Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 90

Đô Thị Lương Nhân Hành

Tác Giả: Vũ Nham

Chương 91 : Mập mờ (1+2)

Dịch: Thiên Địa Nhân Nguồn: Sưu tầm

Nhị nha đầu, mới từ đâu về vậy, trông nhàn nhã ghê! Nhìn gương mặt ấy, một cảm giác thân thiết tự nhiên dâng trào trong lòng hắn, tựa như vừa gặp lại người thân cận nhất của mình vậy. Vũ Ngôn mỉm cười nhìn Tăng Nhu, hỏi.

Tăng Nhu đeo một cặp kính râm ngoại cỡ, đi đôi giày sandal hồng nhạt, mặc chiếc quần jean xanh nhạt cùng chiếc áo tơ tằm trắng. Một phong cách trẻ trung, tràn đầy sức sống phả thẳng vào mặt hắn.

Mấy ngày không gặp, nhưng tính tình ngang bướng của nha đầu này vẫn không sửa đổi. Nàng vừa thấy Vũ Ngôn đã giật mình như gặp ma, vội vàng kêu lên: – Trời ạ, anh chui ra từ đâu vậy.

Vũ Ngôn mỉm cười nói: – Giống cô, mới từ trên trời rơi xuống.

Tăng Nhu thấy Vũ Ngôn mặc vest, đi giày da bèn cười chu miệng nói: – Hùng binh, sao anh ăn mặc tươm tất thế này? Mới phát tài ư?

Vũ Ngôn cười nói: – Chẳng phải cô đi làm tình nguyện viên sao. Chế độ đãi ngộ cho tình nguyện viên tốt đến vậy ư? Còn được ngồi máy bay về nữa?

Tăng Nhu nhíu cái mũi nhỏ nhắn của mình, nói: – Ai cần anh quản chứ, bổn cô nương đây có người tài trợ đấy. Hừ hừ!

Vũ Ngôn gật đầu nói: – Cũng phải, tên tổng đà chủ kia vừa trẻ tuổi lại lắm tiền, phong lưu phóng khoáng, cô tìm được một nhà tài trợ như vậy thật không tồi!

Tăng Nhu trừng mắt với hắn nói: – Hừ! Nhắc tới hắn ta làm gì. Tôi chẳng có chút quan hệ nào với hắn cả, ai cần hắn tài trợ chứ. Này, nhà tài trợ của tôi ở đằng kia —

Ngón tay nhỏ bé của nàng chỉ về phía Vu Tử Đồng đang đứng xa xa, nói: – Chị Tử Đồng!

Vũ Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu. Khả năng tìm nhà tài trợ của nha đầu này thật sự chẳng phải tầm thường. Vốn hắn cứ nghĩ Tử Đồng và Hậu Vân đến đón mình, còn thấy lạ sao hai cô ấy lại biết hành tung của mình, nhưng giờ mới hay, hóa ra hắn đã lầm. Người ta đến đón cái nha đầu điên này.

– Hì hì, hùng binh này, anh không biết giúp tôi xách đồ sao? Trong tay Tăng Nhu xách hai cái túi, ánh mắt hầm hừ nhìn Vũ Ngôn mỉm cười.

Vũ Ngôn đón lấy chiếc túi từ tay nàng, nói: – Đồ gì mà nặng thế này? Hộ hoa sứ giả của cô đâu rồi?

– Ai cần anh bận tâm chứ? Hùng binh, anh đi đâu về vậy? Ăn mặc tiêu sái thế? Tăng Nhu thấy hắn đón lấy túi đồ từ tay mình, cả người nhẹ nhõm hẳn. Nàng quan sát hắn từ trên xuống dưới, cười hỏi.

Vũ Ngôn vui vẻ cười hì hì, đáp: – Tiêu sái gì đâu, có chuyện gì to tát đâu. Chẳng qua là công ty phái tôi đi làm việc, nhân tiện du lịch miễn phí, ai mà chẳng muốn đi chứ!

Tăng Nhu vẫn chưa hay biết mối quan hệ giữa hắn và Tăng Thiến, lại càng không biết kẻ đang đứng trước mặt mình chính là tên đầu sỏ khiến chị mình chủ động xin tới đồn biên phòng. Bằng không, Vũ Ngôn sớm đã bị chết chìm trong nước bọt rồi.

Vu Tử Đồng và Hậu Vân ngỡ ngàng nhìn Vũ Ngôn bỗng từ trên trời giáng xuống. Nửa ngày sau, Vu Tử Đồng mới nhẹ nhàng cất lời: – Anh về rồi sao? Sao không báo trước để em tới đón?

