Chương 111 : Lớn uy! Ngươi là lớn uy truyền nhân?
Trên Phiên Tiên phong, Trương Hi nghe Y Khinh Tuyết thuật lại mọi chuyện đã xảy ra, vẻ mặt không ngừng biến đổi.
Nghe đến đoạn hai người bị Cự Côn nuốt vào bụng, dù biết rõ Tô Vân đã bình an vô sự, nàng vẫn không khỏi lo lắng.
Nhưng khi biết Tô Vân vì để Y Khinh Tuyết chạy trước mà không tiếc lời mắng mỏ, nàng lại bật cười thành tiếng, trong lòng âm thầm so sánh, nhất thời vui vẻ vô cùng.
Tô đại ca, trước giờ chưa từng nặng lời với ai, càng chưa từng mắng mỏ bản thân mình…
Nàng nhìn thấy giữa đôi mày thanh tú của Y Khinh Tuyết vẫn còn vương vấn chút quyến luyến không rời dành cho Tô Vân, trong lòng khẽ thở dài, Tô đại ca như vậy, thật khó để người khác không thích chàng a…
Nén những suy nghĩ trong lòng xuống, nàng tò mò hỏi: "Con Cự Côn kia lợi hại như vậy, sư tỷ cuối cùng đã thoát ra bằng cách nào vậy?"
Sắc mặt Y Khinh Tuyết đột nhiên biến đổi, như nhớ lại chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp, ngượng ngùng nói: "Cái này…"
…
Trong động phủ của Tô Vân.
Thường Chinh thấy Tô Vân cuối cùng cũng thu viên trứng khổng lồ kia vào, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, quyết định từ nay về sau tuyệt đối không được buông lời ngông cuồng trước mặt Tô Vân, nếu không cuối cùng người xấu hổ luôn là mình…
Tô Vân cũng thu lại vẻ trêu chọc, nghiêm nghị hỏi: "Sư huynh, Vưu Thông, có phải đã chết rồi không?"
Thường Chinh ngẩn người, "Sao ngươi biết?"
Tô Vân cười lạnh một tiếng, lấy ra một chiếc tinh thuyền đã tan rã hơn phân nửa, "Đây là kiệt tác của Vưu Thông!"
Hắn lập tức kể lại tình huống cho Thường Chinh nghe, oán hận nói: "Vưu Thông vì giết ta, ngay cả tính mạng đệ tử của mình cũng không màng, thật là độc ác!"
Thường Chinh nghe vậy cũng thở dài nói: "Loại người như vậy, thật đáng chết, ta thật không hiểu ban đầu hắn làm thế nào mà ngồi lên được vị trí phong chủ."
Tô Vân nhìn chiếc tinh thuyền gần như phế phẩm, đau lòng nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc, chiếc tinh thuyền này đã gần như hủy sạch, sư huynh, ngươi nói nếu tông chủ bắt ta bồi thường thì làm sao bây giờ…"
Thường Chinh khinh bỉ, "Ngươi có thể thoát chết khỏi tay Vưu Thông, chắc chắn là tông chủ ra tay rồi, hắn cũng không hề đề cập đến chuyện này với ngươi, ngươi còn lo lắng cái gì?"
Tô Vân dò hỏi: "Vậy là ta không cần bồi thường?"
Thường Chinh xoa cằm, "Dựa theo quan hệ của ngươi với tông chủ, thật ra coi như không trả cũng không sao…"
Tô Vân rất vô lại gật gật đầu, "Vậy cứ làm như vậy! Được ngày nào hay ngày đó!"
Nói xong, hắn cùng Thường Chinh mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn nhau chằm chằm, hồi lâu không nói.
Một lúc sau, hai người đột nhiên đồng thời mở miệng.
"Sư huynh ngươi không đi sao?"
"Sư đệ ngươi không có gì muốn nói sao?"
Tô Vân ngẩn người, "Nói gì?"
Thường Chinh cười đầy ẩn ý, "Chính là chuyện của ngươi và Y sư tỷ đó, hai người rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Thái độ của nàng đối với ngươi có vẻ không bình thường! Vừa rồi ngươi nói không rõ ràng, ta căn bản không nghe ra gì cả."
Tô Vân lập tức lộ vẻ mặt ta đã sớm đoán ra ngươi muốn hỏi cái gì, mất kiên nhẫn nói: "Không có gì cả! Chuyện gì cũng không có xảy ra!"
