Chương 88 : Đến Huyền Long Sơn
Sở Kiếm Thu thoạt nhìn như nhét đám linh dược kia vào lòng, nhưng thực chất khi tay vừa luồn xuống vạt áo, linh dược đã được chuyển vào Hỗn Độn Chí Tôn Tháp.
Đàm Du Hinh thấy bộ dạng này của Sở Kiếm Thu, không khỏi vừa tức vừa buồn cười. Tên này đã giàu có như vậy rồi, mà vẫn còn để ý mấy cọng linh dược cỏn con này.
Theo Đàm Du Hinh, mấy cây Tam phẩm linh dược này tuy quý giá, nhưng còn kém xa giá trị của những linh phù mà Sở Kiếm Thu có. Mấy thứ linh dược này dù có thu thập nhiều hơn nữa, cu���i cùng cũng phải nộp lên tông môn, đổi lấy một chút cống hiến, sao có thể so sánh với những linh phù bảo mệnh kia được.
Vừa rồi nàng ném mấy cây linh dược cho Sở Kiếm Thu, chỉ là cố ý làm bộ, ai ngờ hắn lại thật sự nhận lấy.
Thấy cảnh này, mấy nữ đệ tử kia đều che miệng cười khúc khích.
Sở Kiếm Thu nhìn quanh một lượt, trong lòng không khỏi nghi hoặc, bọn này đang cười cái gì vậy?
Mấy cây linh dược này, tuy Đàm Du Hinh cho rằng không thể sánh bằng linh phù của hắn, nhưng trong mắt Sở Kiếm Thu lại khác. Linh phù chỉ cần có nguyên liệu, hắn có thể luyện chế bất cứ lúc nào, căn bản không tốn bao nhiêu công sức.
Với hắn, linh phù nhiều như rau cải ngoài chợ.
Nhưng Tam phẩm linh dược lại khác. Có chúng, hắn có thể luyện chế ra Tam phẩm linh đan.
Đối với hắn, Tam phẩm linh dược có giá trị hơn linh phù rất nhiều. Hắn có Hỗn Độn Chí Tôn Tháp, chỉ cần giấu linh dược vào trong đó, đ��n lúc ra khỏi bí cảnh, ai mà biết hắn có bao nhiêu linh dược chứ.
Hơn nữa, hắn còn là một luyện đan sư. Dù hiện tại chưa đạt đến trình độ Tam phẩm, nhưng hắn có Đan Phù Trận. Chỉ cần trình độ phù trận của hắn được nâng cao thêm một chút, việc bố trí Đan Phù Trận để luyện chế Tam phẩm đan dược cũng không phải là chuyện quá khó.
Bộ Phi Dược, Nghiêm Tuấn Bật và những người khác, thấy một nắm linh phù lớn trong tay Sở Kiếm Thu, vừa kinh ngạc, vừa hâm mộ, đố kỵ, căm ghét.
Nếu có những linh phù này, chiến lực của họ sẽ tăng lên gấp bội.
Thế nhưng, bọn họ và Sở Kiếm Thu đã kết thù oán sâu nặng, lúc này cũng không còn mặt mũi nào mà đi xin. Hơn nữa, dù có xin, họ cũng biết chắc Sở Kiếm Thu sẽ không cho.
Cuối cùng, bọn họ nghĩ ra một cách, đó là bảo đệ tử đi theo bên cạnh mang linh dược đi đổi với Sở Kiếm Thu. Sở Kiếm Thu cười như không cười nhìn họ một cái, rồi xòe hai tay ra, tỏ ý đã không còn.
Đùa à! Mỗi một đạo linh phù này đều có thể phát huy tác dụng cực lớn trong chiến đấu. Với tâm tư bất chính của Bộ Phi Dược và những kẻ khác đối với mình, mình sao có thể tự tay dâng đao cho bọn chúng mưu hại mình?
Sắc mặt Bộ Phi Dược không khỏi tái mét. Hắn vừa rõ ràng thấy Sở Kiếm Thu còn không ít linh phù, vậy mà bây giờ lại nói không còn nữa, rõ ràng là không muốn bán cho bọn họ.
Mọi người nghỉ ngơi xong, an táng thi thể của những đệ tử đã bỏ mình, rồi tiếp tục lên đường.
Suốt quãng đường còn lại, mọi người không gặp lại những huyết bào võ giả của Huyết Sát Tông nữa.
Hai ngày sau, mọi người thấy một ngọn núi cô phong treo lơ lửng từ đằng xa.
Ngọn núi này không cao, chỉ hơn trăm trượng, xung quanh cũng không có các đỉnh núi khác, cô độc sừng sững trên thảo nguyên.
Ngọn cô phong này chính là đích đến của mọi người: Huyền Long Sơn.
Khi còn cách Huyền Long Sơn một quãng đường khá xa, mọi người đã nghe thấy từng trận gầm rú lớn, tiếng gầm như sấm vang vọng tận trời xanh, dù cách mười mấy dặm, núi rừng vẫn chấn động rì rào.
