Chương 4212
Hồi lâu, Phong Giác nhịn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nói: "Buông tay, ta không quản nữa là được chứ gì? Cái tên này, ngay cả ta mà cũng ra tay nặng như vậy sao?"
Kiếm Kinh Thiên liếc nhìn hắn ta, trong mắt thoáng qua vẻ châm chọc, tự mình chuốc lấy.
Bị Kiếm Kinh Thiên một chiêu chế phục, khí thế của Phong Giác rõ ràng yếu đi rất nhiều, không còn dám đắc ý nữa.
Kiếm Kinh Thiên dùng thực lực để cảnh cáo hắn ta, cái gì gọi là đại ca của ngươi vẫn sẽ mãi là đại ca của ngươi, cho dù đã thăng cấp lên vương giả cảnh giới Sinh Tử, thì cũng phải ngoan ngoãn chút thì hơn.
Giống như cảm thấy mình cũng có phần quá đáng, Kiếm Kinh Thiên đột nhiên lên tiếng: “Hắn không chết dễ dàng như vậy đâu, huống hồ, không phải ta đang ở đây quan sát rồi hay sao?"
Phong Giác nghe vậy, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Câu này còn giống tiếng người này."
"Nhưng nếu thực sự phải chết, thì ta ra tay có lẽ cũng không kịp để cứu đâu!" Kiếm Kinh Thiên ngừng một lát, lại nói thêm một câu.
Khuôn mặt Phong Giác, lập tức tối sầm lại, tức giận quát: "Coi như ta chưa nói gì.”
Trên tế đàn có chín đỉnh núi bao quanh, Lâm Nhất lấy ra một nghìn viên đan Tinh Thần, lần lượt ném vào trong động không đáy của tế đàn.
Két! Két!
Âm thanh như tiếng xương cốt đang cựa quậy vang lên bên trong, giống như tiếng gỗ bị đốt cháy. Ngay sau đó, ánh lửa từ từ cháy lên từ dưới đáy tế đàn.
"Còn thiếu chút máu ... "
Lâm Nhất hít sâu một hơi, lấy ra một con dao găm, rạch vào lòng bàn tay của mình.
Khi máu tươi nhỏ giọt vào trong, bên dưới tế đàn truyền tới tiếng chuyển động, nhưng chẳng mấy chốc lại dừng lại.