Thường Chinh nghiêm mặt, "Sư đệ, ngươi yên tâm, ta là người kín miệng, ý tứ nhất là nghiêm cẩn, tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho người thứ hai biết!"
Tô Vân trợn to mắt nhìn hắn.
Kín miệng?
Ngươi còn có mặt mũi nói ra lời này?
Lão tử mà tin ngươi thì mới là trúng tà!
Lập tức hắn không nói lời nào, đuổi thẳng Thường Chinh ra khỏi động phủ, sau đó liền hướng đan bộ phi độn qua.
Tôn Đức Phúc vừa thấy Tô Vân, mừng rỡ khôn nguôi, những năm này Tô Vân bặt vô âm tín, khiến hắn lo lắng không thôi, tiếc rằng tu vi bản thân còn thấp, sư phụ hắn tuy có thể coi là đại gia trong luyện đan, nhưng tu vi thì… hơi kém một chút, nếu không đã sớm xin sư phụ ra ngoài tìm Tô Vân rồi.
Tô Vân nhìn thanh niên cao lớn trước mắt, kinh ngạc không thôi, "Ngươi là Tâm Kiếp cảnh?"
Tôn Đức Phúc gãi đầu, "Đúng vậy, cũng không biết thế nào, tu vi ta đạt đến Thông U cảnh đỉnh phong, ngủ một giấc, tỉnh dậy đã là Tâm Kiếp cảnh."
Tô Vân nghe mà trợn mắt há mồm, "Vậy tâm kiếp của ngươi là gì? Ngươi có biết không?"
Tôn Đức Phúc mặt mờ mịt, "Không biết, ta cảm giác trong tâm cảnh của mình có một hạt giống, như có thứ gì đó muốn mọc ra vậy, sư phụ nói, đợi vật này mọc ra, ta sẽ là tu sĩ Thần Nguyên cảnh…"
Tô Vân ngây ngốc nhìn hắn, hồi lâu không nói nên lời.
Thực tế, Tâm Kiếp cảnh đặc thù nhất, tâm tư càng tinh khiết, càng dễ dàng vượt qua.
Ngược lại, những người có ý nghĩ phức tạp, suy tính quá nhiều như Tô Vân, Tâm Kiếp cảnh lại trở thành một đạo thiên trạch khó vượt qua.
Hồi lâu sau hắn mới hoàn hồn, lại bắt đầu suy tính chuyện có nên đổi tên hay không.
Tô Phúc…
Ôi, thoải mái…
Thật ra vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận…
Tôn Đức Phúc thấy Tô Vân cau mày không thôi, hiếu kỳ hỏi: "Tô đại ca, huynh làm sao vậy?"
Tô Vân hữu khí vô lực khoát tay, "Người thông minh lắm phiền não, ngươi không hiểu…"
Tôn Đức Phúc chớp mắt, bản thân… hình như bị sỉ nhục?
Tô Vân lại suy nghĩ hồi lâu, mới đem xung động đổi tên kia ép xuống, lúc này mới cùng Tôn Đức Phúc nói đến chuyện của Từ Đạt.
Tôn Đức Phúc vừa nghe liền lập tức bảo đảm: "Tô đại ca yên tâm, ta lát nữa sẽ thông báo cho tộc nhân một tiếng, nếu thấy Từ tiền bối, sẽ bảo ông ấy đến đây tìm huynh."
Tô Vân gật đầu, lại hỏi: "Đúng rồi, Ngưu Nhị bây giờ thế nào?"
Tôn Đức Phúc vừa nghe đến chuyện của Ngưu Nhị, mặt lập tức khổ xuống, "Ngưu Nhị hắn… kết nghĩa với lão tổ!"
Ban đầu khi biết tin này, hắn đã rất sốc, bối phận của mình, dường như trong lúc vô tình, đã hạ xuống một trình độ cực thấp…
Kết nghĩa?
Tô Vân ngẩn người, ngay sau đó bật cười không dứt.
Hai người này, một người tâm hồn trẻ thơ, một người chân chất thuần hậu, có thể kết giao thật sự không có gì lạ.
Hơn nữa, họ Ngưu cùng họ Tôn kết nghĩa, vốn chẳng phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?
Hắn xoa cằm suy tư hồi lâu, hay là… sau này đem cái tên Trư Cương Liệt kia cũng biết tới?
…
Tô Vân rời đan bộ, vừa định trở về suy tính xem tâm kiếp của mình rốt cuộc phải vượt qua như thế nào, lại chạm mặt Cố Nguyên.
Làm sao bây giờ?
Không tránh được!
Hắn nhắm mắt chào hỏi, "Cố sư huynh, thật trùng hợp!"
Cố Nguyên đánh giá Tô Vân từ trên xuống dưới, gật đầu, "Sư đệ lần này ra ngoài, thu hoạch quả thật không nhỏ!"
Tô Vân cảm nhận được khí tức khác hẳn ngày thường của Cố Nguyên, trong lòng thầm than một tiếng, không ngờ vị Cố sư huynh này đã phá vỡ Thần Nguyên cảnh, đạt đến Tịch Diệt cảnh.
Hắn thu lại cảm khái trong lòng, chắp tay nói: "Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới, ngược lại sư huynh, công thành thượng cảnh, thật đáng mừng!"
Cố Nguyên lắc đầu, thở dài, "Tu hành một đạo, chưa từng có cuối, lại nói gì đến thượng cảnh? Bất quá…"
"Nếu sư đệ ph�� vỡ mà vào Thần Nguyên cảnh, ta ngược lại muốn cùng ngươi so tài một phen."
Tô Vân thành khẩn nói: "Sư huynh nói phải, ta đây trở về, sẽ suy nghĩ thật kỹ phương pháp vượt qua tâm kiếp, xin cáo từ."
"Sư đệ." Giọng Cố Nguyên lại vang lên.
Tô Vân nghi ngờ nói: "Sư huynh còn có việc gì sao?"
Cố Nguyên nhìn hắn, cười đầy ẩn ý, "Sư đệ quên gì rồi sao?"
Tô Vân vỗ trán, chợt nói: "Phải rồi, quên trả lại tinh thuyền cho tông chủ."
Hắn đang định lấy chiếc tinh thuyền rách nát kia ra, lại nghe Cố Nguyên nhắc nhở: "Sư phụ nói, hắn muốn chiếc của Vưu Thông kia!"
Tay Tô Vân cứng đờ, thầm than một tiếng tông chủ tính toán thật là giọt nước không lọt.
Giao chiếc tinh thuyền kia cho Cố Nguyên xong, Tô Vân như mất đi bảo bối trân quý, khí thế uể oải hẳn đi, miễn cưỡng chắp tay với Cố Nguyên, rồi ỉu xìu bay về động phủ của mình…
Cố Nguyên nhìn bề mặt tinh thuyền có chút loang lổ, hơi xúc động.
Vị sư đệ này rốt cuộc đã trải qua những gì, mà có thể khiến tinh thuyền bị hủy hoại thành bộ dạng này?
…
Vĩnh Minh phong.
Kỳ phong chủ nhìn Tướng Liễu đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, cười lạnh một tiếng, "Ngươi ngược lại giữ được bình tĩnh!"
Tướng Liễu mở mắt, đôi con ngươi thẳng đứng nhìn về phía hắn, "Thế nào?"
"Thế nào?" Kỳ phong chủ phất tay áo, ngồi xuống, "Tô Vân… đã trở lại!"
Tướng Liễu vừa nghe, ánh mắt nóng bỏng chợt lóe lên, "Trở lại rồi? Tốt, tốt, tốt! Hắn đã phá vỡ mà vào Thần Nguyên cảnh chưa?"
"Chưa!"
Ánh mắt Tướng Liễu nhất thời âm trầm xuống, "Chậm, chậm, quá chậm!"
Hắn nói rồi đứng lên, xoay người đi ra ngoài động phủ.
"Ngươi đi đâu?"
Trên mặt Tướng Liễu thoáng qua một nụ cười cổ quái, "Đương nhiên là đi đốc thúc hắn!"
…
Đám đệ tử tông môn thấy Tướng Liễu, đều tránh xa, người này, tuy những năm g���n đây đã bớt hung hăng hơn, nhưng những thủ đoạn tàn nhẫn của hắn mọi người vẫn còn nhớ rõ, ai dám đến gần nửa phần?
Tướng Liễu đương nhiên không để đám đệ tử kia vào mắt, một đường phi độn, không bao lâu đã đến trước động phủ của Tô Vân.
Tô Vân không có tinh thuyền, đang trong động phủ đau lòng không thôi, lại đột nhiên cảm giác được một cỗ khí cơ quen thuộc xuất hiện bên ngoài động phủ mình.
Ánh mắt hắn trầm xuống, ra khỏi động phủ, liền thấy một thanh niên mặc bào phục vàng sáng đứng ở đó, lẳng lặng chờ đợi mình.
