(Đã dịch) Giới Hoàng - Chương 917 : Cuồng vọng Tiểu Lang Vương!
Có khí tức tương đồng với Tư Mã Thu Nguyệt, không nghi ngờ gì nữa, chính là khách đến từ Tinh Hải.
Nếu là khách đến từ Tinh Hải, Thạch Phong liền đoán được thân phận của Dạ Phụng.
Lang Vương cung của Tinh Hải.
Dạ Phụng này hiển nhiên chính là Tiểu Lang Vương của Lang Vương cung.
Trong Tinh Hải cũng có ma thú sinh sống. Trong số đó, mạnh mẽ nhất chính là tinh linh sói, từng được Đế Lang để mắt tới, ban tặng huyết mạch Đế Lang, cải tạo dòng máu, từng bước trở thành một trong những chủng tộc ma thú cường đại nhất Tinh Hải. Lang Vương cung này có mối liên hệ mật thiết với bầy tinh linh sói. Nghe nói, chủ nhân đời đầu tiên của Lang Vương cung chính là người được Tinh Lang Vương nhận làm chủ, từ đó từng bước lớn mạnh, lập nên Lang Vương cung.
"Cút đi."
Tiểu Lang Vương Dạ Phụng chẳng thèm nhìn Thạch Phong lấy một cái. Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào dung nhan tuyệt mỹ của Bắc Khuynh quốc, nóng bỏng vô cùng, như muốn thiêu đốt, hòa tan Bắc Khuynh quốc vậy.
Thạch Phong thản nhiên, lạnh nhạt, thậm chí không buồn mở miệng.
Hắn đã gặp nhiều kẻ ngông cuồng, nhưng dám lớn lối và ngang ngược với hắn – tên đồ tể điên này – thì Dạ Phụng là người thứ hai, người đầu tiên chính là Tử Dương thiếu tông.
"Nha..."
"Ta nói sao, ai dám cản đường bổn vương, hóa ra là ngươi, tên đồ tể điên này à."
Dạ Phụng như thể vừa mới nhìn thấy Thạch Phong, khóe miệng nhếch lên một n��� cười mỉa mai.
"Bắc Khuynh quốc là nữ nhân của ta." Thạch Phong khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nhìn Dạ Phụng. Đó là một tư thái quan sát, đồng thời cũng là thái độ ngang ngược không đặt Dạ Phụng vào mắt.
Nói về sự ngông cuồng, cả hai đều ẩn chứa tính ngông cuồng đến tận xương tủy, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
"Ngươi xứng ư?" Dạ Phụng giễu cợt nói.
"Xứng hay không đó là chuyện của ta." Thạch Phong thừa hiểu Bắc Khuynh quốc dù thế nào đi nữa cũng đã hy sinh quá nhiều vì hắn. Hắn đương nhiên cũng muốn đáp trả như một người đàn ông, nên không chút do dự gánh vác nhiệm vụ hộ hoa sứ giả cho Bắc Khuynh quốc, gạt bỏ mọi ý nghĩ của những kẻ đang có ý đồ với nàng.
"Ngươi thật sự không xứng. Trong mắt bổn vương, trong bát hoang thập địa rộng lớn này, chỉ có bổn vương mới có tư cách làm nam nhân của nàng." Dạ Phụng vươn ngón tay, khẽ lắc đầu, "Ngươi cút đi, ta không giết cái đồ vô dụng như ngươi, miễn cho vết máu dơ bẩn của ngươi làm bẩn tay bổn vương."
Tóc Thạch Phong bỗng nhiên bay phất phới.
D�� Phụng khinh miệt nói: "Không phục ư? Ha ha, bổn vương cảm thấy nói chuyện nhảm với ngươi nhiều như vậy cũng chỉ là tốn công vô ích, mà ngươi còn dám không phục."
"Ta là không phục." Thạch Phong gật đầu.
"Không phục, ngươi cũng không có tư cách để bổn vương phải ra tay." Dạ Phụng khinh miệt nói, cất bước tiến lên, "Cứ để tay sai của bổn vương dạy dỗ ngươi, tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia."
Hắn nói xong, đi thẳng về phía trước, hoàn toàn không nhìn Thạch Phong đang ngăn cản.
Thạch Phong vừa định ra tay, trong lúc đó, hắn chợt phát hiện, không biết từ lúc nào, một bóng người đã xuất hiện phía sau Tiểu Lang Vương Dạ Phụng, như một bóng ma, trực tiếp dùng một thanh thần kiếm ám sát hướng yết hầu Thạch Phong.
Nhanh đến cực điểm.
Kiếm xuất không tiếng động.
"Kia đại khái chính là Ám Lang vệ của Tiểu Lang Vương." Thạch Phong lạnh nhạt nói.
"Hừ."
Tiểu Lang Vương Dạ Phụng lười nhác liếc nhìn Thạch Phong một cái, hừ lạnh một tiếng, rồi bay lên đi mất.
"Ngươi hay là lưu lại cho ta." Thạch Phong cũng không thèm nhìn Ám Lang vệ kia, đưa tay vồ xuống một chưởng.
Bàn tay phải hắn ánh bạc điện chớp lóe, mờ ảo hiện lên hình ảnh một ngọn Thần Long hoàng kim đang lấp lánh trên bàn tay. Khí tức mênh mông cuồn cuộn không ngừng, mang theo sức mạnh kinh hoàng trực tiếp ép xuống.
Rắc!
Thanh thần kiếm không tiếng động kia bị một chưởng của hắn đập nát. Lực lượng mạnh mẽ đó lập tức đánh thẳng vào ngực Ám Lang vệ, muốn một kích tất sát, hoàn toàn không có ý định nương tay.
Ám Lang vệ kinh hãi kêu lên một tiếng, vội vàng thối lui thật nhanh về phía sau.
Dù đã tránh né, nhưng hắn vẫn bị lực lượng kia chấn động, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
"Ừm."
Thân hình Tiểu Lang Vương Dạ Phụng lập tức khựng lại. Trên người hắn một luồng sói khí bàng bạc tán phát ra. Ngay khoảnh khắc đó, Dạ Phụng như biến thành một con thần sói, đôi mắt ánh lên vẻ hung tợn, và nói: "Xem ra ta muốn mượn của ngươi một thứ."
"Muốn mượn cái gì?" Thạch Phong lạnh lùng nhìn Dạ Phụng.
"Đầu của ngươi." Dạ Phụng chắp hai tay sau lưng, ngữ khí vô cùng bá đạo, không cho phép ai phản kháng.
Thái độ này khiến Bắc Khuynh quốc cũng phải nhíu mày. Kẻ này quả thực quá mức tự phụ, đến mức khiến nàng cũng sinh lòng phản cảm. Nàng nào hay, Thạch Phong trước đây cũng từng có lúc như vậy, nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ như thế. Ngược lại, chính vì thái độ của Dạ Phụng đối với Thạch Phong mà nàng mới sinh lòng phản cảm.
Sự thay đổi tâm lý của một người thường diễn ra một cách lặng lẽ.
Ngay cả Bắc Khuynh quốc, người là chuyển thế của vị Đế quân Bắc Đẩu cao quý, cũng không cách nào nhận ra sự chuyển biến vô thức này của chính mình.
"Nếu ta không mượn thì sao?" Thạch Phong đương nhiên không thể dâng đầu mình cho Tiểu Lang Vương Dạ Phụng.
Dạ Phụng thản nhiên nói: "Vậy ta cũng chỉ đành tự mình đến lấy thôi."
Hắn từ đầu đến cuối vẫn không hề đặt Thạch Phong vào mắt, luôn lộ rõ vẻ xem thường.
"Vậy ngươi liền tự mình tới lấy." Thạch Phong bình tĩnh nói.
Xoát.
Bàn tay Dạ Phụng chớp nhoáng vồ ra, thẳng đến đầu Thạch Phong. Hơn nữa, đôi mắt hắn còn không thèm nhìn Thạch Phong, trong mắt hắn, điều đó là không cần thiết.
Thạch Phong nhếch lên một tia trào phúng ở khóe miệng.
Thần niệm!
Không cần ra tay, thần niệm liền bộc phát ra trong chốc lát. Hắn muốn phá vỡ sự tự tin vô địch của Dạ Phụng. Kẻ này quá mức càn rỡ, đã chọc giận Thạch Phong, khiến hắn phải vận dụng sát cơ như vậy.
Lông mày Dạ Phụng chợt nhíu lại, tạo thành một đồ án cổ quái, trong mơ hồ tựa hồ có hình dáng đầu sói.
Gào!
Một tiếng sói tru vang vọng từ đồ án cổ quái kia.
Dường như trong cơ thể Dạ Phụng ẩn giấu một con thần sói, hình thành một luồng ba động lực lượng vô hình, đối kháng với thần niệm.
Ầm!
Lực lượng vô hình rung chuyển, ầm ầm bộc phát ra.
Thần niệm vậy mà bị chặn lại.
Bàn tay Tiểu Lang Vương Dạ Phụng cũng buộc phải rút về.
"Kia đại khái chính là thủ đoạn đặc biệt của Lang Vương cung. Họ đoạt lấy một loại thần quang đặc thù trong Tinh Hải, ngưng đọng thành Thần Sói Sát Niệm, một dạng như thần niệm, được ẩn giấu trong thiên linh cái, có thể chống lại thần niệm." Bắc Khuynh quốc lập tức truyền âm báo cho Thạch Phong.
Thạch Phong nghe vậy, trong lòng cũng thầm lấy làm kỳ lạ.
Sự thần diệu của thần niệm, ai ai cũng biết. Muốn thành tựu được, độ khó tự nhiên là cực lớn. Ngay cả trong các Đế quân đã được ban bố, cũng chỉ có lác đác vài người có thể thành công. Chỉ khi thành Đế về sau, m��i nhất định sẽ ngưng tụ thần niệm.
Vốn dĩ, thần niệm chỉ có thể bị thần niệm chống lại. Chưa từng nghĩ Tinh Hải Lang Vương cung lại có thể tạo ra thủ đoạn chống lại thần niệm. Mà Thần Sói Sát Niệm này rõ ràng cũng là chiêu sát thủ bí ẩn đặc hữu của người Lang Vương cung, dùng để giáng đòn chí mạng cho kẻ địch, tuyệt đối có hiệu quả bất ngờ.
Trong sâu thẳm nội tâm, Thạch Phong lập tức dán lên nhãn hiệu "nguy hiểm nghiêm trọng" cho Lang Vương cung.
Hắn cũng không khỏi thán phục, quả thật trong Tinh Hải ẩn chứa vô vàn điều thần diệu khó lường.
"Tốt, rất tốt. Thành tựu thần niệm, quả thật cũng không tệ lắm." Trong mắt Tiểu Lang Vương Dạ Phụng phát ra ánh sáng lạnh. Hắn lần đầu tiên nhìn thẳng vào Thạch Phong, lạnh lùng nói, "Ngươi thành tựu được thần niệm, cũng coi như không dễ dàng. Ta cho ngươi hai con đường lựa chọn. Một là, thần phục ta, quỳ xuống nhận ta làm chủ; hai là, giao đầu ngươi ra."
Thạch Phong khẽ thở dài một tiếng, nhìn Dạ Phụng như thể đang nhìn một kẻ ngốc, thản nhiên nói: "Người có tính cuồng, sói có tính sói. Khi người và sói kết hợp, thành quả đó chính là tính ngốc."
Phì cười.
Bắc Khuynh quốc không nhịn được bật cười.
"Ta thấy đúng là ngốc nghếch mười phần." Bắc Khuynh quốc khẽ cười nói.
Trong mắt Dạ Phụng sát ý bắn ra, hình thành sát niệm vô hình, khóa chặt Thạch Phong, "Ngươi đây là muốn ta động thủ. Nếu ta ra tay, ngươi chỉ có nước chết."
Khí tức của hắn trở nên vô cùng cuồng loạn, sát ý ngập trời.
Thạch Phong khép hờ hai mắt, tựa như đang ngủ, không hề phản ứng lại hắn.
Bồ Tát bằng đất còn có ba phần tính nóng, huống chi là Thạch Phong, kẻ mà sự cuồng ngạo đã thấm sâu vào xương tủy. Hắn đã nghe chán ngấy những lời lẽ cuồng vọng, ngông cuồng của Dạ Phụng.
