Chapter 5: Chương V
Chương V – Tước đoạt
“Hoang tưởng là gì, nếu không phải là lý trí nhận ra rằng nó đang bị quan sát?” — Tập ghi chép của Theo D’Augustus.
I. In Absentia
Bóng tối trong căn hộ của Theo không còn là một nơi trú ẩn. Nó là một cái lồng.
Hắn ngồi bất động trên sàn nhà lạnh lẽo, tấm bảng trắng về "Các Loài" của hắn lờ mờ trong ánh sáng xám hắt vào từ khe rèm. Hắn đã ở đó bao lâu? Một ngày? Hay hai? Thời gian đã mất đi ý nghĩa, bị nghiền nát giữa hai lực lượng tuyệt đối.
Hắn đã bị dồn vào chân tường, một cuộc cờ tàn hoàn hảo.
Từ bên trong, LOÀI A, cái đói, sự hỗn loạn, thứ bản năng nóng rực, liên tục gầm gừ. Nó không còn là một lực hút mơ hồ. Nó là một con thú bị nhốt. Cơn đói này không chỉ là một sự cuồng nộ; nó là một sự thiếu hụt, một khoảng trống vật lý. Hắn có thể cảm nhận nó như một lỗ hổng, một vết thương âm, nằm ngay sau xương ức của hắn. Nó không chỉ gầm gừ; nó co thắt , một cơn đói cồn cào không phải vì thức ăn, mà là vì... một thứ gì đó. Một sự hoàn chỉnh . Cái "phương trình không hoàn chỉnh" mà Lena đã chế nhạo.
Cơn cuồng nộ không có chỗ để giải phóng bắt đầu quay lại tấn công chính vật chứa của nó. Một cơn sốt âm ỉ bắt đầu chạy dọc sống lưng hắn. Da hắn nóng lên, nhưng hắn cảm thấy lạnh. Một sự mâu thuẫn sinh học.
Từ bên ngoài, LOÀI B, Lena, "Người Giám Hộ", bức tường băng của trật tự, thứ đang siết lại. Nàng không cần phải ở đó. Sự vắng mặt của nàng còn áp đảo hơn cả sự hiện diện. Nàng đã tuyên bố bắt đầu cuộc cách ly, và giờ đây, mọi thứ hắn nhìn đều là một phần của phòng thí nghiệm.
Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của mình. Im lặng. Hắn nhìn vào màn hình máy tính. Đã tắt. Hắn lắng nghe tiếng ống nước của tòa nhà.
Sự im lặng này khác với sự im lặng của nàng. Đây là sự im lặng của một con mồi đang nín thở, lắng nghe tiếng bước chân của kẻ săn mồi.
Hắn là một nhà khoa học. Phản ứng đầu tiên của hắn khi đối mặt với một giả thuyết—dù hoang đường—là kiểm chứng nó.
Giả thuyết của hắn: Ta đã bị cách ly.
Hắn phải cử động. Hắn phải chạm vào các bức tường của cái lồng.
Cơn đói bên trong hắn gầm lên, đồng ý. Hãy cử động. Hãy phá vỡ.
Hắn đứng dậy. Cơ thể hắn đau nhức. Hắn mặc lại bộ quần áo cũ. Hắn cần một hằng số. Hắn cần quay lại nơi logic của hắn vẫn còn ngự trị.
Bệnh viện. Phòng pháp y. Nơi trú ẩn bằng thép không gỉ.
Hắn mở cửa căn hộ. Không khí hành lang ập vào, mang theo mùi thảm cũ và mùi thức ăn của người hàng xóm. Các giác quan của hắn vẫn bị tra tấn, nhưng giờ đây chúng bị át đi bởi một mục đích duy nhất: tìm ra giới hạn của cái lồng.
II. Vigilia
London buổi sáng. Một cỗ máy xám xịt, ồn ào. Hắn đi bộ. Hắn không thể mạo hiểm với không gian chật hẹp của tàu điện ngầm, nơi cơn cuồng nộ của hắn có thể bùng nổ khi bị va chạm.
Hắn đi qua cổng bệnh viện St. Thomas. Mùi thuốc sát trùng và mùi xe cứu thương. Hắn từng coi đây là mùi của công việc. Giờ nó mang mùi của một sự phán xét.
Hắn bước vào khu hầm, nơi đặt phòng pháp y. Hắn quẹt thẻ an ninh của mình vào đầu đọc.
Bíp. Đèn đỏ.
ACCESS DENIED.