Dù chưa từng gặp Tướng Liễu, nhưng cặp mắt thẳng đứng như rắn độc kia, khiến hắn lạnh lùng thốt ra hai chữ.
"Tướng Liễu!"
Tướng Liễu nghe Tô Vân gọi, trong mắt lóe lên một tia chán ghét, "Liễu tướng? Đám phế vật kia, hình như đã đặt cho ta cái tên như vậy! Bất quá… Ta vẫn thích người khác gọi ta là Tướng Liễu hơn!"
Tô Vân quan sát tỉ mỉ Tướng Liễu, đột nhiên mở miệng nói: "Đoạt xá?"
"Không, không, không." Tướng Liễu vội vàng khoát tay, giải thích: "So với thủ đoạn đó còn cao minh hơn một chút, hắn khi còn trong bụng mẹ, hồn phách đã bị ta nuốt trọn. Cho nên, nói một cách nghiêm chỉnh, đây không tính là đoạt xá, nên tính là sống lại mới đúng! Nếu không, những lão gia hỏa kia đâu dễ dàng để ta bước vào Kim Dương tông nửa bước?"
Nói đến đây, hắn đột nhiên vung vẩy cánh tay, "Chỉ là, ngay cả khi làm như vậy, vẫn còn một tia không hòa hợp với thân thể này, cho nên, ta cần một đối thủ có lực lượng ngang nhau để tôi luyện bản thân, hoàn toàn tiêu trừ tia không hòa hợp này!"
Tô Vân cười khẩy.
Không hòa hợp?
Ngươi như vậy cũng dám gọi là sống lại?
Ngươi biết thế nào là sống lại không?
Lão tử mới là bản chính sống lại! Ngươi cùng lắm chỉ là bản lậu hàng!
Hắn nhìn Tướng Liễu cười lạnh nói: "Ngươi cần phải giải thích rõ ràng như vậy với lão tử sao? Lão tử không có hứng thú đâu!"
Tướng Liễu lắc đầu, "Ta có một thói quen, phải để đối thủ chết được rõ ràng."
Tô Vân châm chọc nói: "Vậy ngươi lại rơi vào kết cục này như thế nào? Đối thủ của ngươi có khiến ngươi hiểu rõ không?"
Tướng Liễu nghe vậy, dường như nhớ lại ký ức không tốt, vẻ mặt nhất thời trở nên điên cuồng, "Hắn? Ha ha ha… Hắn đánh thắng ta thì sao! Ta vẫn còn sống, nhưng hắn đã chết! Chết rồi! Ha ha ha…"
Tô Vân thương hại nhìn hắn, "Tông chủ nói không sai, ngươi chỉ là một lão già thoi thóp, thật đáng thương!"
Tướng Liễu đột nhiên bình tĩnh lại, "Sống lại cũng được, thoi thóp cũng được, không quan trọng! Ta bây giờ chỉ quan tâm đến việc ngươi nhanh chóng phá cảnh, sau đó làm đá kê chân cho ta, giúp ta bước lên độ cao cao hơn kiếp trước!"
Tô Vân thầm mắng một tiếng đồ điên, lắc đầu nói: "Vậy ngươi n��n đi tìm Cố sư huynh, hắn mạnh hơn ta nhiều."
"Trước khi thấy ngươi, hắn đúng là ứng viên số một, nhưng sau khi thấy ngươi ra tay, ta phát hiện ngươi thích hợp hơn hắn! Cho nên… Đây là số mệnh của ngươi, ngươi trốn không thoát!"
Tô Vân buông tay, "Vậy thật đúng dịp, ta đang định ở Tâm Kiếp cảnh đợi thêm mười năm tám năm nữa, ngươi cứ chờ xem!"
Khóe miệng Tướng Liễu nhếch lên, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, "Nếu ta nhớ không lầm, ngươi còn có một muội muội ở Phiên Tiên phong thì phải…"
Tròng mắt Tô Vân hơi híp lại, Kim Thân quyết trong nháy mắt vận chuyển, một cỗ sát ý phong tỏa Tướng Liễu, "Lão tử đổi ý, bây giờ sẽ đánh chết ngươi!"
Tướng Liễu cảm nhận được khí thế trên người Tô Vân, nhíu mày, "Mùi này… Sao quen thuộc vậy?"
Hắn đột nhiên như nhớ ra điều gì, gương mặt trong nháy mắt trở nên vặn vẹo dữ tợn, hận ý trong mắt như muốn hóa thành thực chất, bắn xuyên qua T�� Vân.
"Đại Uy! Ngươi là truyền nhân của Đại Uy!"