Hậu Vân cũng nói: – Đúng vậy, Ngôn đại ca. Anh đi lâu như thế mà chẳng gọi về lấy một cuộc điện thoại nào. Ngày nào chị Tử Đồng cũng nhắc tới anh đó thôi?

Vu Tử Đồng đỏ mặt, 'xì' một tiếng rồi nói: – Cái con nhỏ chết dầm kia, nói lung tung gì vậy hả?

Tăng Nhu thấy Vu Tử Đồng và Hậu Vân vây quanh Vũ Ngôn liền la toáng lên: – Chị Tử Đồng, các chị đến đón em mà, hắn ta chỉ là tiện đường thôi. Sao lại chẳng thấy hỏi han gì tới em vậy? Khách át cả chủ là sao chứ?

Vu Tử Đồng cười nói: – Được rồi, không ai quên em đâu. Em giờ là khách quý của bọn chị, chị nào dám đắc tội chứ?

Vũ Ngôn đưa mắt nhìn Vu Tử Đồng đầy ẩn ý. Vu Tử Đồng mỉm cười lắc đầu, ngụ ý, để lát nữa rồi nói.

Trên đường trở về, đương nhiên Vũ Ngôn trở thành người cầm lái. Qua lời Tăng Nhu, hắn được biết, hóa ra nha đầu này tới một tỉnh H nào đó làm tình nguyện viên. Lần này, hình như Vu Tử Đồng có chuyện gấp cần nàng giúp đỡ nên mới vội vã gọi nàng trở về. Mà nha đầu này cũng thuận thế mà dọa dẫm, thế là Vu Tử Đồng đành phải chi trả toàn bộ vé máy bay.

Vũ Ngôn chỉ biết lắc đầu cười khổ. Hai chị em sinh đôi mà Tăng Thiến ôn nhu, dịu dàng, ít nói như vậy, nhưng sao cô nàng Tăng Nhu này lại giảo hoạt đến thế? May mà người mình gặp được là Số 9, nếu đổi lại là Tăng Nhu thì ba năm trong Liệp Ưng, e rằng ngay cả các huynh đệ cũng chẳng dễ chịu gì.

Nhà Vu Tử Đồng, Vũ Ngôn cũng chẳng còn xa lạ gì. Từ khi Hậu Vân tới đây ở, Vu Tử Đồng thường xuyên kéo Vũ Ngôn đến. Thuở ấy, Vũ Ngôn thì dọn dẹp vệ sinh bên ngoài, còn hai cô gái nấu cơm trong bếp. Một cuộc sống gia đình cứ thế trôi đi, cũng có hương có sắc.

Ba cô gái ngồi ríu rít trên ghế sô pha. Tăng Nhu lấy quà từ trong chiếc túi lớn ra phân phát, tặng mỗi người một món. Ngay cả Vũ Ngôn cũng được chia một bức tượng đất nhỏ.

Vũ Ngôn cười khổ, hỏi: – Hai cô ấy đều được chia đồ ăn ngon, sao mình lại chỉ được cái tượng đất này vậy?

Tăng Nhu cười khanh khách, nói: – Bởi vì trông anh rất giống nó đó mà!

Hậu Vân cầm lấy bức tượng đất đó, rồi ngẩng đầu quan sát Vũ Ngôn vài lượt, đoạn kêu lên: – Chị Tăng Nhu, chị quan sát thật tinh tường. Bức tượng đất này quả là rất giống Ngôn đại ca.

Tăng Nhu đắc ý nói: – Đương nhiên rồi. Hùng binh, đây là quà tôi tặng anh, anh không được để mất đâu đấy. Còn nữa —

Nàng nháy mắt cười bí ẩn, nói: – Tôi còn nhờ người nặn tượng đó dựa theo dáng vẻ của tôi, nặn cho chị gái tôi một bức tượng đất nhỏ nữa. Mọi người nhìn này —

Nàng lấy từ trong túi ra một bức tượng đất nhỏ khác, vô cùng tinh xảo. Đó là một cô gái đoan chính, mặc quân phục. Từ nét mặt đến dáng vẻ, tất cả đều có thể thấy rõ đây chính là Tăng Thiến.

Tăng Nhu cười nói: – Thế nào? Đẹp không? Chị tôi mặc quân phục đẹp chứ. Hùng binh, anh chẳng phải không biết, anh nói xem, chị tôi có xinh đẹp không?