Tim hắn đập lỡ một nhịp. Hắn quẹt lại.
Bíp. Đèn đỏ.
Cái lạnh chạy dọc sống lưng hắn, không liên quan gì đến mảnh kim loại. Đây là cái lạnh của thực tại.
"Tôi có thể giúp gì cho ngài, bác sĩ D'Augustus?"
Một giọng nói bình thản. Hắn quay lại. Một người phụ nữ trong bộ đồng phục quản lý bệnh viện, tóc búi chặt, đeo kính. Hắn đã từng gặp bà ta, nhưng không thể nhớ tên.
"Thẻ của tôi," hắn nói. "Nó không hoạt động."
Người phụ nữ nhìn vào máy tính bảng của bà ta. "Đúng vậy," bà ta nói, không ngước mắt lên. "Ngài đã được xếp vào diện nghỉ phép hành chính."
"Nghỉ phép gì? Ai ra lệnh?"
Lần đầu tiên, người phụ nữ ngước nhìn hắn. Đôi mắt bà ta lạnh lùng, vô cảm. Một sự vô cảm gần như là máy móc. "Chúng tôi nhận được thông báo từ ban giám đốc, yêu cầu ngài tạm thời nghỉ việc, chờ một cuộc đánh giá tâm lý."
Đánh giá tâm lý?
Sự sỉ nhục lạnh ngắt ập đến. Tâm trí Theo lúc này không còn bất cứ khả năng suy nghĩ nào, và hắn biết, hắn biết rằng những trường hợp như thế này não bộ con người sẽ tìm kiếm một lý do, một thứ gì đó có thể neo một mỏ neo cho thực tại đang dần sụp đổ.
Và Theo cũng không phải ngoại lệ, lúc này hắn chỉ nghĩ đến Lena. Nàng không cần dùng vũ lực. Nàng dùng vũ khí của thế giới văn minh. Nàng đang tuyên bố hắn bị điên .
"Tôi cần lấy đồ đạc của mình," hắn nghiến răng. Cơn đói bên trong hắn đang gào thét trước sự xúc phạm này.
"Rất tiếc, bác sĩ," người phụ nữ nói, giọng không một chút xúc cảm. "Phòng pháp y của ngài hiện đang bị niêm phong để 'kiểm kê'. Đồ đạc cá nhân của ngài sẽ được đóng hộp và gửi về địa chỉ nhà."
Niêm phong. Kiểm kê.
Họ đang dọn dẹp dấu vết của hắn. Họ đang xóa sổ hắn.
Cơn giận bùng lên, nóng rát. Hắn muốn giết chết người phụ nữ này. Hắn muốn đấm vỡ tấm kính an ninh.
Không. Hắn kiềm chế. Đó là điều nàng muốn. Nàng muốn hắn "vỡ ra". Nàng muốn hắn bộc lộ "triệu chứng" của mình, để xác nhận chẩn đoán của nàng.
Hắn quay gót, không nói một lời, bước đi.
"Chúc ngài một ngày tốt lành, bác sĩ," giọng nói vô cảm của bà ta vang lên sau lưng hắn.
Hắn bước ra khỏi bệnh viện, không về nhà. Hắn đến một quán cà phê công cộng, mùi cà phê cháy khét lẹt xộc lên. Hắn ngồi ở một góc tối, dùng chiếc máy tính xách tay cũ, kết nối vào mạng wifi không bảo mật.
Hắn thử gọi cho Walsh qua một ứng dụng gọi điện.
SỐ ĐIỆN THOẠI KHÔNG TỒN TẠI.
Không phải là "thuê bao không liên lạc được". Mà là không tồn tại .
Cùng lúc đó, hắn cố truy cập vào cổng thông tin nội bộ của cảnh sát.
TÀI KHOẢN BỊ VÔ HIỆU HÓA.
Hắn rùng mình. Trong vòng vài phút, hệ thống đã xác nhận: số điện thoại của một thanh tra kỳ cựu đã bị xóa sổ, và tài khoản của một bác sĩ pháp y hàng đầu đã bị vô hiệu hóa. Quyền lực cỡ nào mới làm được điều đó?
Hệ thống của Lena, hệ thống của TRẬT TỰ, không phải là một bức tường thép. Nó là một mạng lưới. Và từng mắt lưới xung quanh hắn vừa đồng loạt bị thắt lại. Hắn không bị tấn công; hắn chỉ đơn giản là bị xóa bỏ .
