Đô Thị Tu Tiên Mười Năm Xuống Núi Tức Vô Địch - Chương 1513: Đều Tới Đông Đủ A
Trong Thần Điện, Lạc Tiên mang theo vẻ kinh ngạc nhìn Lâm Phong một chút, rồi thản nhiên nói:
"Không ngờ rằng ngươi lại có thể đoán được đến đây!"
"Không sai! Mỗi một phương vũ trụ, hoặc là nói từng cái vị diện đều sẽ có Thiên Đạo ý chí. Thiên Đạo ý chí chính là người chế định ra thiên địa quy tắc. Thường nói bên trong Phong Vân Lôi Điện, Âm Dương Ngũ Hành đều có thể tính là một loại thiên địa quy tắc!"
"Mà ở vị diện ta thành tiên kia, cũng có thiên địa ý chí!"
Nghe những lời này, Lâm Phong lập tức kích động không thôi, vội vàng hỏi:
"Chẳng lẽ suy đoán của ta là thật? Thật sự là thiên địa ý chí mang bọn hắn đi?"
"Hẳn là không có khả năng này!"
Lời Lạc Tiên nói như dội một gáo nước lạnh vào Lâm Phong, nàng bình tĩnh nói:
"Thiên Đạo ý chí không phải sinh linh, không có ý thức của mình. Nó vô hình vô vị, ý nghĩa tồn tại chính là giữ gìn trật tự và vận chuyển của một vị diện, không thể nào có ý thức đi bắt người bên cạnh ngươi!"
"Vậy sao?"
Lâm Phong thất vọng.
"Trừ phi Thiên Đạo ý chí sinh ra tự ý thức! Đồng thời cảm giác được ngươi đối với vị diện này sinh ra uy hiếp, mới có thể ra tay với ngươi! Bất quá loại giả thiết này khả năng cực kỳ bé nhỏ, theo ta thấy, là không có khả năng!"
"Tiên Giới phía dưới, ức vạn vị diện, ta chưa từng nghe nói có phương diện nào ý chí có thể sinh ra tự ý thức!"
Lạc Tiên lắc đầu.
"Vậy ngươi cảm thấy sẽ là ai?"
Thần sắc Lâm Phong phức tạp.
Lạc Tiên nhìn hắn thật sâu một chút.
Trong lòng nàng có lẽ đã có suy đoán, nhưng cũng không nói ra, mà thở dài một hơi:
"Hết thảy chờ Tiên Lộ mở ra sẽ biết! Phương vị diện này sương mù quá nặng, bây giờ ngay cả ta cũng nhìn không thấu!"
"Luôn cảm giác từ nơi sâu xa có một bàn tay lớn đang chi phối tất cả, biến vị diện này thành một cái lồng giam, người bên ngoài vào không được, người ở bên trong không ra được! Cảm giác này nghĩ đến mà thấy sợ!"
Lâm Phong nghe vậy rất khiếp sợ!
Ngày xưa khi còn nhỏ yếu, hắn coi tiên là người phía sau màn, chúa tể.
Nhưng hôm nay đến mức độ này, không ngờ tiên cũng thành người trong lao, sống qua ngày trong hoảng sợ!
Ngoài Thiên Đạo ý chí ra,
Trong phương thiên địa này còn có bí mật gì?
"Mặc kệ kết cục sau cùng là gì, ta tin chính mình vô địch, có thể bình định hết thảy!"
Lâm Phong kiên định nói.
Cuối cùng,
Lâm Phong hỏi tên Lạc Tiên, rồi thất vọng rời đi.
Nàng tên Lạc Tiên, một cái tên rất duy mỹ, cũng là một vị tiên phong hoa tuyệt đại!
......
Sau khi rời khỏi Thần Điện, đã là sáng ngày hôm sau.
Lâm Phong đến Thần Đình,
Bởi vì Huyết Vụ Vương muốn hội kiến quần hùng thiên hạ ở đây, nên Thần Đình đã chật ních tu giả từ các thế lực lớn. Vẫn còn vô số tu giả từ bốn phương tám hướng chạy đến, chỉ vì được chứng kiến thịnh hội này!
Lâm Phong không lộ diện,
Hắn bước vào Hư Không, lặng yên không tiếng động đến gần một ngọn đồi. Trong lòng trăm mối ngổn ngang, hắn lựa chọn một mình tĩnh tọa, ngồi trên tảng đá lớn trên đồi suốt hai ngày!
Đến sáng ngày thứ ba,
Hắn mới mở mắt, ánh mắt càng thêm u buồn!
Mà giờ phút này, trong Thần Đình.
Các cường giả đại thế lực ngồi rải rác trong đại sảnh, ồn ào náo nhiệt.
Những người này đều là cường giả lừng lẫy danh tiếng giữa thiên địa, phần lớn là Viễn Cổ Chí Tôn, nhưng cũng có một vài tân duệ xuất hiện trong năm trăm năm trở lại đây, trước kia chưa từng nổi danh, quật khởi vào thời cận đại!
"Đế Uyên chi chủ đến!"
Có người kinh hô.
Một Hôi Y Lão Giả, năm trăm năm không gặp, càng thêm sâu không lường được, chậm rãi bước đến, như đi trong hỗn độn!
Hắn có được Hỗn Độn Thể, từng dễ dàng đỡ được một quyền của Lâm Phong, từ đó danh tiếng vang xa!
"Đạo hữu!"