Nàng cực kỳ hưng phấn đặt bức tượng đất của Tăng Thiến vào bên cạnh bức tượng đất của Vũ Ngôn, rồi đánh giá thật cẩn thận. Nụ cười của nàng trông rất giống Tăng Thiến. Vũ Ngôn lại nhớ tới Số 9 đang ở cách xa ngàn dặm, trong lòng hắn dần tràn ngập cảm giác nhung nhớ. Từ khi Số 9 dũng cảm thổ lộ tình cảm của bản thân, Vũ Ngôn cảm thấy rất khó có thể vỗ vai đại nha đầu này như trước kia nữa, thậm chí còn khó có thể xem nàng như một người chiến hữu bình thường. Nàng cũng không còn là sư điệt như hắn nói nữa, mối quan hệ giữa hắn và nàng đã trở thành quan hệ giữa nam và nữ, giữa những người trẻ tuổi với nhau. Vợ chồng lão Tăng cũng đã hoàn toàn bày tỏ thái độ của họ. Tất cả mọi chướng ngại, dù là ngầm hay không ngầm, đều được diệt trừ ngay đêm đó, đồng thời bí mật gieo vào lòng Vũ Ngôn một hạt giống đang dần đâm chồi nảy lộc. Hắn thường xuyên nhớ tới những ngày tháng ngọt ngào khi ở bên Số 9. Ở bên nhau gần ba năm, mỗi một chuyện tưởng chừng rất bình thường, nhưng hôm nay, khi nhớ lại, nó dường như đã mang một hương vị khác nữa. Đó là những gì chân thành nhất, những tình cảm mộc mạc nhất, những điều mà theo sự thôi thúc của thời gian, đang từ từ lên men.

Vũ Ngôn nhìn bức tượng đất đoan chính, xinh đẹp kia mà suy nghĩ, trong lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi chua xót xen lẫn hương vị hạnh phúc. Số 9, nơi phương xa em có khỏe không?

Vu Tử Đồng lén nhìn Vũ Ngôn, khi thấy hắn như rơi vào trầm tư, nàng lập tức cảm thấy chút sợ hãi. Ba cô gái đang ngồi ở đây, chỉ có mỗi Vu Tử Đồng là biết được đại khái mối quan hệ giữa Vũ Ngôn và Số 9. Đây cũng là điều mà nàng lo lắng nhất.

Vu Tử Đồng trước kia vốn thẳng thắn, tự tin, nhưng điều đó đã thay đổi sau khi Sáng Lực Thế Kỷ phát sinh nguy cơ. Vào lúc nàng bất lực nhất, cô đơn nhất, chàng trai trước mắt lại xuất hiện, cứu vớt nàng, cũng như cứu vớt công ty. Thoạt nhìn hắn có vẻ yếu đuối, dễ gần, nhưng vào những thời điểm then chốt, hắn lại có thể bộc phát một sức mạnh khó tin. Hết lần này đến lần khác tạo cho mình những niềm vui, những sự kinh ngạc, cuối cùng đã chiếm trọn tâm hồn mình.

Khi một bước ngoặt xuất hiện trước mặt mình, Vũ Ngôn đã tạo cho mình cảm giác chấn động, lo lắng. Một cô gái dịu dàng ít nói, lại ôn nhu như nước, đừng nói chi Vũ Ngôn, mà ngay cả mình cũng không khỏi có cảm giác muốn được thân thiết với cô gái này. Nhưng Vu Tử Đồng tin chắc rằng mình tuyệt đối không hề thua kém cô gái đó. So với Số 9, mình chỉ kém về thời gian được ở bên Vũ Ngôn mà thôi. Sự chênh lệch này có thể bù đắp lại được sau khi hai người làm chung một công ty, và không phải có thể mà là nhất định phải bù đắp lại.

Vu Tử Đồng đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi nhưng nàng chưa bao giờ thích một ai cả. Đối mặt với một tình yêu bất chợt như thế này, đối mặt với một chàng trai kém mình đến năm sáu tuổi, nhưng nàng đã vượt qua, đã chiến thắng sự lúng túng, vẻ xấu hổ mà dũng cảm, kiên định bước lên bước đầu tiên thuộc về chính mình. Tình trường như thương trường, sẽ không ai thương xót cho mình, hạnh phúc đến giờ là phải tự mình giành lấy.

