Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 2154 : Tại hạ nhất thời lỡ lời, xin Thanh cô nương thứ tội!

Vả lại, Phong Phi Uyên trước đó nghe Thôn Thiên Hổ nói, Tiểu Thanh Điểu chỉ là một con chim ngốc nghếch, căn bản không phải đại năng gì, nên đã có thành kiến cho rằng đây chỉ là một con linh sủng do Sở Kiếm Thu nuôi mà thôi, không thể là linh thú lợi hại.

Hơn nữa, khí tức trên người Tiểu Thanh Điểu cũng không hề mạnh mẽ, nhìn qua chỉ là khí tức Tôn Giả cảnh bình thường mà thôi.

Bên cạnh Sở Kiếm Thu đã có một hung thú đáng sợ vô cùng như Thôn Thiên Hổ đã khiến người ta vô cùng kinh ngạc và bất ngờ rồi, làm sao có thể còn có một con khác nữa.

Trong thiên hạ có nhiều hung thú cường đại như vậy, làm sao có thể đều vừa lúc thần phục Sở Kiếm Thu chứ.

Chính vì có quan niệm đã ăn sâu vào tiềm thức này, cho nên Phong Phi Uyên vẫn luôn cho rằng Tiểu Thanh Điểu chỉ là một linh sủng bình thường mà thôi, cũng không hề để ý tới nó.

Nhưng bây giờ, hắn mới biết được mình đã sai lầm đến mức nào, con Tiểu Thanh Điểu này thế mà lại là một linh thú đáng sợ vô cùng, hơn nữa còn là Thanh Loan tiếng tăm lừng lẫy.

Nhìn con chim khổng lồ màu xanh lam thân hình dài mấy chục trượng trước mắt, Phong Phi Uyên lúc này trong lòng lạnh đi nửa đoạn, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Thôn Thiên Hổ kêu rên nói: "Hổ huynh, ngươi hại ta!"

Thôn Thiên Hổ vỗ vỗ bờ vai của Phong Phi Uyên nói: "Không cần sợ, không phải chỉ là chịu một trận đòn sao, chim ngốc sẽ không tổn thương tính mạng ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm đi!"

Phong Phi Uyên thấy Thôn Thiên Hổ xích lại gần, thân mật vỗ vai hắn như thế, trong lòng vốn dĩ vui mừng, tưởng rằng Thôn Thiên Hổ sẽ ra mặt vì hắn, lão đại này rốt cuộc không nhận uổng phí, nhưng không ngờ Thôn Thiên Hổ lại nói với hắn những lời như vậy.

Đây chẳng phải là nói nhảm sao!

Đã biết rõ con hổ ngốc này không đáng tin cậy.

"Sở huynh, cứu mạng!" Phong Phi Uyên vội vàng cầu cứu Sở Kiếm Thu.

Khí tức trên người con Thanh Loan này đã đạt tới Hậu Kỳ Địa Tôn cảnh, hơn nữa nhìn từ khí thế đáng sợ của nó, phỏng chừng cũng là cường giả cùng cấp bậc với Thôn Thiên Hổ, chứ không phải yêu thú Địa Tôn cảnh hậu kỳ bình thường.

Cảm nhận được khí thế uy áp đáng sợ như thế, Phong Phi Uyên căn bản không cho rằng mình có thể đánh thắng được con Thanh Loan này.

Cách duy nhất hiện nay, chỉ có thể là cầu cứu Sở Kiếm Thu.

Con Thanh Loan này tốt xấu gì cũng là linh thú của Sở Kiếm Thu, chắc Sở Kiếm Thu có thể ngăn cản được nó.

Giống như Thôn Thiên Hổ, tuy thực lực vô cùng cường hãn, nhưng lại đối với Sở Kiếm Thu răm rắp nghe lời.

Sở Kiếm Thu liếc nhìn hắn một cái, khoát khoát tay nói: "Phong huynh, ngươi cứ tự cầu phúc đi!"

Nói xong, Sở Kiếm Thu tìm một tảng đá lớn bên cạnh ngồi xuống, ung dung tự tại chuẩn bị xem kịch vui.

Tiểu Thanh Điểu giơ lên móng vuốt khổng lồ kia, một cái đè Phong Phi Uyên xuống đất.

Tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết của Phong Phi Uyên liền vang vọng trên bầu trời.

Tiểu Thanh Điểu đã đánh Phong Phi Uyên trọn vẹn nửa canh giờ, lúc này mới xem như hả giận.

Nhưng nó cũng còn nhớ dặn dò của Sở Kiếm Thu, không thật sự ra tay độc ác muốn tính mạng của Phong Phi Uyên, cho nên thương thế của Phong Phi Uyên tuy nặng nề, nhưng cũng chỉ là một ít vết thương da thịt.

Phong Phi Uyên nằm trên mặt đất với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, thật lâu c��ng không bò dậy nổi.

Cái lũ này, từng đứa một căn bản là không đáng tin cậy!

Phong Phi Uyên cảm thấy chỉ số thông minh của mình dạo gần đây hình như đã giảm sút nghiêm trọng, nếu không, làm sao lại đi tin lời con hổ ngốc không đáng tin cậy kia chứ.

Bây giờ hồi tưởng lại, Phong Phi Uyên mới phát giác mình ngu ngốc đến mức nào.

Với tính khí của con hổ ngốc kia, nếu Tiểu Thanh Điểu thật sự là một con chim ngốc nghếch, vô hại đối với người và vật, thì nó sẽ nhịn được Tiểu Thanh Điểu cứ chửi nó là hổ ngốc mà không mảy may động lòng sao.