Hắn là một bác sĩ không có bệnh viện.
Một nhà khoa học không có phòng thí nghiệm. Một công dân không có liên hệ.
Hắn không còn là Theo D'Augustus. Hắn chỉ là một "biến số đi lạc".
III. Fuga
Hắn quay trở lại căn hộ. Nơi này giờ đây mang một ý nghĩa mới. Nó không phải là nhà. Nó là cái bẫy cuối cùng.
Hắn không bật đèn. Hắn ngồi trong bóng tối của phòng khách hàng giờ liền. Bị tước bỏ công việc, bị tước bỏ liên lạc, bị tước bỏ cả danh tính. Lý trí của hắn, thứ vũ khí duy nhất của hắn, đã bị bẻ gãy. Giờ đây chỉ còn lại sự im lặng.
Sự im lặng này ngột ngạt. Hắn nhớ lại một ký ức xa xăm, khi hắn khoảng sáu tuổi, bị nhốt trong một cái tủ quần áo cũ trong trò chơi trốn tìm. Cái mùi gỗ cũ và băng phiến, sự chật chội, và bóng tối đặc quánh. Cảm giác đó quay trở lại, bức bối, tuyệt vọng. Cái lồng vô hình của Lena còn tồi tệ hơn cả cái tủ đó.
Cơn đói bên trong hắn gầm gừ, không phải sự giận dữ, mà là sự bồn chồn của một con thú bị nhốt. Nó muốn hắn di chuyển. Nó ghét sự tĩnh lặng này.
Hắn phải nhìn thấy bức tường của cái lồng.
Hắn lết đến cửa sổ, kéo hé tấm rèm.
Bên kia đường, dưới một ngọn đèn đường chập chờn, một chiếc xe Bentley màu đen tuyền đang đậu. Một chiếc xe hoàn toàn sạch sẽ, không một hạt bụi, lạc lõng trên con phố bẩn thỉu. Nó không có biển số.
Hắn đứng bất động, tim đập thình thịch. Hắn đã thấy nó. Hay hắn nghĩ là đã thấy nó?
Mười phút trôi qua. Hai mươi phút.
Chiếc xe không di chuyển. Không ai ra, không ai vào. Nó chỉ ở đó. Quan sát. Một con mắt vô tri, bằng thép và kính.
Một ý nghĩ lướt qua tâm trí hắn, một ý nghĩ thì thầm, xa lạ, đầy thích thú độc ác: ...Ngon... Nó đang săn. Hãy săn lại nó...
Hắn giật mình lùi lại, tay siết chặt. Cơn hoang tưởng của hắn vừa được xác nhận, và một thứ gì đó bên trong hắn... vừa vui mừng vì điều đó. Nỗi sợ hãi của Theo D'Augustus và sự phấn khích của BẢN NĂNG đang xé rách hắn.
Đó là bằng chứng hắn cần. Sự hoang tưởng và thực tại vừa hòa làm một.
Căn hộ của hắn, pháo đài của chủ nghĩa duy vật, đã bị xâm phạm. Hắn đã bị theo dõi. Nàng biết hắn ở đây.
Hoặc là thực tại đang chống lại hắn, hoặc là hắn đang điên.
Cơn hoang tưởng bùng nổ. Hắn lùi lại khỏi cửa sổ. Hắn nhìn vào các bức tường. Có camera không? Hắn nhìn vào chiếc tivi đã tắt. Có micro không? Hắn có thể nghe thấy tiếng tĩnh điện rít lên trong các thiết bị, nhưng giờ đây hắn không biết đó là do sự quá tải giác quan của hắn, hay là tiếng rít của các thiết bị giám sát.
Cái lồng đang co lại.
Hắn nhận ra một sự thật đơn giản, tàn nhẫn. "Bác sĩ Theo D'Augustus" đã chết. Anh ta đã bị Lena "thanh trừng" khỏi thế giới.
Nếu hắn ở lại đây, họ sẽ đến. Không phải với súng. Họ sẽ đến với áo blouse trắng. Họ sẽ đến với một chiếc xe cứu thương và một lệnh "đánh giá tâm lý". Họ sẽ nhốt hắn vào một căn phòng có đệm mút, nơi hắn sẽ bị nghiên cứu như một con vật cho đến khi cơn đói bên trong xé nát hắn, hoặc cho đến khi họ quyết định "thí nghiệm" đã hoàn tất.
Lý trí cũ của hắn đã chết. Một logic mới phải được sinh ra.