Mặc dù tâm niệm trong lòng vô cùng kiên định, nhưng khi Tăng Nhu vô ý nhắc tới Tăng Thiến, và cả vẻ trầm mặc của Vũ Ngôn, cũng khiến Vu Tử Đồng khó kiềm chế được nỗi chua xót trong lòng. Nàng rất hiểu tính cách của tên Vũ Ngôn đầu gỗ này, dáng vẻ của hắn bây giờ đủ để chứng minh tình cảm của hắn với Tăng Thiến đã vô cùng sâu đậm. Tình cảm như thế này, trước mắt mình vẫn còn chưa đạt được, nhưng nàng cũng tin rằng Vũ Ngôn cũng không hẳn là không có tình cảm gì đối với mình. Một đêm đó, không chỉ riêng mình nàng mà chắc chắn rằng hắn cũng khó có thể quên được.

Bỗng thấy trong đôi mắt Vũ Ngôn chợt lóe lên vẻ buồn rầu, trong lòng Vu Tử Đồng lại xuất hiện một cảm giác kinh hỉ khó hiểu. Hắn buồn rầu có phải vì mình chăng? Trong lòng hắn, mình cũng không hẳn là không có địa vị gì.

Vu Tử Đồng kinh hỉ, nhưng khi cảm nhận được nỗi buồn của hắn, trong lòng nàng cũng lại cảm thấy nhói đau.

Thì ra, khi thích một ai đó, ngay cả những ưu tư của người ấy cũng có thể lây sang mình.

Suy nghĩ trong đầu Vu Tử Đồng xoay chuyển cả trăm ngàn lần, rồi nàng không kìm được mà thở dài. Đưa tách trà đang cầm trên tay sang cho Vũ Ngôn, nàng ôn nhu nói: – Anh thấy giống Tăng Thiến không? Hay là khi nào anh tới thăm nàng đi.

Vũ Ngôn cảm kích nhìn Vu Tử Đồng, đón lấy tách trà nóng, hắn nhấp một ngụm, một hương vị thơm mát lưu lại trên bờ môi. Nhìn kỹ thì thấy trên miệng tách trà có một dấu son môi mờ nhạt. Vu Tử Đồng đỏ mặt, lấy lại tách trà từ tay hắn, rồi cũng nhấp thêm một ngụm.

Tăng Nhu trừng mắt nói: – Chị Tử Đồng, chị với hùng binh gặp mặt nhau tổng cộng cũng chỉ có một lần thôi mà. Sao lại thân thiết đến vậy?

Hậu Vân cười khanh khách, nói: – Chị làm sao biết bọn họ mới chỉ gặp nhau có một lần?

Vu Tử Đồng nhẹ nhàng chọc vào nách Hậu Vân. Hậu Vân cười phá lên rồi lại lao vào đùa giỡn với Vu Tử Đồng.

Tăng Nhu 'hừ' một tiếng, nói: – Hùng binh, không ngờ người như anh cũng rất được chào đón nha.

Vũ Ngôn nhếch môi nhưng không đáp lời nàng. Hỏa lực của nha đầu này rất mãnh liệt, tốt nhất là nên ít chọc vào.

Tăng Nhu đột nhiên khẽ thở dài, nói: – Chị tôi cũng rất được chào đón, nhưng không hiểu vì sao lại muốn tới cái trạm biên phòng gì gì đó. Mỗi lần gọi điện hỏi nguyên nhân thì chị ấy lại không chịu nói. Chắc chắn là có liên quan tới cái tên Số 1 kia rồi.

Vũ Ngôn hỏi: – Gần đây cô có gọi điện cho nàng không? Nàng ở đó thế nào?

Tăng Nhu lắc đầu, nói: – Gần đây tôi cũng bận rộn nên không liên hệ với chị ấy. Nghe mẹ tôi bảo thì chị ấy tới đó làm chính trị viên.

Nhìn thoáng qua Vũ Ngôn, nàng lại nói tiếp: – Hùng binh, anh cũng không gọi điện cho chị tôi ư?

Vũ Ngôn khụ khụ mấy tiếng, rồi nói: – Gần đây tôi bị phái ra ngoài làm chút việc nên cũng chẳng có thời gian.

Tăng Nhu 'hừ' một tiếng, nói: – Hừ, hừ. Gần đây tôi do quá bận nên mới không có thời gian quan tâm tới chuyện của chị ấy. Giờ tôi đã về, tôi nhất định phải bắt cho bằng được cái tên gọi là Số 1 kia. Tôi muốn xem, chị tôi có chỗ nào không tốt. Trần Gia Thụ nhà người ta còn chẳng quản ngại từ nước ngoài cách xa ngàn dặm trở về, cũng chỉ vì muốn theo đuổi chị tôi. Vậy mà cái tên gọi là Số 1 kia lại dám đối xử với chị tôi như thế. Nếu để tôi bắt được hắn thì tôi nhất định phải cho hắn biết sự l���i hại của bổn cô nương đây. Hừ hừ, chị ruột của bổn cô nương đây có thể dễ dàng bị người ta bắt nạt như vậy sao?

