Hắc Ám Lão Gia Gia - Chương 31: hỗn loạn Côn Ngô Thành
Côn Ngô thành là một tòa thành trì nằm ở gần khu vực giao giới của thế lực chính đạo tông phái cùng ma đạo tông phái.
Ở đây thường xuyên sẽ có người của cả chính đạo lẫn ma đạo ẩn hiện, trong bóng tối xảy ra không biết bao nhiêu giao đấu, đến cả thành chủ cũng có phần bất lực với sự hỗn loạn ở đây.
Bởi vậy thành chú Côn Ngô thành bình thường đều rất ít xuất hiện cùng quản lí sự vụ trong thành, đại đa số thời điểm đều mở một con mắt nhắm một con mắt với tất cả sự tình trong thành.
Chỉ khi xảy ra đại sự buộc hắn không thể không hiện thân người dân ở trong thành mới có thể trông thấy mặt của hắn.
Lê Tùng Vân mang theo hai tên đệ tử di dạo ở trong thành, lúc này một người phụ nữ mang theo một đứa con nhỏ ăn mặc rách rưới, cả người hôi hám bẩn thỉu đang quỳ ở bên đường khẩn cầu:
"xin hãy thương xót, hai mẹ con chúng ta đã ba ngày không ăn uống gì, cứ như vậy nữa chúng ta chỉ sợ phải c·hết đói.
Các vị, thương cảm cho mẹ con chúng ta một ít tiền đi".
Dương Tiểu Bạch nhìn thấy cảnh này liền dừng bước chân lại, nhìn sắc mặt tiều tụy của người phụ nữ, sau đó lại nhìn về đứa con đang được nàng bồng trong tay.
Nhìn thấy đứa trẻ gầy còm sắc mặt cũng có chút tái nhợt hơi thở mong manh như bất kì lúc nào cũng có thể c·hết đi, trong lòng nàng lúc này không khỏi hiện lên đồng tình, từ trong túi lấy ra mấy lượng bạc, bỏ vào trong bát của nàng.
Nhìn thấy có người ra tay hào phóng như vậy người phụ nữ vội vàng cầm lấy bát nhỏ của mình ôm vào trong lòng, sau đó đối với Dương Tiểu Bạch cúi đầu:
"cảm tạ, cảm tạ cô nương.
Ngươi thật là bồ tát sống, cầu nguyện ngươi một đời hạnh phúc".
Nói xong nàng vội vàng bế lên đứa bé đi đến bên hàng bánh bao, cẩn thận dùng bạc trong tay mình mua bánh bao, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Nhìn thấy cảnh này trên khuôn mặt Dương Tiểu Bạch mới hiện lên nụ cười, cảm giác trong lòng như được an ủi.
Lê Tùng Vân liếc mắt nhìn về phía cách đó không xa, lúc này trên một góc đường khác có hai tên nam tính ăn mày đang nhìn chằm chằm về phía bên này, trong ánh mắt lộ rõ tham lam cùng đói khái.
Hiển nhiên bọn hắn đã xem nàng chính là con mồi của mình, chỉ cần Lê Tùng Vân mấy người vừa đi không nói trước có thể xảy ra chuyện gì.
Lê Tùng Vân thở dài nói:
"trong tu tiên giới, lòng thương hại là một thứ rất xa xỉ cũng rất nguy hiểm.
Nhất là thương hại với kẻ địch, như vậy sẽ không chỉ mang tới hủy diệt cho ngươi mà còn cả đồng đội của ngươi, người thân ngươi, người bên cạnh của ngươi".
Dương Tiểu Bạch biết Lê Tùng Vân đang nói nàng, nàng không dám cãi lại, chỉ có thể cúi đầu không nói.
Hắn không tiếp tục nặng lời mà chỉ nói:
"ngươi cho nàng bạc, ngươi cho rằng đang đáng thương nàng, đang cứu tính mạng của hai mẹ con nàng, nhưng ngươi không hề biết ngươi đang hại tính mạng của hai người các nàng".