Logic của BẢN NĂNG.
“Cái bóng mới là vấn đề, Theo. Cái bóng là nơi trật tự thất bại.”
Hắn nhớ lại lời nói của Lena ở thư viện Gordonstoun. Lời nói của một cô gái mười sáu tuổi. Lời nói của một nhà triết học về trật tự.
Nàng đã tự đưa cho hắn chìa khóa.
Nàng là Trật Tự. Nàng kiểm soát ánh sáng . Nàng kiểm soát hệ thống . Nàng kiểm soát mạng lưới điện, hồ sơ cảnh sát, tài khoản ngân hàng, hệ thống bệnh viện. Nàng kiểm soát mọi thứ có thể được kiểm kê .
Nhưng nàng không thể kiểm soát những gì nằm ngoài hệ thống. Nàng không thể kiểm soát bóng tối, sự hỗn loạn, những con hẻm bẩn thỉu, những giao dịch bằng tiền mặt, những kẻ sống ngoài vòng pháp luật.
Nàng không thể kiểm soát hắn, nếu hắn chấp nhận trở thành một "cái bóng".
Cơn đói bên trong hắn gầm lên, một sự đồng thuận man rợ. Nó không muốn bị nhốt. Nó muốn được tự do. Nó muốn săn .
Hắn phải từ bỏ mọi thứ. Hắn phải trở thành "biến số đi lạc" mà nàng cáo buộc hắn.
IV. In Umbra
Hắn di chuyển với một sự chính xác mới, sự chính xác của một kẻ sinh tồn.
Hắn đi vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc ba lô cũ.
Tiền mặt. Hắn rút toàn bộ số tiền mặt hắn cất giữ. Vài ngàn bảng. Đủ để sống vài tuần.
Thẻ tín dụng, điện thoại, máy tính xách tay. Hắn ném tất cả vào bồn tắm.
Hắn nhớ lại các nguyên tắc theo dõi cơ bản. Logic của một nhà khoa học, một bác sĩ pháp y, biết rõ: mọi thiết bị số đều là một con mắt. Mọi giao dịch điện tử đều là một dấu chân. Để biến mất thực sự trong thời đại này, hắn phải trở thành một bóng ma kỹ thuật số.
Vô dụng. Chúng là những thiết bị theo dõi.
Quần áo. Những bộ đồ tối màu, thực dụng. Một con dao phẫu thuật.
Cuốn sách. Cuốn "Clavicula Salomonis" hắn lấy từ hiệu sách. Hắn nhét nó vào ba lô. Đây là tấm bản đồ duy nhất của hắn.
Và mảnh kim loại. Hắn lấy nó ra khỏi túi áo khoác. Nó ấm áp, rung động nhẹ trong lòng bàn tay hắn. Nó không còn là một lời nguyền. Nó là vũ khí duy nhất của hắn. Nó là la bàn của hắn.
Hắn nhìn quanh căn hộ lần cuối. Những cuốn sách của Voltaire, Spinoza. Bằng cấp của hắn. Bằng chứng về một cuộc đời dựa trên logic.
Tất cả đều là một ngôi mộ. Một cái kén mà hắn phải lột bỏ.
Hắn không đi ra bằng cửa chính. Nàng đang chờ đợi ở đó. Hệ thống của nàng đang chờ đợi.
Hắn mở cửa sổ phòng ngủ, trèo ra lối thoát hiểm bằng sắt, thứ hắn chưa bao giờ dùng đến. Mùi rỉ sét và mùi mưa ẩm ập vào mặt hắn.
Hắn trèo xuống con hẻm bẩn thỉu phía sau tòa nhà. Mùi rác rưởi và nước tiểu. Các giác quan của hắn gào thét, nhưng lần này, có một sự khác biệt.
Hắn không còn là nạn nhân của sự hỗn loạn. Hắn đang sử dụng nó.
Hắn bước ra khỏi con hẻm, hòa vào dòng người trên đường phố London. Một khuôn mặt vô danh trong đám đông.
Hắn không còn là Bác sĩ Theo D'Augustus, nhà khoa học duy vật.
Hắn là LOÀI A. Một sinh vật của bản năng, bị săn đuổi bởi trật tự, đang lẩn trốn trong những cái bóng của thành phố.
Hắn tự do.
Và lần đầu tiên kể từ khi cơn ác mộng này bắt đầu, mảnh kim loại trong túi hắn không gầm gừ vì giận dữ hay sợ hãi.
Nó rung động vì thích thú.