Chương 39
Chuyện kể rằng:
Ngữ Yên ngay từ khi còn nhỏ đã phải chịu bao lời thoá mạ từ người đời. Nguyên nhân bởi vì bản thân cô không có cha. Mẫu thân thì cũng đồng dạng khi bà bị nói là lăng loàn, không chồng mà có con. Chính những điều ấy đã nuôi nấng trong lòng cô quyết tâm muốn thay mặt mẹ mình, tìm gặp người cha vô tâm, để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, đòi lại công bằng cho chính họ.
Nhưng trước khi cô kịp lớn lên và gia nhập Mộc Tử phái, thì mẫu thân đã vì quá buồn tủi, uất ức, dẫn đến sinh bệnh mà chết, bỏ lại người con gái bé nhỏ một thân một mình trên cõi đời.
Tăm tối bao trùm, nỗi đau chồng chất nỗi đau, không gia đình, không người thân. Ngữ Yên đã phải làm mọi cách để tiếp tục sống, từ trộm cắp vặt đến moi móc đồ ăn thừa để có thể lấp đầy cái bụng. Sáng lang thang nơi đường nắng, tối ngủ nhờ nơi miếu hoang, quần áo quanh năm dần cũ kĩ, chắp vá vô số lần,... Có những lúc, Ngữ Yên đã nghĩ đến việc chết đi, chấm dứt khổ ải đang phải gánh chịu.