"Giết ngươi không cần thương lượng, ngươi sắp chết không toàn thây." Dạ Phụng ngữ khí băng lãnh. Thần Sói Sát Niệm kia như một thanh thần đao sắc bén, trực tiếp lao tới tấn công Thạch Phong.
Thần niệm tụ tập trên bàn tay, Thạch Phong trực tiếp tát ra một chưởng.
Rắc!
Thần Sói Sát Niệm kia liền bị một chưởng của hắn đ��nh nát.
Hắn vừa mới bước vào Kiếp Đạo ngũ phẩm, đang muốn tìm người giao đấu cho đã tay, thì Dạ Phụng lại đến, lại còn càn rỡ ngông cuồng như vậy, sao có thể không khiến hắn tức giận.
"Rất tốt, dám chống trả, đáng giết."
Dạ Phụng lần nữa vươn bàn tay ra. Bàn tay kia lập tức hóa thành vuốt sói to bằng người, bên trên lông đen dựng đứng bay múa, móng vuốt sói cong nhọn, gân cốt rõ ràng, vừa có nét sắc bén của vuốt sói, vừa có hình dáng của bàn tay người, tóm lại là một loại thần kỹ đặc thù.
"Ta nên nói ngươi ngu xuẩn, hay là cuồng vọng đây."
Thạch Phong lạnh nhạt nhìn vuốt sói đáng sợ kia, tay phải nổi lên kim quang óng ánh, cánh tay Yêu Huyết Kỳ Lân trực tiếp hóa thành một đầu thần long, quật tới.
Rầm!
Vuốt sói khổng lồ bị một đòn quật tan nát.
Dạ Phụng cũng rụt tay về, bàn tay hắn hơi run rẩy, hiển nhiên bị một đòn của Thạch Phong làm cho đau nhức.
"Bổn vương sẽ cho ngươi nếm thử thực lực chân chính."
Thần Sói Sát Niệm giữa mi tâm hắn đột nhiên phát ra một tiếng sói tru cuồng ngạo. Liền thấy sát niệm kia nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, bao phủ cơ thể hắn, khiến toàn thân hắn nhanh chóng biến đổi.
Cả người hắn mang một vài đặc điểm của thần sói.
Người tựa sói, sói tựa người. Đó là đặc điểm của sự hợp nhất người sói.
Dạ Phụng, kẻ vốn đã có chiến lực kinh người, lập tức đạt đến một đỉnh cao kinh người hơn nữa. Trong mơ hồ, có khí tức chấn vỡ trời xanh, đưa tay một quyền liền ầm ầm lao thẳng tới Thạch Phong.
Thạch Phong lạnh nhạt nhìn Dạ Phụng, lắc đầu, hai mắt khép hờ, nói: "Ngươi thật không xứng."
Tay phải chớp nhoáng vồ ra.
Năm ngón tay hắn tựa như năm cánh sen, thi triển Yêu Liên Thủ.
Phanh.
Bàn tay nắm lấy quyền sói.
Thạch Phong mở mắt, yêu quang óng ánh bắn ra, khiến Dạ Phụng vô thức nhắm mắt lại dưới ánh nhìn đó. Ngay sau đó, bàn tay hắn đột nhiên phát lực, chộp tới.
Rắc!
Huyết vụ bay múa, bàn tay kia bị Yêu Liên Thủ của Thạch Phong trực tiếp bẻ gãy.
Đau đớn khiến Dạ Phụng kêu thảm, nhanh chóng lùi lại.
Thạch Phong khinh miệt nói: "Đây chính là cái vốn liếng cuồng ngạo, l�� tư cách ngang ngược càn rỡ của ngươi ư? Chỉ có bấy nhiêu năng lực, vậy mà còn dám xem thường ta. Ngươi tưởng đây là Tinh Hải, là nơi ngươi có thể ngang dọc kiêu ngạo ư? Ngươi còn kém xa lắm."
Bản văn này là tài sản trí tuệ của truyen.free, mời bạn đọc tại nguồn chính chủ để ủng hộ dịch giả.