Chapter 3: Chương III
Chương III - Mê Cung
(Phần 1: Impotentia - Sự Bất Lực Của Lý Trí)
“Tư duy là gì, nếu không phải là sự sắp xếp các cảm giác? Và điều gì sẽ xảy ra khi các cảm giác bắt đầu nói dối?” — Tập ghi chép của Theo D’Augustus.
I. Impotentia
Bình minh không đến.
Đã bốn giờ đồng hồ kể từ khi hắn gục ngã trên sàn phòng pháp y. Bốn giờ đồng hồ co quắp trong bóng tối, bám chặt lấy mảnh kim loại như một kẻ chết đuối bám vào một mảnh băng.
Cái lạnh đã trở thành một phần của hắn. Cơn đói đã trở thành ý thức của hắn.
Hắn không thể ở lại đây. Mùi formalin và thép không gỉ, nơi trú ẩn cũ của hắn, giờ đây là một nhà tù tra tấn. Hắn lảo đảo đứng dậy, cơ thể run rẩy vì kiệt sức và sự quá tải. Hắn là một dây thần kinh trần trụi.
Hắn bước ra khỏi bệnh viện St. Thomas lúc 5 giờ sáng.
London ập vào hắn.
Nó không còn là một thành phố. Nó là một sự tấn công.
Âm thanh. Tiếng bánh xe buýt đêm rít trên đường nhựa không phải là một âm thanh, nó là một vết cào bằng kim loại bên trong hộp sọ hắn. Hắn nghe thấy tiếng thì thầm của những người vô gia cư đang ngủ trong hốc tường cách đó năm mươi mét. Hắn nghe thấy tiếng điện chạy trong các cột đèn đường, một tiếng rít cao, mỏng như một sợi dây đàn piano.
Mùi hương. Mùi không khí ẩm ướt của sông Thames. Mùi rác rưởi đang phân hủy trong một con hẻm. Mùi nước tiểu cũ. Mùi nước hoa rẻ tiền từ một người phụ nữ đi làm sớm. Mùi bánh mì nướng từ một quán cà phê. Chúng không hòa quyện. Chúng là hàng ngàn mũi kim riêng rẽ đâm vào khứu giác hắn.
Hắn nôn khan vào một thùng rác ven đường, chỉ có dịch mật.
Hắn chạy. Hắn chạy về căn hộ của mình, không phải để trốn thoát, mà để tìm một phòng thí nghiệm. Hắn vẫn còn là một nhà khoa học. Và đây là một vấn đề cần được giải quyết.
II. Methodologia
Căn hộ, pháo đài duy vật của hắn, đã phản bội hắn.
Hắn khóa trái cửa, kéo rèm, nhưng sự tra tấn không dừng lại. Hắn nghe thấy tiếng nước chảy trong đường ống của người hàng xóm tầng trên, nghe rõ mồn một như thể nó đang chảy qua tai hắn. Hắn nghe thấy tiếng gầm gừ của tủ lạnh.
Hắn phải loại bỏ biến số.
Hắn đi vào phòng thí nghiệm cá nhân của mình, nơi hắn từng dùng để phân tích các mẫu vật nhạy cảm. Hắn cần phải thấy căn bệnh này.
"Máu," hắn lẩm bẩm. "Phải là trong máu."
Hắn lấy một ống tiêm và một dây garô. Nhưng bàn tay hắn run rẩy. Không phải cái run của sự sợ hãi. Đó là cái run của một cơ bắp bị kích thích quá mức.
Hắn cố gắng quấn dây garô, nhưng cảm giác của lớp cao su siết vào da thịt hắn thật ghê tởm . Hắn nghiến răng, cố gắng đưa kim vào tĩnh mạch.
Mùi. Mùi cồn từ miếng gạc khử trùng xộc lên. Nó quá nồng, hăng như axit.
Hắn giật tay lại, đánh rơi ống tiêm. Tiếng kim loại va vào sàn gạch vang lên như một tiếng súng.
Hắn thất bại. Hắn thậm chí không thể thực hiện một thao tác y tế cơ bản.
