Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Hội Chứng Truyền Thuyết Đô Thị - Chapter 39: Quả cam lạc quan

Thẩm Dao mang theo một hộp viên nén Fluvoxamine rời khỏi nhà Kiều Vân Tuyết, trước khi đi Kiều Vân Tuyết còn đổi cho cậu một chiếc đồng hồ đeo tay mới, cô nói chiếc trước là của ba cô, đeo vào thấy xúi quẩy.

Cuối cùng, Kiều Vân Tuyết mất kiên nhẫn xua tay: “Được rồi được rồi, cậu mau về đi, đợi cậu khỏi bệnh rồi hẵng đến.” Biểu cảm của cô lại trở nên kỳ quặc: “Trong thời gian này nếu có bất kỳ điều gì bất thường hoặc không khỏe, nhớ liên lạc với tôi ngay lập tức.”

Trở về con phố quen thuộc, Thẩm Dao chợt nhớ đến chuyện tìm việc làm thêm vào mùa hè, bèn ghé qua một tiệm gà rán, tiếc là ông chủ năm nay đã tuyển nhân viên phụ việc là cháu trai của mình rồi.

Trên đường về, Thẩm Dao vô tình nhìn thấy một người đang xách túi rác đi đổ.

Trình Chanh đội mũ lưỡi trai, mặc một chiếc áo phông ngắn tay in hình Godzilla. Cô ấy nói mũ lưỡi trai là phát minh vĩ đại nhất trên đời, đôi khi không gội đầu, chỉ cần đội mũ là có thể tạm thời ra ngoài. Còn về Godzilla, đó là lúc hai người cùng ngồi trước tivi hồi nhỏ, cô thấy con quái vật có vẻ đáng yêu, từ đó trở thành fan hâm mộ quái vật kaiju.

Phần lớn thời gian cô ấy đều vô cùng chân thành mộc mạc, làm một người bạn tốt thì chẳng có gì để chê trách.

Thẩm Dao lặng lẽ đi đến gần từ phía sau, bất ngờ đưa tay vỗ vai cô.

Trình Chanh phát ra tiếng “ha” kinh hãi, cơ thể run lên, quay người lại, lồng ngực phập phồng không ngừng. Mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình còn có thể miễn cưỡng che giấu, nhưng khi mặc đồ ở nhà thì vóc dáng đầy đặn đáng tự hào của thiếu nữ lại không giấu được, đây cũng là lý do tại sao Thẩm Dao hiện tại không thể đối xử với cô bằng lập trường huynh đệ thuần túy nữa.

Khi tuổi tác lớn dần, sự khác biệt giữa nam và nữ ngày càng rõ rệt, không còn thích hợp để bịt tai trộm chuông nữa, cậu buộc phải thừa nhận rằng Trình Chanh là con gái, bọn họ về mặt ý nghĩa tự nhiên vốn đã không phải là huynh đệ tốt.

Trình Chanh nhìn thấy Thẩm Dao, đầu tiên là lộ ra biểu cảm hờn dỗi như trách Thẩm Dao dọa người, nhưng rất nhanh thu lại vẻ mặt quá đỗi thân mật đó, chuyển sang biểu cảm ai oán bất mãn, cuối cùng lại cảm thấy biểu cảm này không phù hợp, liền thay bằng một nụ cười giả tạo.

“Thẩm Dao, sao cậu lại… ở đây?”

Vừa hỏi ra câu này cô đã hối hận, cô chỉ muốn bịt tai không nghe câu trả lời của Thẩm Dao.

Thẩm Dao chỉ vào tiệm gà rán phía sau: “Tớ vừa đến đó tìm việc làm thêm hè.”

Nụ cười của Trình Chanh cuối cùng cũng mang vài phần chân thật: “Ồ ~ Thế tìm được chưa? Còn thiếu người không? Cần tớ đi cùng không?”

“Không, cháu trai ông chủ năm nay nghỉ hè, nên tớ thất nghiệp rồi.” Thẩm Dao nói nửa đùa nửa thật.

Trình Chanh nhất định có tâm sự… Những biểu cảm thay đổi chớp nhoáng vừa rồi của cô ấy rốt cuộc đại diện cho điều gì nhỉ?

“Còn cậu thì sao?”

“Tớ sao?”

“Sáng nay tớ đến nhà cậu tìm cậu.” Thẩm Dao nói, “Dì bảo cậu không có nhà, tớ còn định hẹn cậu ngày mai cùng đi ăn kem sữa.”

Trình Chanh cười gượng: “Thôi bỏ đi, tớ hẹn Đóa Đóa đi đánh cầu lông rồi.”

“Thế ngày kia?”

“Ngày kia… ngày kia cũng không được, tớ phải đi cùng mẹ làm tóc.”

“Vậy gày kìa.”

“Ngày kìa nữa cũng bận, để sau đi.” Trình Chanh cười nói, “Cậu đã có bạn gái rồi, sao cứ tìm tớ làm gì? Không sợ bạn gái cậu ghen à?”

Thẩm Dao thở dài, quả nhiên, vẫn là liên quan đến Kiều Vân Tuyết: “Trình Trình, chúng ta có phải đều thay đổi rồi không?”

“… Không thay đổi mà.” Trình Trình né tránh ánh mắt.

“Trở nên quen nói dối rồi, trở nên giả dối khách sáo, không còn là những người huynh đệ tốt vô ưu vô lo nữa.”

“…”

Thẩm Dao giành lấy túi rác từ tay cô ấy: “Tớ giúp cậu xách.

Trình Chanh vẻ mặt không tình nguyện: “Không cần, tớ tự làm được.”