Thần Đình Chi Chủ mặc Kim Giáp thánh y, thần sắc túc mục, tiến lên nghênh đón.
Nếu giữa thiên địa, Huyết Vụ Vương khiến gã sợ hãi nhất, ba vị tiên, ngũ đại thánh linh khiến gã kiêng kỵ nhất, thì trước mắt vị lão giả này là người gã nhìn không thấu nhất!
"Ừm!"
Đế Uyên chi chủ khẽ gật đầu, rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Ngay sau khi Đế Uyên chi chủ ngồi xuống,
Tiếng kinh hô lại liên tiếp vang lên!
"Ông trời ơi, Phi Thăng Môn môn chủ cũng tới!"
"Mau nhìn, kia là Tiên Minh minh chủ!"
"Còn có Tuyệt Thần Tông tông chủ, hắn quá mạnh mẽ, như một vầng mặt trời đâm đầu về phía ta! A... mắt ta sắp không mở ra được!"
"Kia là tiên tử của Quảng Hàn Cung..."
......
Sau đó,
Các chủ của những thế lực lớn lừng lẫy danh tiếng đương thời nườm nượp kéo đến, ai nấy uy nghiêm, khí độ bất phàm, có Kinh Thiên Vĩ Lực!
Đây là một loạn thế, cũng là một đại thế!
Không giống thời đại Nhân Hoàng Viễn Cổ, cũng khác biệt với Thượng Cổ do Tứ Đại Thần Sơn thống trị, hiện nay giữa thiên địa trăm hoa đua nở, cường giả như măng mọc sau mưa không ngừng trồi lên!
Và giờ,
Những cường giả thanh danh hiển hách này đều đến tham gia yến hội của Thần Đình,
Trong số họ có nhiều người kiêng kỵ Lâm Phong, cũng có nhiều người nể mặt Lâm Phong, không muốn đắc tội Huyết Vụ Vương!
"Thần Đình Chi Chủ, Huyết Vụ Vương đâu? Hắn ở đâu?"
Giọng tiên tử của Quảng Hàn Cung êm tai như chim oanh.
"Cũng sắp đến!"
Thần Đình Chi Chủ cười đáp.
Lúc này, lại có một tiếng cười khẽ vang lên:
"Thần Đình Chi Chủ, nghe nói ngươi ở Đông Thần Sơn bị Huyết Vụ Vương dọa cho quỳ xuống, có thật không?"
Đó là Tiên Minh minh chủ nói,
Một trung niên nam nhân thần sắc lạnh lùng, giờ trên mặt lại mang theo ý cười nhạo.
Lời vừa thốt ra,
Không khí ồn ào trong hội trường lập tức lạnh đi,
Vô số ánh mắt nóng bỏng dồn về Thần Đình Chi Chủ. Sự việc ở Đông Thần Sơn, các thế lực lớn đều đã nghe ngóng được!
Giờ khắc này,
Sắc mặt Thần Đình Chi Chủ bình tĩnh, không chút dị sắc!
Những người trước mắt này còn chưa thấy được sự khủng bố của Lâm Phong, chờ bọn chúng thấy rồi, không chừng còn quỳ nhanh hơn gã.
Nhưng mấy cường giả còn lại của Thần Đình lại có chút ngồi không yên, cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Tiên Minh minh chủ có ý gì? Muốn sỉ nhục chúng ta?"
Một cường giả Thần Đình đứng dậy, lạnh giọng nói.
"Ta chỉ là vô tình nghe được chuyện này, nên tùy tiện hỏi thôi, các ngươi không cần kích động vậy! Nếu có mạo phạm, ta xin lỗi."
Tiên Minh minh chủ khẽ cười.
Mặt cường giả Thần Đình đỏ lên, cảm thấy như đấm một quyền vào bông, lực đạo bị tiêu tan hết, cực kỳ khó chịu.
Thấy cảnh này,
Chư Cường trong hội trường đều lộ vẻ khác lạ, xem ra truyền thuyết là thật, Thần Đình Chi Chủ thật đã quỳ xuống trước Huyết Vụ Vương!
"Không sai, ta đích xác đã quỳ! Bất quá ta cho rằng quỳ trước một cường giả vượt xa mình cũng không có gì mất mặt!"
Thần Đình Chi Chủ dừng lại một chút, rồi cười nói:
"Chờ chút các ngươi thấy rồi, không chừng còn quỳ nhanh hơn ta!"
Lời vừa thốt ra,
Hội trường tĩnh lặng một lúc, rồi:
"Ha ha ha!"
"Ha ha ha ha!"
"Quỳ còn nhanh hơn ngươi?"
Các chủ của các thế lực lớn trong hội trường đều cười không ngậm được mồm,
Bọn chúng là ai?
Đều là cường giả tự nhận vô địch thiên hạ, lòng có tuyệt đối ngạo nghễ, thực lực cũng đứng hàng đỉnh cao thiên địa, bọn chúng sẽ không, cũng không cho phép mình quỳ trước người khác!
"Thần Đình Chi Chủ thật biết tìm lý do cho mình!"
Phi Thăng Môn môn chủ đứng lên, đang định nói tiếp gì đó,
Thì đúng lúc này,
Một giọng nói khàn đặc như tiếng cối xay vang lên bên tai mọi người:
“Người đều đã đến đông đủ cả rồi chứ?”
Trong lòng mọi người giật mình, vội dời mắt nhìn lại, đã thấy một nam tử tóc hoa râm vận bạch y đang bước đến, sắc mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.