Hắn lảo đảo đến bên máy tính. Logic. Hắn cần logic. Hắn sẽ tra cứu các tạp chí. Rối loạn thần kinh do độc tố kim loại nặng. Viêm não cấp tính.
Hắn bật màn hình.
Ánh sáng xanh từ màn hình LED chiếu vào mắt hắn. Nó không phải là ánh sáng. Nó là một cú đấm . Một cơn đau vật lý dữ dội, như hàng ngàn mảnh kính vỡ, đâm thẳng vào võng mạc và xuyên ra sau gáy.
Hắn gào lên, xô ngã chiếc ghế, che mắt lại.
Hắn nhận ra. Hắn không thể.
Đức tin của hắn, khoa học, đang gào thét đòi hỏi sự quan sát.
Nhưng chính các giác quan dùng để quan sát của hắn giờ đây là kẻ thù. Hắn không thể đọc. Hắn không thể chạm. Hắn không thể ngửi.
Khoa học đã từ bỏ hắn.
Hắn ngồi co quắp trong bóng tối của căn hộ. Trên bức tường đối diện bàn làm việc, nơi từng treo một bản in của "Người Vitruvius", giờ đây là một tấm bảng trắng. Hắn đã biến cơn hoang tưởng của mình thành một dự án .
Trên tấm bảng trắng, thứ duy nhất hắn có thể chịu đựng được trong ánh sáng mờ, hắn dùng một cây bút dạ đen, run rẩy viết ra phân loại của mình.
LOÀI A (DỮ LIỆU CÁ NHÂN)
· Triệu chứng: Ấm, Đói, Giận dữ (kích động), Ồn ào (quá tải giác quan).
· Vật chứng: Mảnh kim loại của hắn. Cái xác ở Southbank.
· Hiện thân: ???
LOÀI B (DỮ LIỆU BÊN NGOÀI)
· Triệu chứng: Lạnh, Trống rỗng, Chính xác, Tĩnh lặng (vô trùng).
· Vật chứng: Cái xác điêu khắc ở Tate Modern.
· Hiện thân (Suy đoán): Lena Alexandra Windsor?
Hắn vừa viết xong dòng chữ "Lena".
Ngay lập tức, mảnh kim loại trong túi quần hắn nóng lên. Một cái nóng đột ngột, phẫn nộ. Cơn đói trong lồng ngực hắn không còn âm ỉ; nó gầm lên, một cơn thịnh nộ nguyên thủy, một sự thù hận không phải của hắn. Hắn cảm thấy một ham muốn mãnh liệt, không phải để tìm mảnh còn lại, mà là để phá hủy cái thứ "Loài B" kia.
Hắn lùi lại, thở hổn hển.
Tấm bảng không còn là một phân tích. Nó là một bản đồ chiến trường. Hắn, một cá thể Loài A, vừa bị một cá thể Loài B cảnh cáo . Vụ án ở Tate không phải là một vụ giết người. Đó là một sự trưng bày quyền lực. Một lời đe dọa.
III. Vektor
Hắn bị giam cầm trong bóng tối của căn hộ mình trong hai ngày. Hắn chỉ ăn khi cơn đói vật lý vượt qua được sự ghê tởm của mùi vị. Hắn uống nước, cảm nhận được từng ion khoáng chất tan trên lưỡi.
Sự tra tấn là không ngừng. Cơn đói của mảnh kim loại, cơn đói tìm kiếm sự cân bằng, đang gặm nhấm hắn.
Nhưng nó không còn là một cảm giác mơ hồ. Nó là một vector . Một lực hút.
Hắn đứng giữa phòng khách tăm tối, nhắm mắt lại. Hắn cảm nhận được nó. Một sự co kéo vi tế, gần như không thể nhận thấy, trong lồng ngực. Nó không chỉ đói . Nó đói về một hướng cụ thể.
Hắn không có manh mối. Hắn không có logic.
Hắn chỉ còn lại cảm giác âm ỉ này, cái cảm giác thiếu thốn, trống vắng.
Hắn quấn khăn quanh cổ, che gần hết mặt. Hắn đeo kính râm đen, ngay cả khi trời đã về chiều. Hắn nhét mảnh kim loại vào túi áo khoác.
Hắn bước ra khỏi căn hộ, không phải với tư cách một nhà khoa học, mà là một con thú đánh hơi.
Hắn để lực hút dẫn đường.
Hắn đi bộ. Hắn không dùng tàu điện ngầm; âm thanh của kim loại nghiến vào nhau quá sức chịu đựng. Hắn đi qua Southwark, qua cây cầu Blackfriars. Tiếng ồn của thành phố gào thét. Mùi của hàng ngàn người. Hắn phải cắn vào bao tay da của mình để không gào lên.
Cứ mỗi lần hắn rẽ sai, lực hút dường như yếu đi. Mỗi khi hắn đi đúng hướng, cơn đói lại trở nên sắc nét hơn.
Nó không dẫn hắn đến một nơi logic. Nó không dẫn hắn đến một phòng thí nghiệm hay một thư viện.
Lực hút kéo hắn đến Cecil Court.
Một con hẻm hẹp, nằm khuất giữa Charing Cross và Leicester Square. Một vết nứt trong thời gian. Không khí đặc quánh mùi giấy cũ, mùi sáp đánh bóng và mùi bụi bặm của hàng thế kỷ. Những người đi qua đây dường như cũng di chuyển chậm hơn, bị cái nặng của lịch sử níu lại.
Cơn đói của hắn, lực hút, trở nên dữ dội. Hắn không còn đi. Hắn đang bị kéo .
Nó kéo hắn đến một cửa hàng nằm khuất ở cuối hẻm, không có biển hiệu rõ ràng. Chỉ có một cái tên bằng đồng đã xỉn màu: "Bibliotheca Artis". Kính cửa sổ bẩn thỉu, trưng bày những vật thể kỳ lạ: một bộ dụng cụ phẫu thuật từ thời Victoria, những con bọ hung bằng đá, và một quả cầu thiên văn bằng đồng.
Cơn đói của hắn gầm lên. Nó đã tìm thấy tổ.
IV. Experimentum
Hắn bước vào. Một tiếng chuông gió bằng đồng vang lên, âm thanh nghe khô khốc.
Bên trong tối và chật chội. Sách và các vật thể xếp chồng lên nhau, không phải một cửa hàng, mà là một hầm mộ. Một người đàn ông, gầy gò, da như giấy nến, ngẩng đầu lên từ sau một quầy sách cao. Ông ta không đeo kính, nhưng đôi mắt đục ngầu dường như nhìn xuyên qua Theo.
"Chúng tôi sắp đóng cửa," ông ta nói, giọng khô như lá.
Theo không trả lời. Cơn đói của hắn đã dịu lại. Từ một lực hút, nó chuyển thành một trạng thái rung động vi tế. Hắn đang ở gần .
Hắn là một nhà khoa học. Hắn cần một thí nghiệm.
Hắn đưa tay vào túi, nắm chặt mảnh kim loại. Hắn bắt đầu quét . Hắn đi dọc theo các kệ sách, giữ bàn tay mình ở một khoảng cách không đổi.
Kệ A: "Lịch sử Quân sự Anh". Không có gì. Kệ B: "Tiểu thuyết Victoria". Không có gì. Kệ C: "Triết học Tự nhiên & Giả kim thuật".
Bzzzt.
Mảnh kim loại rung lên. Một cơn đau buốt, sắc lẻm, bắn thẳng từ hông lên não hắn.
Dữ liệu.
Tim hắn đập thình thịch. Ông già đang quan sát hắn, vẻ tò mò.
Theo rút một cuốn sách ra. Bìa da đã nứt. "Aurora Consurgens". Hắn mở nó ra.
Rung động yếu.
Hắn rút một cuốn khác. "De Alchemia".
Rung động mạnh hơn.
Hắn đã có một phương pháp luận. Hắn không "đọc" chúng. Hắn đang đo lường chúng.
Hắn thử cuốn thứ ba, một bản sao cũ, đóng gáy xấu xí. "Clavicula Salomonis”.
Ngay khi ngón tay hắn chạm vào gáy sách, mảnh kim loại trong túi hắn gào thét . Nó nóng lên, gần như bỏng rát. Cơn đói bùng nổ.
Đây rồi.
Hắn run rẩy mở cuốn sách. Hắn không cần phải tìm. Cuốn sách tự động mở ra một trang đã bị xem quá nhiều lần.
Con dấu thứ tám.
Trang sách màu ngà ố vàng vẽ một ấn ký khiến tim Theo đập thình thịch. Nó không giống bất kỳ biểu tượng tôn giáo nào hắn từng thấy. Đó là một vòng tròn hoàn hảo, bên trong là một cấu trúc hình học được vẽ bằng những nét mực đen, sắc nét đến rợn người. Hai thanh kim loại tạo thành một cánh cung góc cạnh, và một mũi tên duy nhất, một đường thẳng tắp, tàn nhẫn, xuyên thẳng từ dưới lên. Nó trông như một bản vẽ kỹ thuật cho một cỗ máy giết chóc, lạnh lùng và chính xác.
Mảnh kim loại rung lên dữ dội, đồng bộ với hình ảnh.
Hắn nghiến răng, đọc dòng chữ Latin bên cạnh:
"Barbatos. Công tước thứ Tám. Hắn nghe thấy tiếng nói trong ngôn ngữ vạn vật. Tiếng chim là tín hiệu con mồi. Tiếng gầm của bạo chúa là lời thách thức. Lịch sử thầm thì vị trí xác chết thối rữa. Hắn không tìm kho báu - hắn đánh hơi thấy sự yếu đuối."
Máu trong người Theo đông cứng lại.
Hắn hiểu được tiếng nói của vạn vật.
Cơn điên của hắn. Tiếng rít của thành phố. Tiếng côn trùng thì thầm. Tiếng thì thầm của hàng triệu người.
Đó không phải là tiếng ồn .
Phải chăng đó là ngôn ngữ ?
Hắn không bị điên. Hắn đang lắng nghe .
Căn bệnh của hắn... có một cái tên. Barbatos.
"Một cuốn sách thú vị," giọng nói khô khốc của ông già vang lên ngay sau lưng hắn.
Theo giật mình, đóng sầm cuốn sách lại.
Ông già không nhìn hắn. Ông ta đang nhìn cuốn sách . "Một bản sao thế kỷ 19. Vô giá trị với hầu hết mọi người. Nhưng lại là tất cả đối với một số người."
"Ông biết gì về nó?" Theo hỏi.
"Ta biết rằng những người tìm kiếm nó thường không biết mình đang tìm gì," ông già nói. "Họ tìm kiếm Chìa khóa , nhưng họ không biết Ổ khóa ở đâu."
Đôi mắt đục ngầu của ông ta di chuyển, nhìn vào túi áo khoác của Theo, nơi mảnh kim loại đang tạo ra một lực căng phồng nhẹ.
"Và đôi khi," ông già thì thầm. "Họ mang theo Ổ khóa mà không biết."
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Theo, một cái lạnh khác hẳn. Cái lạnh vô trùng của Tate Modern.
Reng...
Chiếc chuông đồng ở cửa vang lên.
Cơn đói của Theo im bặt. Mảnh kim loại trong túi hắn, từ nóng rát, đột ngột chuyển sang lạnh như đá .
Hắn quay lại.
Lena Alexandra Windsor đang đứng ở cửa, lau đôi giày cao gót của mình vào tấm thảm chùi chân. Nàng mặc một chiếc áo măng tô trắng, không một nếp nhăn.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt màu bạc của nàng khóa thẳng vào Theo.
Nàng mỉm cười. Một nụ cười hoàn hảo, không một chút hơi ấm.
"Thật trùng hợp," nàng nói. "Tôi cũng đang tìm một cuốn sách."