu diệt thì rất hoảng loạn. Mấy tên Thổ hệ và Hỏa hệ nhìn nhau một cái, rồi lại nhìn sang tên dị năng giả Thủy hệ, sau đó cùng hô lên vài chữ tiếng R. Thư Nhạc nghe vậy liền kêu lớn: -Không xong rồi, bọn chúng muốn tự bạo!
Vũ Ngôn còn chưa hiểu tự bạo là gì thì hai mắt của bốn gã dị năng giả Thổ hệ và Hỏa hệ bỗng đỏ lên, rồi cùng nhau hô một chữ “Giết” bằng tiếng R. Ngay sau đó, lực lượng của bốn tên này đột nhiên tăng mạnh hơn gấp đôi. Gân xanh khắp người bọn chúng nổi lên, rồi chỉ trong nháy mắt, bốn thân thể đó như bốn quả khí cầu chợt nổ tung. Sóng xung kích cường đại không kém gì một vụ nổ thuốc nổ với đương lượng nhỏ.
Tên dị năng giả Thủy hệ mượn lực của vụ nổ, nhảy ra xa bỏ chạy. Khi bỏ chạy, hắn ta còn quay đầu lại nhìn Vũ Ngôn, sự tàn bạo trong mắt chợt lóe qua rồi biến mất.
Vũ Ngôn cảm thấy ngực mình như bị một ngọn chùy cực lớn đập trúng. Thân thể hắn lùi lại sau năm bước mới đứng vững. Khí huyết trong lồng ngực trào ngược lên, một ngụm máu tươi muốn phun ra ngoài.
Thư Nhạc vội vàng đỡ lấy hắn, thấy sắc mặt nhợt nhạt của hắn, bèn lo lắng hỏi: -Anh không sao chứ?
Vũ Ngôn cố nuốt ngụm máu tươi ở cổ họng xuống, hắn chậm rãi lắc đầu đáp: -Tôi không sao, tự bạo thế này thật là đáng sợ!
Thư Nhạc gật đầu nói: -Tự bạo là khi dị năng giả tụ tinh khí thần toàn thân lại, với tinh thần không sợ chết. Từng lớp từng lớp lực lượng tinh thần như thế thì khủng bố đến cỡ nào? Việc tự bạo gần như có thể kích phát gấp đôi tiềm năng của bọn họ, và đây cũng là một chiêu cuối cùng của người tu hành dị năng.
Vũ Ngôn cười lạnh nói: -Bọn chúng đều là những kẻ trung thành và tận tâm, nhưng đáng tiếc là sinh nhầm nơi.
Thư Nhạc nhìn thoáng qua hiện trường lộn xộn đầy mùi máu, trong lòng nàng thở dài. Mắt nhìn Vũ Ngôn, nàng ôn nhu nói: -Những người này đều đã mất đi tính mạng. Mà tính mạng là điều đáng để tôn trọng, cho dù có chết cũng cần có tôn nghiêm, vì thế...
Vũ Ngôn nhìn Thư Nhạc, sau đó cắt ngang lời nàng: -Ý cô muốn nói thủ đoạn của tôi quá tàn nhẫn đúng không? Cô nói tính mạng có tôn nghiêm, tôi thừa nhận điều này. Nhưng tôn nghiêm đó không phải do người khác bố thí, mà là phải tự mình giành lấy. Tôi có thể nói cho cô biết, nếu hôm nay kẻ thua là chúng ta thì kết cục của chúng ta còn bi thảm hơn chúng gấp mười lần.
Thư Nhạc thở dài, không nói lời nào nữa. Vũ Ngôn thấy dáng vẻ không tranh với đời kia của nàng, trong lòng cũng cảm thấy áp lực, rồi không nhịn được nói: -Thư tiểu thư, thương người thì không sai, nhưng nếu chúng ta cũng đối tốt với loài lang sói thì người chịu tổn thương chính là chúng ta. Thế giới này cần dùng thế lực để nói chuyện. Năm mươi năm trước, dân tộc chúng ta yếu đuối lại không đoàn kết, vì thế mới để mấy chục triệu người dân mất đi tính mạng. Dưới thành Nam Kinh là hơn ba mươi vạn oan hồn của đồng bào chúng ta đang ngày đêm gào khóc, cho tới tận bây giờ họ vẫn chưa được giải oan. Đó là vì sao? Mối thù của hai dân tộc đã khắc sâu vào tận xương tủy rồi. Vậy mà suốt ngày nói gì mà hữu nghị, hòa bình. Chỉ có máu và lửa mới là cách giải quyết tốt nhất. Ngày hôm nay cô còn đứng đây để nói chuyện cũng dựa trên cơ sở của sức mạnh. Nói thẳng ra, điều đó được xây dựng bởi tính mạng của người khác. Cứ nghĩ mà xem, nếu chúng ta thất bại thì liệu có ai đến nói những lời như thế kia không? Đối phó với kẻ địch hung tàn thì chúng ta chỉ có thể tàn nhẫn, dùng bạo chế bạo là biện pháp tốt nhất.