Điều này rất rõ ràng là bởi vì Tiểu Thanh Điểu và nó là cường giả cùng cấp bậc, nó vì không làm gì được Tiểu Thanh Điểu, nên mới chỉ có thể chấp nhận lời mắng chửi của Tiểu Thanh Điểu.

Nếu không, thử đổi thành người khác xem sao, mình chỉ gọi nó một tiếng mèo trắng lớn, đã bị nó đánh cho gần chết, huống hồ gì trực tiếp mắng nó là h�� ngốc!

Phong Phi Uyên hồi tưởng lại những chuyện này, cũng ý thức được mình trong khoảng thời gian này vì đi theo bên cạnh Sở Kiếm Thu, do đại sự trên cơ bản đều do Sở Kiếm Thu bày mưu tính kế, hắn đã có chút trở nên lười động não rồi, cho nên mới dẫn đến phạm phải sai lầm thấp cấp như thế.

Sau hơn nửa ngày, Phong Phi Uyên rốt cuộc cũng xem như đã hơi hồi phục lại sức lực, hắn miễn cưỡng bò dậy từ trên mặt đất, lấy ra đan dược trị thương ăn vào.

Tuy Tiểu Thanh Điểu không thật sự ra tay độc ác với hắn, nhưng điều này không có nghĩa thương thế của hắn đã nhẹ đi.

Trận đánh đau này của Tiểu Thanh Điểu, còn ác hơn cả trận Thôn Thiên Hổ đánh hắn.

Phong Phi Uyên ăn đan dược trị thương, sau khi dưỡng lành thương thế trên người, có chút oán trách liếc mắt nhìn Sở Kiếm Thu một cái nói: "Sở huynh, ngươi thế này thật có chút không chính cống, thế mà lại khoanh tay đứng nhìn, thấy ch��t mà không cứu!"

Sở Kiếm Thu vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Phong huynh, ta đây là vì tốt cho ngươi đó, ngươi thế này thật đúng là không biết lòng tốt! Ngươi hôm nay nếu không để Thanh nhi đánh cho một trận hả giận, sau này hậu quả của ngươi sẽ càng nghiêm trọng!"

Đối với tính nết thích ghi sổ của Tiểu Thanh Điểu, Sở Kiếm Thu rõ ràng hơn ai hết.

Món nợ này nhớ càng lâu, tiền lãi Tiểu Thanh Điểu sau này thu lại càng nặng, kết cục sau này của Phong Phi Uyên lại càng thê thảm, còn không bằng để Tiểu Thanh Điểu thanh toán rõ ràng món nợ này ngay tại chỗ.

"Kẻ họ Phong kia, bản cô nương cảnh cáo ngươi, lần sau ngươi còn dám gọi bản cô nương là chim ngốc, đừng trách bản cô nương không nể mặt ngươi!" Tiểu Thanh Điểu hung thần ác sát nhìn chằm chằm Phong Phi Uyên nói.

"Không dám không dám, tại hạ nhất thời lỡ lời, xin Thanh cô nương thứ tội!" Phong Phi Uyên nghe vậy, toàn thân lập tức run rẩy một cái, vội vàng chắp tay tạ tội nói.

Đầu óc hắn đâu phải là bị úng nước, biết rõ Tiểu Thanh Điểu này là một con Thanh Loan thực lực vô cùng cường hãn, lại còn đi khiêu khích nó như thế, muốn tìm chết cũng không phải tìm chết như vậy!

Sở dĩ hắn phạm phải sai lầm thấp cấp nghiêm trọng như thế, hoàn toàn là bị con hổ ngốc đáng chết kia lừa gạt.

Nếu không phải nghe lời con hổ ngốc kia, mình lại sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!

Tiểu Thanh Điểu rất hài lòng với thái độ này của Phong Phi Uyên, nhất là đối với tiếng "Thanh cô nương" mà hắn gọi, cảm thấy rất dễ chịu.

Nhìn trên phần miệng của tiểu tử này còn coi như ngọt ngào, tạm thời tha cho hắn lần này!

Tiểu Thanh Điểu hừ một tiếng, thân hình lần nữa biến thành một con Tiểu Thanh Điểu lớn cỡ bàn tay, thân hình thoắt một cái, nhảy lên vai của Sở Kiếm Thu.

Phong Phi Uyên liếc nhìn con Tiểu Thanh Điểu xinh đẹp đáng yêu đang đứng trên vai Sở Kiếm Thu, lập tức không khỏi đưa tay vuốt một cái mồ hôi lạnh trên trán.

Những sự vật bên cạnh Sở Kiếm Thu, thật sự không có cái nào là bình thường, ai có thể nghĩ tới một con Tiểu Thanh Điểu xinh đẹp đáng yêu như thế, lại sẽ là một con Thanh Loan thực lực vô cùng cường hãn.

Hơn nữa con hổ ngốc kia cũng là bộ dáng này, thường xuyên biến thành một con mèo trắng lớn ngốc manh đáng yêu, cái tính lừa dối đó quả thực đã đạt tới cực điểm.

Bất cứ ai lần đầu tiên nhìn thấy con mèo trắng lớn ngốc manh đáng yêu kia, đều sẽ cho rằng đó là một con vật cưng vô hại đối với người và vật, mà sẽ không nghĩ tới cái tên này lại là một con Thôn Thiên Hổ hung hãn ngập trời.

Sau hai lần giáo huấn liên tiếp này, Phong Phi Uyên lập tức đối với những sự vật bên cạnh Sở Kiếm Thu đều để ý thêm một chút, sau này nếu lại nhìn thấy linh thú đáng yêu nào xuất hiện bên cạnh Sở Kiếm Thu, tuyệt đối không thể lơ là bất cẩn nữa.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương