Chương 4001
Phù Vân Kiếm tông toàn là kiếm khách, rất nhiều người đều có hộp kiếm, nhưng Diệp Tử Lăng chưa từng nhìn thấy hộp kiếm bạc.
Cạch!
Diệp Tử Lăng khế gõ mũi chân lên đất, rồi xuyên qua đống đổ nát, một lát sau dừng lại trước một mảnh bụi đất.
Vút!
Nàng ta vung tay, bụi bặm tan đi, một cây sáo ngọc từ từ lộ ra hình dáng thật sự.
"Tìm thấy rồi!" Trên mặt Diệp Tử Lăng nở nụ cười giống một bé gái, cầm cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc trong tay, một chiêu cuối cùng của công tử Táng Hoa đã lấy cây sáo
ngọc này làm kiếm chấn nát bàn tay khổng lồ Ma Thiên của Lôi Ưng.
Nhưng hình như công tử Táng Hoa cũng bị thương nặng, nếu không đã tìm được cây sáo ngọc của mình rồi.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Diệp Tử Lăng phai nhạt đi rất nhiều. Nàng ta nhìn xung quanh, hơi cau mày, có lẽ đối phương đang hồi phục vết thương cách đó không xa.
Ong!
Đúng lúc này, Diệp Tử Lăng cảm nhận được một luồng kiếm ý bên ngoài đống đổ nát của rừng Huyết Thạch.
Đột nhiên, trước mắt sáng ngời, thân hình mảnh khảnh không ngừng lóe lên giữa đống đổ nát.
Không lâu sau, Diệp Tử Lăng dừng lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt thoáng hiện vẻ thất vọng.
Người nằm trên đất là Lâm Nhất, sắc mặt hồng hào, hơi thở dài, đang cố gắng mở mắt.