Thái độ hờ hững không tranh với đời kia của Thư Nhạc giống như của một vị tiên tử đứng ngoài vạn vật vậy. Thái độ đó thật sự khiến Vũ Ngôn rất không thoải mái. Chưởng không đánh vào mình thì vĩnh viễn không cảm thấy đau đớn. Vũ Ngôn rất phản cảm với kiểu thương xót bất kể đối tượng của nàng. Mặc kệ nàng là minh tinh hay không phải minh tinh, hắn một hơi nói hết những lời trên thì trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Thư Nhạc nhìn Vũ Ngôn mà không biết nói thế nào nữa. Vũ Ngôn nhìn nàng, mỉm cười: -Nếu không biết nên nói với tôi điều gì nữa, vậy thì cảm ơn ân cứu mạng của tôi đi. Cảm ơn tôi vì tôi đã không thèm tính toán việc bị cô bắt cóc lúc trước, mà vẫn không ngại liều chết hộ vệ cho cô. Tôi trông có vẻ như giá trị lời cảm ơn của cô cũng không ít tiền nhỉ.
Thư Nhạc mỉm cười lắc đầu, nhưng chỉ đảo mắt một cái thì hình ảnh ma nữ lại hiện về: -Cảm ơn ư? Không có đâu, cùng lắm thì ngày mai tôi lại bắt cóc anh lần nữa là được rồi. Ai da, quần áo tôi mua...
Thư Nhạc thốt lên rồi cầm chặt đống túi quần áo của mình vào tay. Vũ Ngôn lắc đầu cười khổ, thánh nữ biến mất, ma nữ trở về!
Quách Nghị bước tới, kéo tay Vũ Ngôn nói: -Chân nhân bất lộ tướng. Không ngờ công phu của tiểu tử chú lại tốt đến vậy!
Vũ Ngôn cũng mỉm cười nói: -Giám đốc Quách, anh cũng là kẻ thâm tàng bất lộ đấy chứ!
Quách Nghị cười ha hả, gật đầu nói: -Để anh giới thiệu với chú, vị này là Vân lão, tiền bối của tập đoàn chúng ta, đồng thời cũng là trưởng bối của Quan tiểu thư. Còn người này là Lý Đại Hải, anh em tốt của anh.
Lý Đại Hải cười gật đầu nói: -Tiểu huynh đệ, công phu rất tốt!
Vân lão cười nói: -Tiểu Vũ, cháu và Quan nha đầu là bạn bè thì lão đây gọi cháu một tiếng Tiểu Vũ được chứ. Quả là anh hùng xuất thiếu niên, lão muốn không phục cũng không được. Đêm qua khi trông thấy khinh thân công phu của cháu, lão biết ngay cháu là người không đơn giản. Hôm nay lại càng khiến người ta giật mình hơn.
Vũ Ngôn ngạc nhiên nói: -Thì ra hôm qua Vân lão và mọi người cũng ở hiện trường ư? Cao nhân mà Quan tiểu thư nói chính là mọi người sao?
Vân lão cười chỉ vào Quách Nghị và Lý Đại Hải, nói: -Cao nhân là hai người họ đó. Cận chiến thì lão còn cố được, chứ nếu phải đỡ đạn thì lão chịu, tất cả đều phải dựa vào bọn họ thôi.
Thông qua cuộc chiến này, Vũ Ngôn càng hiểu rõ hơn về sức mạnh của dị năng giả. Hôm qua lại chính mắt trông thấy dị năng giả làm chậm lại viên đạn thì hắn hiểu lời Vân lão nói không phải là giả. Mà từ cuộc chiến hôm nay, hắn cũng biết được rằng siêu năng lực của Lý Đại Hải và Quách Nghị tuyệt đối đều là những người xuất chúng. Hơn nữa, chính Thư Nhạc là dị năng giả Tâm Linh, vì thế năng lực tự bảo vệ mình của nàng chắc chắn là đủ dùng. Thảo nào tập đoàn Thánh Long lại dám tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn đến vậy.
Bọn người Quan Nhã Ny nhận được điện thoại của Quách Nghị từ trước nên đã chạy tới. Cục diện còn lại tất nhiên sẽ có người xử lý. Vân lão bám lấy Vũ Ngôn một hồi gặng hỏi, nhưng đáng tiếc Vũ Ngôn không chịu để lộ sư môn của mình, điều này khiến lão rất thất vọng.
Lâm Tâm Vũ đi theo Quan Nhã Ny tới. Khi trông thấy Thư Nhạc bình yên vô sự thì hắn mới yên lòng, nhìn nàng không có một chút nào gọi là trách cứ về việc nàng đã tự ý bỏ đi hồi chiều. Thấy cảnh đó, Vũ Ngôn cũng chỉ biết lắc đầu: Có phải nam nhân nào khi trông thấy Thư Nhạc cũng đều như vậy sao?
Vân lão thấy Quan Nhã Ny đang lén nhìn Vũ Ngôn, liền cười nói: -Quan nha đầu, cháu kiếm được tiểu tử này không tệ đâu, rất ổn đó!
Quan Nhã Ny đỏ mặt, vội dịu dàng nói: -Nhị gia gia, ông nói bậy bạ gì vậy!
Vân lão cười ha hả gật đầu. Quan Nhã Ny thấy sắc mặt Vũ Ngôn nhợt nhạt thì vô cùng lo lắng hỏi thăm: -Anh thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?
Vũ Ngôn khẽ cười, xem như đã trả lời. Đòn liều chết cuối cùng của mấy tên dị năng giả cũng khiến Vũ Ngôn bị thương không nhẹ. Hắn tựa vào xe phía sau, không nhịn được bèn thở dài. Trong đầu lại hiện ra ánh mắt của tên dị năng giả Thủy hệ khi hắn chạy trốn và ngoái nhìn lại.
Hắn có thể khẳng định chắc chắn rằng, ánh mắt đó nhất định hắn đã gặp qua ở đâu đó rồi. Hắn là ai chứ?
---
Mỗi bản văn chương này đều được trân trọng biên dịch và công bố độc quyền bởi truyen.free.