Dương Tiểu Bạch nghe vậy sửng sốt, nàng không nhịn được nói:
"sư phụ, không đến mức như vậy chứ?".
Lê Tùng Vân không tranh cãi, hắn nói:
"không tin vậy thì cùng ta tránh qua một bên quan sát thử xem".
Nói xong hắn liền dẫn hai người rời đi, đến một cái góc ngoặt liền ngoặt vào sau đó đứng lại quan sát.
Quả nhiên đám người cửa hắn vừa đi khuất bóng lưng, hai tên nam tính ăn mày liền xông tới, đột nhiên c·ướp lấy bánh bao trong tay người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kinh hoảng tột độ, nàng đã đói rất lâu ngày, đồ ăn đối với nàng mà nói cực kì quý giá.
Nàng lập tức giữ chặt lấy bánh bao, phản ứng cực kì dữ dội quát:
"các ngươi muốn làm gì? Mau tránh ra, trả bánh bao cho ta".
Hai người thấy vậy cười lạnh một tiếng, trực tiếp cho nàng một cái bạt tai.
Ba~
Nữ nhân không cách nào tránh né, nàng trực tiếp b·ị đ·ánh cho cả người choáng váng ngã lăn trên đất.
Nhưng cho dù là như vậy nàng cũng không dám buông tay đang bế đứa con nhỏ của mình, sợ làm ảnh hưởng tới đứa bé, bởi vậy lấy thân mình ra làm đệm.
"đem tiền giao ra đây, chúng ta liền tha cho ngươi một mạng".
Nữ nhân kinh hãi, đây chính là tiền mua thức ăn, tiền bảo mạng của các nàng.
Đám người này lại c·ướp đi, như vậy tiếp theo các nàng làm sao có thể sống nổi.
Nói không chừng ngày mai liền phải c·hết đói.
"không, ta không đưa".
Nói xong nàng liền lồm cồm bò dậy muốn chạy trốn, nhưng nàng là nữ nhân, trên tay còn ôm một đứa nhỏ, sao có thể chạy lại hai người kia.
Không đến bao lâu nàng liền b·ị đ·ánh nằm trên mặt đất, bị hai người đ·ánh đ·ập một trận dã man.
Nhưng cho dù là như vậy nàng vẫn ôm chặt đứa bé, đem nó bảo hộ được vô cùng cẩn thận.
"đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đừng đánh con ta, xin các ngươi".
Cuối cùng nàng cũng đành phải khuất phục, đem tiền giao ra, đảm bảo tính mạng của hai mẹ con các nàng.
Hai tên ăn mày nhổ một bãi nước miếng rời đi, chỉ để nàng ngồi bệt trên mặt đất ôm lấy đứa bé khóc lóc.
Nhìn nữ nhân kia lo sợ kiểm tra v·ết t·hương trên người đứa bé khiến cho người ta không nhịn được thở dài một tiếng, thế đạo quá khó khăn.
Lê Tùng Vân cùng hai huynh muội Dương Tiểu Bạch nhìn cảnh này từ đầu đến cuối, Dương Tiểu Hắc hai mắt tràn ra sát ý nồng đậm, rất muốn xông lên đ·ánh c·hết tươi hai tên ăn mày kia.
Nhưng nhìn thấy Lê Tùng Vân còn chưa động hắn liền phải nhẫn nhịn tính tình, không thể tùy ý làm loạn.
Mà Dương Tiểu Bạch thì hai mắt ngấn lệ đỏ bừng.
Nàng không ngờ nàng động lòng trắc ẩn cho hai mẹ con ăn mày kia một ít bạc mà thôi liền không thể để cho các nàng ăn uống một bữa no đủ còn khiến các nàng bị đ·ánh đ·ập gần c·hết.
Lê Tùng Vân lạnh nhạt nói ra:
"không có sức bảo vệ tiền tài lại cầm một đống tiền tài, đây là hoài bích có tội, cho nên vừa rồi ngươi không phải là đang giúp nàng mà đang hại nàng.
