(Đã dịch) Chương 915 : Dạ Thanh
Vậy đoàn người hành động thật không chút kiêng kỵ, hết sức bá đạo, tùy ý tung khí đánh vào người khác, người bình thường ai dám làm vậy ở Hắc Phong hạp trung ương quảng trường?
Hiện tại, có tư cách hạ xuống quảng trường này, ít nhất đều là bá chủ thế lực có thư mời. Chọc tới lai lịch lợi hại, chẳng lẽ bọn họ không sợ sao?
Rất nhiều người sắc mặt kinh dị hoặc âm trầm, nhìn đoàn người 'vô cùng gan dạ' kia...
Nhưng khi thấy rõ quần áo có thêu đường vân, ký hiệu, họ đều biến sắc, rồi lại tỉnh rụi giấu đi vẻ âm trầm, thu mắt về.
Bởi vì đường vân, ký hiệu kia đại biểu cho thế lực nhất lưu cường hãn ở thành U Lang!
Nhan Chân phái!
"Không ngờ Nhan Chân phái cũng phái người tới, Hắc Phong hạp mặt mũi thật lớn... Không đúng, đây là Vân Chân đan vương mặt mũi chứ? Nhan Chân phái là thế lực có hy vọng nhất bước lên hàng đầu ở thành U Lang những năm gần đây!"
"Đúng vậy, trừ đại trưởng lão Nhan Chân phái, nếu họ có thêm một người bước vào trúc cơ chân nhân cảnh ngũ trọng thiên, thì có tư cách gọi là thế lực hàng đầu!"
"Mà thế lực hàng đầu cường đại như vậy, nhìn khắp thành U Lang hiện giờ cũng chỉ có bốn nhà. Nhan Chân phái sẽ là thứ năm sao?"
"Ta nghe nói Nhan Chân phái và Vân Chân đan vương đi rất gần, có lẽ cũng không sai biệt lắm chứ?"
...
Một số bóng người lặng lẽ nói nhỏ.
Ánh mắt của rất nhiều người đều hướng về phía họ.
Nhan Chân phái được dự đoán là thế lực có hy vọng nhất bước lên hàng đầu sau bốn thế lực lớn ở thành U Lang! Cho nên, người của Nhan Chân phái đến, so với Hắc Phong hạp, thậm chí Vân gia, còn thân phận nặng hơn! Càng làm người ta kiêng kỵ.
Chỉ thấy đoàn người ước chừng hai ba chục, người cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi cưỡi Vân sư cao hơn 2m, uy phong lẫm lẫm!
Hắn mặc trường bào kim biên đen trắng xen nhau biểu dương khí độ tôn quý, diễn cảm kiêu căng, mắt nhìn xuống mọi người, giống như không ai lọt vào mắt hắn...
"Đó là nhi tử của Màn Đêm đại nhân Nhan Chân phái, Dạ Thanh đại nhân. Tê! Hai vị trọng tướng dưới trướng Màn Đêm đại nhân cũng được phái đi theo?"
Mọi người trên quảng trường dồn ánh mắt vào Dạ Thanh mặt kiêu căng và hai lão giả mặc trường bào đen trắng sau lưng hắn, từng tiếng rung động và thán phục vang lên.
Dạ Thanh có hai ông cụ đi theo một trái một phải. Một người mặc hắc bào, một người mặc áo bào trắng, con ngươi đen trắng xen nhau, tản ra hào quang yêu dị khiếp người, làm người ta hơi hãi hùng.
Bởi vì hai người này lai lịch không nhỏ! Coi như ở thành U Lang cũng có chút hung danh và lực uy hiếp.
Họ là 'Nhan Chân Thất tử', hai kiện tướng đắc lực dưới trướng Màn Đêm đại nhân, cao thủ trúc cơ chân nhân cảnh nhị trọng thiên, đen trắng nhị lão!
Không ngờ để tỏ vẻ coi trọng, Màn Đêm đại nhân lại phái cả hai người họ đi theo?
Rất nhiều người con ngươi hiện lên chấn động, trong lòng kinh ngạc.
"Đây là Nhan Chân phái sao? Thật uy phong lẫm lẫm, đại khí bàng bạc..." Trần Phi cũng có nhiều ý vị nhìn chằm chằm người hành khí diễm ngất trời này! Khóe miệng nhỏ câu, con mắt lóe lên.
Nếu hắn nhớ không lầm, Hồng Sư đạo nhân chết trong tay Thương Khôn có quan hệ với Dạ Thanh. Vậy chẳng phải những người này lại là 'người quen' sao?
Trần Phi bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện này thật có chút gánh à!
"Ừ?"
Dạ Thanh cưỡi Vân sư không xa, bỗng nhiên sắc mặt hơi trầm xuống, cặp mắt kiêu căng ngất trời nhìn về phía Trần Phi.
Ánh mắt hai người đụng nhau, Dạ Thanh còn có chút âm trầm xuống.
"Thằng nhóc kia ánh mắt thật khó chịu." Dạ Thanh kiêu căng trên gương mặt hiển hiện vẻ âm lãnh và châm chọc, nhàn nhạt nói.
"Thiếu gia, có muốn ta qua dạy bảo bọn họ không?" Một người sau lưng hắn nghe được lầm bầm, tiến lên cung kính nói.
Nhất thời, sự chú ý của đoàn người Nhan Chân phái đều dồn vào Trần Phi. Mang trên mặt khinh miệt và cười nhạt lạnh như băng.
Dám càn rỡ trước mặt Dạ Thanh thiếu gia, chọc thiếu gia khó chịu, thằng nhóc kia thật vô cùng gan dạ!
Hừ, ngu xuẩn, đáng thương!
"Hống!"
"Là bọn họ!?"
Vân sư dưới háng Dạ Thanh thấy rõ dung mạo Trần Phi, Thương Khôn, con ngươi dữ tợn bắn ra ý định giết người, phong tỏa hai người, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ tức giận.
Lộ vẻ kinh người, dữ tợn cực kỳ.
"Chuyện gì xảy ra? Gầm cái gì?" Dạ Thanh nhướng mày, giọng không kiên nhẫn lạnh lùng nói.
"Thiếu gia, hai người bọn họ là hung thủ sát hại đại ca ta mà ta đã nói với ngài! Xin thiếu gia làm chủ cho ta." Vân sư run lên, cắn răng nghiến răng nói. Tử Viêm cung đã lén nói cho hắn tin tức về Trần Phi.
Cho nên hắn nhận ra Trần Phi cũng không kỳ quái.
"Ngươi nói người chính là bọn họ?" Dạ Thanh ngẩn ra, rồi khóe miệng hiện lên vẻ âm u và ngạo mạn.
Hắn vốn có chút không vừa mắt Trần Phi, bây giờ thì mọi thứ đều hợp lại... Chánh hảo.
"Thằng nhóc kia tên gì?" Hắn nhàn nhạt hỏi.
"Hồi bẩm thiếu gia, thằng nhóc kia hình như tên Trần Phi." Vân sư không chút do dự nói.
"Trần Phi à? Tên chữ gì mà tệ vậy... Bất quá, có thể để Dạ Thanh ta nhớ tên ngươi, cũng coi như vinh hạnh của ngươi." Dạ Thanh vung tay lên, trên mặt mang nụ cười lạnh lùng, nói: "Đi thôi, qua đó."
Những người chú ý động tĩnh của họ đều hơi kinh ngạc.
Nhan Chân phái Dạ Thanh lại bỏ qua cao tầng cường giả Hắc Phong hạp đang xông tới nghênh đón họ!
Mà xoay người đi về phía hai bóng người không tầm thường chút nào ở cuối quảng trường, một già một trẻ. Trên cao nhìn xuống.
"Thằng nhóc, ngươi là Trần Phi của Ưng Giản hạp?" Dạ Thanh trên cao nhìn xuống Trần Phi, nhàn nhạt nói.
Trần Phi khẽ cau mày, kinh ngạc tại sao đối phương lại tìm tới.
Rồi sau đó hắn thấy Vân sư dưới háng đối phương có ánh mắt băng lãnh, tràn đầy sát ý, liền hiểu ra.
"Là súc sinh này bảo ngươi tới? Thú vị, không ngờ một đầu súc sinh lại có mặt mũi lớn vậy." Trần Phi nhún vai, ngẩng đầu lên, đón ánh mắt của Dạ Thanh, nhàn nhạt nói.
"Ngươi nói gì!?" Vân sư giận dữ! Đôi mắt phun lửa, gắt gao nhìn Trần Phi, tiểu tạp chủng này dám nói hắn là s��c sinh!?
Dạ Thanh hiển nhiên không ngờ Trần Phi lại dám nói với hắn như vậy? Nhất thời sắc mặt hắn biến đổi, có chút khó coi.
"Đây là thái độ ngươi nói chuyện với Dạ Thanh ta?" Thái độ của Trần Phi làm Dạ Thanh rất khó chịu! Hắn lạnh như băng nói.
"Nếu không thì sao? Ngươi muốn ta nói với ngươi thái độ gì? Quỳ xuống nói chuyện với ngươi?" Trần Phi nhìn Dạ Thanh như nhìn một kẻ ngu. Như thể thấy chuyện lạ, đã thành thói quen.
Lời này lộ ra vẻ giễu cợt nồng nặc và khinh thường, làm sắc mặt Dạ Thanh càng tệ! Thậm chí đám người xa xa cũng xôn xao.
Thằng nhóc này lai lịch gì? Dám càn rỡ trước mặt Dạ Thanh, ngại sống lâu muốn chết sao?
"Thằng nhóc, ngươi là thứ gì? Dám càn rỡ trước mặt thiếu gia, nói như vậy? Phế vật như hề. Ta ra lệnh ngươi quỳ xuống xin lỗi thiếu gia, nếu không, mạng ngươi hôm nay ở lại đây!"
"Oanh!"
Một người sau lưng Dạ Thanh tràn đầy sát ý lạnh lùng nói.
Hiển nhiên, người này là thủ hạ của Dạ Thanh, tu vi không kém, đã đạt tới trúc cơ chân nhân cảnh nhất trọng thiên!
Hắn thấy một tiểu tử v�� danh dám phách lối trước mặt Dạ Thanh thiếu gia, dùng giọng giễu cợt nói chuyện! Thằng nhóc kia muốn chết sao?
Đây là cơ hội tốt để hắn kiếm biểu hiện! Hắn cười lạnh trong lòng, đón Trần Phi đi ra, sát khí đậm đà, như muốn hỏi tội Trần Phi.
Dạ Thanh mặt đầy kiêu căng và cười nhạt! Vui vẻ thấy Trần Phi bị sửa chữa, thậm chí mất mạng.
Đen trắng nhị lão đứng sau lưng hắn nhìn nhau, thấy chút bất an, không thoải mái trong mắt đối phương. Nhưng họ không lên tiếng ngăn cản, mượn cơ hội này xem phán đoán của họ có sai lầm hay không.
Rồi sắc mặt họ hơi đổi.
Bởi vì Trần Phi lại thô lỗ tuôn ra một câu thô tục ngay trước mặt họ.
"Thứ chó má gì, ra lệnh? Chỉ bằng các ngươi?"
Lời vừa nói ra, bầu không khí trở nên yên tĩnh! Yên lặng kinh người.
Họ kinh dị nhìn Trần Phi, khó mà nghĩ đến thằng nhóc này có gì dựa vào mà dám lớn lối như vậy!?
Không chỉ vậy, Dạ Thanh lúc này cũng có chút cứng ngắc và âm lạnh trên mặt. Hắn nhìn Trần Phi với ánh mắt tràn đầy ý định giết người.
Thằng nhóc này thật quá vô cùng gan dạ trước mặt Dạ Thanh hắn! Hắn nghĩ mình là ai?
"Động thủ, không cần hạ thủ lưu tình." Dạ Thanh phun ra thanh âm lạnh lùng sát ý, làm mọi người tại đây hơi run rẩy, đây là muốn coi thường trường hợp, trực tiếp giết người?
Dịch độc quyền tại truyen.free