Thẩm Dao nói: “Trình Trình, cậu nghe tớ nói này, tớ xin lỗi vì đã lừa dối cậu trước đây.”

Trình Chanh cứng cổ: “Cậu không cần xin lỗi tớ, cậu xin lỗi tớ làm gì? Cậu trả túi rác cho tớ, tớ tự đi đổ.”

Thẩm Dao tự nói một mình: “Trước đây tớ lừa cậu là đi giúp Thẩm Thanh Tiêu làm việc, giúp giáo viên chủ nhiệm làm việc, thực ra tớ chỉ là đi cùng Kiều Vân Tuyết thôi.”

Giọng Trình Chanh lớn hơn một chút: “Tớ biết rồi, cậu trả túi rác cho tớ đi có được không!”

“Cô ấy nói muốn bắt ma, tớ ôm suy nghĩ không để bản thân phải hối tiếc nên đã đồng ý giúp cô ấy.”

Trình Chanh phẫn nộ: “Tớ đã nói tớ biết rồi, cậu còn nói những cái này làm gì! Trả đồ cho tớ được không!” Cô không biết mình đang tức giận điều gì, chắc chắn là tức giận vì Thẩm Dao giành túi rác của cô.

“Tuy nhiên có một điều tớ không lừa cậu, bọn tớ không hẹn hò.” Cậu nhìn thẳng vào ánh mắt giận dữ của Trình Trình, “Kiều Vân Tuyết từ chối tớ, cô ấy không để mắt đến tớ. Hôm đó ở trung tâm thương mại chỉ là vì nhiệm vụ của bọn tớ hoàn thành, cô ấy bày tỏ sự cảm ơn với tớ mà thôi.”

Trình Chanh bỗng nhiên yên lặng, cô nhìn chằm chằm Thẩm Dao, thấy vẻ mặt cậu chân thành, không nhịn được quay đầu đi: “Tớ biết rồi, cậu trả túi rác cho tớ được không?”

“Nếu cậu không tin, có thể đợi hai ngày nữa xem tin tức, trên đó sẽ nói vụ án mất tích Hứa Gia đã được phá, hung thủ chính là phát thanh viên nổi tiếng địa phương Chung Văn, hắn ta đã giấu thi thể nạn nhân trong khu vận chuyển.”

Trình Chanh thấy cậu nói có đầu có đuôi, thái độ cuối cùng cũng dịu đi nhiều: “Vậy hôm đó các cậu thật sự đã vô tình phát hiện nơi giấu xác?”

Thẩm Dao thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy. Tớ và Kiều Vân Tuyết vô tình phá vỡ bí mật của Chung Văn, còn gặp phải một phen nguy hiểm, cho nên sau đó cô ấy mới cảm ơn tớ như vậy. Trên thực tế bọn tớ hoàn toàn không phải người yêu.”

Cậu bổ sung: “Hơn nữa, dù có một ngày nào đó tớ thật sự có gia đình riêng, tớ cũng không hy vọng sẽ dần xa cách với người bạn tốt nhất đời tớ.”

“Tớ không hề xa cách với cậu…” Từ giận dữ đến bình tĩnh, rồi đến sự chột dạ hiện tại, Trình Chanh hai tay để sau lưng, các ngón tay đan chặt vào nhau.

“Cậu không à? Cứ trốn tránh tớ, tìm đủ mọi lý do để từ chối tớ.”

“Tớ là lo bạn gái cậu ghen…” Cô ấy cúi đầu.

“Vậy bây giờ cậu tha thứ cho tớ chưa?”

Trình Chanh hơi ngẩng đầu lên, liếc cậu một cái, đang định giữ vẻ mặt nghiêm túc, bỗng nhiên lại không nhịn được nữa, nở một nụ cười rạng rỡ:

“Tha thứ cho cậu rồi ~” Cô ấy không kìm được nắm chặt tay đấm nhẹ vào ngực cậu: “Tớ còn tưởng cậu có bạn gái rồi sẽ không thèm để ý đến người huynh đệ nữa, còn tìm đủ mọi lý do lừa tớ, tớ cũng hơi bực mình, nên mới bàn với Đóa Đóa là lơ cậu vài ngày thôi…”

Có phải thật sự là như vậy không? Nếu cô ấy đã nói thế thì cứ coi là vậy đi. Việc đã đến nước này, quay lại nghi ngờ lời nói của Trình Chanh là không còn thể diện nữa.

Thẩm Dao đưa túi rác lại: “Vậy đại tiểu thư Trình Chanh, ngày mai có rảnh đi ăn kem sữa với kẻ hèn này không?”

Trình Chanh cười hì hì: “Ai là đại tiểu thư, Kiều Vân Tuyết mới là đại tiểu thư, tớ chỉ là một dân đen thôi.”

“Thế có đi không?”

“Đi đi đi.” Trình Chanh cười vui vẻ, nụ cười giả tạo trên mặt đã biến mất hoàn toàn, “Tớ đã muốn ăn kem sữa lâu rồi.” Có một câu nói của Thẩm Dao đã đâm trúng tim đen cô, đó là dù Thẩm Dao có một ngày lập gia đình, mối liên kết giữa họ cũng sẽ không biến mất.

Nghĩ như vậy, cô ấy bỗng an tâm hơn rất nhiều, nếu Thẩm Dao thật sự có bạn gái, cô ấy cứ tiếp tục làm huynh đệ tốt của cậu ấy là được, bạn gái có thể thay đổi, nhưng huynh đệ tốt thì chỉ có một.

Đúng không?

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free