Nghe thấy những tiếng gầm này, sắc mặt mọi người không khỏi biến sắc. Cách xa như vậy mà dư uy của tiếng gầm còn khổng lồ như thế, có thể tưởng tượng được đây là một yêu thú đáng sợ đến mức nào.
Nghĩ đến việc sắp phải đối mặt với yêu thú đáng sợ như thế, tay chân mọi người không khỏi lạnh toát.
Lúc này, trên mặt mọi người đều lộ ra ý muốn thoái lui, ngay cả Bộ Phi Dược cũng hơi tái mặt. Thế nhưng hắn đã dẫn mọi người đến đây, không thể nào chưa thấy mặt con yêu thú kia mà đã bị dọa đến chạy trối chết được. Nếu thật sự làm vậy, sau này hắn còn mặt mũi nào đối mặt với đồng môn chứ.
Hơn nữa, trước khi vào bí cảnh, cao tầng của mấy đoàn thể đã hẹn trước sẽ cùng nhau tập trung dưới chân Huyền Long Sơn. Nếu như mình thất hẹn không đến, e rằng sau khi ra ngoài sẽ rất khó ăn nói.
Suy nghĩ hồi lâu, Bộ Phi Dược chỉ đành cắn răng tiến về phía trước. Việc tiếp theo phải làm gì, ít nhất cũng phải gặp được những đồng môn kia mới quyết định.
Đến khi mọi người tới dưới chân Huyền Long Sơn, phát hiện bốn phía ngọn núi đã tụ tập không ít đệ tử Huyền Kiếm Tông. Nhìn sơ qua, ít nhất cũng có mấy trăm người, trong đó riêng võ giả Chân Khí Cảnh Cửu Trọng đã có bảy mươi, tám mươi người.
Trên Huyền Long Sơn, tiếng nổ lớn chấn động trời đất, cát bay đá chạy, cây cỏ bay ngang.
Một con yêu thú khổng lồ cao hơn mười trượng, dài ba bốn mươi trượng đang kịch liệt chiến đấu với bảy tám võ giả.
Con yêu thú này có đầu hổ thân sư tử, trên lưng mọc bốn cánh khổng lồ, tứ chi thô tráng tựa như bốn cây trụ chống trời. Một móng vuốt vỗ xuống, trên mặt đất liền xu���t hiện một cái hố lớn sâu mấy chục trượng.
Trên vách đá phía sau con yêu thú kia, mọc một cây linh dược tản ra ánh sáng xanh thẳm huyền ảo. Khí tức của cây linh dược vừa huyền ảo vừa xa xưa, dù cách xa như thế, Sở Kiếm Thu vẫn có thể cảm nhận được sự bất phàm của nó.
Cây linh dược này chính là mục đích của hắn khi vào bí cảnh lần này: Tứ phẩm linh dược – Thiên Cơ Huyền Long Thảo.
Thực lực của bảy tám võ giả kia cũng cường đại vô cùng, hơn xa võ giả Chân Khí Cảnh Cửu Trọng bình thường. Theo phán đoán của Sở Kiếm Thu, thực lực của mấy võ giả này thậm chí còn cao hơn Âu Dương Uyên một bậc.
Một cỗ lực lượng cường đại như thế liên thủ, nếu là cường giả Hóa Hải Cảnh bình thường e rằng đã sớm bỏ mạng. Nhưng trước mặt con yêu thú này, những võ giả này lại chỉ có thể miễn cưỡng chống cự mà thôi.
Trong số bảy tám võ giả này, Sở Kiếm Thu nhìn thấy một chiếc váy dài hoa nhỏ quen thuộc.
Khi Sở Kiếm Thu nhìn thấy chiếc váy dài hoa nhỏ đó, trong lòng không khỏi giật mình: “Tả Khưu sư tỷ thế mà lại lén Tông chủ chạy vào đây rồi!”
Khí tức của Tả Khưu Liên Trúc lúc này đã biến thành Chân Khí Cảnh Cửu Trọng. Xem ra, lần này vì muốn vào đây, nàng đã phải trả không ít cái giá, thật sự đã phong cấm cảnh giới của mình.
Loại bí thuật phong cấm cảnh giới này, Sở Kiếm Thu cũng đã tìm hiểu qua trong những điển tịch ở Tàng Kinh Các của Huyền Kiếm Tông. Một khi đã sử dụng loại bí thuật này, muốn phá vỡ nó, e rằng không hề đơn giản, thậm chí còn khó hơn việc đột phá cảnh giới bình thường.
Bên cạnh Tả Khưu Liên Trúc còn có một tiểu cô nương mặc y phục màu hồng phấn. Tiểu cô nương này tuy chỉ mới mười hai mười ba tuổi, nhưng thực lực lại không hề yếu.
Tiểu cô nương áo đỏ này không dùng bất kỳ vũ khí nào, một đôi nắm đấm nhỏ nhắn màu hồng phấn ẩn chứa lực lượng khổng lồ, một quyền tung ra, những tảng đá lớn hơn mười trượng đều có thể bị đánh nát.
Trong số rất nhiều võ giả, người sẵn lòng đối đầu trực diện với con yêu thú kia nhất, ngoài Tả Khưu Liên Trúc ra, thì chính là tiểu cô nương áo đỏ này.