Thấy rõ chưa? Trên đời này người bất hạnh thật sự quá nhiều, chúng ta có không thể giúp hết được bọn hắn, cho dù thỉnh thoảng động lòng trắc ẩn ngươi cũng phải biết cách thức chính xác để ban phát ân huệ của chính mình.
Giống như người phụ nữ kia, ngươi lúc đó nếu cho nàng một bữa ăn như vậy nàng liền ăn hết tại chỗ, đã có thể no bụng lại không cần bị đ·ánh đ·ập một trận thừa sống thiếu c·hết".
Dương Tiểu Bạch nghe vậy nặng nề gật đầu một cái.
Những bài học nhỏ này gần đây nàng cùng ca ca của nàng đã học được không ít, tất cả đều là do sư phụ của các nàng dạy.
Dương Tiểu Hắc lạnh lùng nói ra:
"sư phụ, ta muốn g·iết c·hết hai tên súc sinh kia".
Lê Tùng Vân nhìn về phía hai người rời đi nhíu mày:
"không cần, hai tên kia chỉ sợ cũng không sống được bao lâu".
Quả nhiên hai người vừa đi qua một ngõ nhỏ khác liền bị bốn cánh tay tái nhợt ôm chặt lấy, miệng bị những cánh tay này bịt kín miệng kéo vào trong góc tối.
Hai người chỉ có thể phát ra 'Ư ư ư' mấy tiếng sau đó liền im bặt mà dừng, không còn động tĩnh gì nữa.
Nhìn thấy cảnh này Dương Tiểu Hắc trong lòng phát lạnh, tòa thành này hỗn loạn vượt xa tưởng tượng của hắn.
Lê Tùng Vân đối với Dương Tiểu Bạch nói:
"ngươi nếu vẫn còn động lòng trắc ẩn với hai mẹ con kia thì đi ra trợ giúp các nàng đi.
Nhớ kĩ, về sau phải cẩn thạn với lòng trắc ẩn của mình, không nên tùy tiện đồng tình người khác.
Nhất là trong tu tiên giới, thứ này rất có thể sẽ hại c·hết chính ngươi".
"vâng, sư phụ, ta đã nhớ kĩ".
Dương Tiểu Bạch hít sâu một hơi nói ra, sau đó rất nhanh liền đi hướng hai mẹ con kia.
"ngươi đứng ở đây, đừng đi lung tung, ta qua bên kia xem một chút".
Lê Tùng Vân nói xong liền phát động Luyện khí quyết thu lại khí tức trên người mình, cẩn thận mò sang phía ngõ nhỏ mà hai tên ăn mày vừa b·ị b·ắt cóc.
Nếu hắn không nhìn nhầm thì bốn cánh tay vừa thò ra bắt hai tên kia không phải là tay của người sống mà là tay của n·gười c·hết, của t·hi t·hể.
Nói cách khác người động thủ rất có thể là người của Luyện thi tông.
Người của Luyện thi tông đại phát từ bi, giúp phàm nhân đòi lại công bằng?
Ha ha, mở trò đùa gì đây.
Người kia rõ ràng không trông thấy sự việc ở bên này.
Hắn chính là há miệng chờ sung, đứng sẵn ở chỗ kia, thấy hai tên ăn mày đi tới thì tùy tiện bắt vào mà thôi.
Cho tới g·iết c·hết hai tên ăn mày làm cái gì, dùng đầu gối để nghĩ Lê Tùng Vân cũng có thể biết được.
Người của Luyện thi tông bắt người nếu không phải là luyện thành t·hi t·hể thì cũng là đút cho thi khôi của bọn hắn, để cho thi khôi hấp thu huyết dịch cùng dương khí của người sống mà thôi.
Lần này đến lượt Lê Tùng Vân cảm khái, hắn đến chỗ này xem như đến đúng rồi.
Tùy tiện ở trên đường liền có thể gặp được đệ tử của Luyện thi tông g·iết người lung tung, lại càng có vẻ như là lạc đàn, rất thuận tiện cho hắn ra tay chơi c·hết đối phương.
Lê Tùng Vân cảm thấy lệnh bài cùng điểm cống hiến tông môn đang hướng về phía mình vẫy tay.