Trong lòng Vũ Ngôn thầm đổ mồ hôi. Nha đầu này cũng chẳng phải hạng vừa, nếu để nàng biết mình là tên đầu sỏ kia thì ở đại học Thiên Kinh, e rằng hắn không thể làm ăn được gì nữa rồi.

– Hùng binh, anh chẳng phải cũng biết cái tên gọi là Số 1 kia sao. Vậy anh kể cho tôi nghe một chút xem cái tên tiểu tử đó là người thế nào? Tăng Nhu cùng tên "Số 1" kia đã kết oán thù, có vẻ như là không đánh đổ hắn nàng quyết không bỏ qua.

Vu Tử Đồng khẽ bật cười thành tiếng, ánh mắt nhìn Vũ Ngôn đầy vẻ trách móc, như muốn nói, để xem anh làm sao giải quyết vụ này đây.

Vũ Ngôn vội uống một ngụm trà, nói: – Điều này, điều này thì... Số 1 cũng là bạn của tôi, mà tôi là một người chính trực thì làm sao có thể đi bán đứng bạn bè chứ? Nếu tôi làm như vậy thì chính cô cũng sẽ khinh bỉ tôi, phải không?

Nói xong, nhưng hắn như cũng hiểu được lời mình hình như rất thiếu sức thuyết phục, vì thế hắn vội cúi đầu uống trà.

Tăng Nhu nhìn thoáng qua chén trà trong tay hắn, rồi đột nhiên hét lớn: – Hùng binh, sao anh lại uống chén của tôi?

Vũ Ngôn từ từ buông chiếc chén ra. Tăng Nhu tức giận nói: – Bị anh làm cho tức chết mất rồi. Chiếc chén này tôi không cần nữa. Tiểu Vân, chúng ta đi nấu cơm!

Vũ Ngôn ước gì nha đầu này đi càng xa càng tốt. Thấy nàng và Hậu Vân đi vào bếp, hắn mới thở dài một hơi. Vu Tử Đồng khẽ cười, nói: – Anh sao lại sợ cô bé ấy đến vậy?

Vũ Ngôn cười nhưng không nói gì. Vu Tử Đồng quan sát hắn thật cẩn thận, rồi nói với giọng điệu vô cùng ôn nhu: – Anh gầy đi đấy. Ra ngoài lần này rất vất vả phải không? Có phải bên ngoài ăn không ngon không?

Vũ Ngôn cười nói: – Đúng vậy, anh ăn cao lương mỹ vị do em với Tiểu Vân làm quen rồi, giờ ăn ở bên ngoài, dù là tiệc lớn cũng chẳng nuốt trôi.

Vu Tử Đồng khẽ giận dỗi, nói: – Anh lại ba hoa gì vậy. Làm vệ sĩ vất vả như thế, hay là không làm nữa đi. Chuyện tìm kiếm sự ủng hộ của tập đoàn Thánh Long, sau này chúng ta từ từ tìm cách cũng được.

Vũ Ngôn lắc đầu cười, nói: – Giờ anh muốn đi cũng không được rồi. Anh đã xin nghỉ làm!

Vu Tử Đồng đang định hỏi thì Vũ Ngôn liền cười bí ẩn, nói: – Nói cho em biết, anh là do bị người khác tố cáo vô lễ nên mới xin nghỉ việc đó!

Vu Tử Đồng lắc đầu cười khẽ. Tên đầu gỗ này mà biết vô lễ với con gái nhà người ta thì heo mẹ cũng có thể leo cây rồi. Vũ Ngôn thấy Vu Tử Đồng hình như không tin mình, hắn cười hì hì nói: – Nói ra chỉ sợ em sợ. Em có đoán được anh vô lễ với ai không?

Vu Tử Đồng cười hì hì, nói: – Cô gái nào lại hạnh phúc được anh vô lễ đến vậy?

Vũ Ngôn ngửa mặt thở dài, rồi nói với giọng điệu từ từ: – Nói ra chắc chắn em không tin. Thư Nhạc em biết không? Anh đã vô lễ với Thư Nhạc đó.

– Cái gì? Anh vô lễ với Thư Nhạc sao? Tăng Nhu, tay trái nắm một con cá chép hồng vẫn còn đang quẫy đuôi, tay phải cầm một con dao thái rau, chạy thẳng từ trong bếp ra.

Để giữ trọn tinh túy tác phẩm, chương truyện này do truyen.free độc quyền chuyển ngữ.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free