Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 185 : Đuổi giết!

Trong Tiêu Dao Quân.

Thân Tông đang nhắm mắt suy tư về chuyện đại chiến sắp tới, chợt nghe bên ngoài có tiếng nói vội vàng vang lên: "Đại thống lĩnh! Đúng như ngài đoán, Thẩm Dung quả nhiên đã dẫn Lục Hành bỏ trốn!"

Người nói chuyện chính là Chúc Luân.

Mấy ngày trước hắn đã thêm mắm dặm muối kể chuyện Thẩm Dung cho Thân Tông nghe, nhưng không ngờ Thân Tông chẳng hề để tâm, chỉ bảo hắn theo dõi sát Thẩm Dung, rồi kết luận rằng ả nhất định sẽ trốn trong vài ngày tới.

Hôm nay hắn giăng sẵn m���t xích, quả nhiên thấy Thẩm Dung dẫn theo Lục Hành, lén lút lên một chiếc thuyền bay, hướng Thần Uy Quân mà đi.

Hắn vừa cảm khái Thân Tông liệu sự như thần, vừa lẳng lặng chờ đợi bước tiếp theo của ngài.

Thân Tông chậm rãi mở mắt, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.

Thẩm Dung, cơ hội cuối cùng ta đã cho ngươi, mà ngươi vẫn không biết điều, sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn!

Ngươi đã chọn làm vậy, thì ta sẽ khiến ngươi hối hận cả đời!

Nghĩ đến đây, hắn nhàn nhạt dặn dò: "Dẫn người đuổi theo! Phải từ từ mà đuổi! Đợi đến khi ả tuyệt vọng thì dừng lại!"

Chúc Luân trong lòng run lên, khom người nói: "Tuân lệnh!"

"Còn nữa." Giọng Thân Tông mang theo một tia tàn nhẫn, "Bắt được hai người bọn chúng, ngay trước mặt Thẩm Dung, giết Lục Hành, nhớ kỹ, phải từ từ mà hành hạ hắn đến chết!"

...

Thẩm Dung dẫn Lục Hành, toàn lực điều khiển tinh thuyền bay đi thật xa, m��i hơi ngoái đầu nhìn lại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, tạm thời vẫn chưa có ai phát hiện ra mình, chỉ cần hai người tiến vào địa phận phòng ngự của Thần Uy Quân, là hoàn toàn an toàn!

Lục Hành chau mày, không mấy lạc quan: "Ta cảm thấy... mọi chuyện có vẻ quá thuận lợi..."

Thẩm Dung tức giận nói: "Lúc này ngươi còn muốn..."

Nàng chưa dứt lời, phía trước bỗng lóe lên mấy đạo u quang, thì ra Thân Tông đã sớm âm thầm mai phục mấy tên thống lĩnh ở đây!

Những người này được Thân Tông phân phó, hễ Thẩm Dung xuất hiện, liền lập tức vây lại, thần thông chân khí nhất loạt ném về phía Lục Hành!

"Hèn hạ!" Thẩm Dung tức giận mắng một tiếng, lập tức chắn trước người Lục Hành, một thanh đoản kiếm từ mi tâm bay ra, quanh thân xuất hiện từng lớp màn nước, cản lại toàn bộ công kích!

Phụt!

Thực lực của nàng vốn chỉ ngang ngửa đám người, lúc này một mình chống đỡ liên thủ c��ng kích, lập tức bị trọng thương, phun ra một ngụm máu tươi!

Thấy đám người lại định ra tay, nàng không thể gắng gượng thêm nữa, quyết tâm liều mạng, lập tức điều khiển thuyền bay, quay đầu bỏ chạy!

Đám người kia thấy vậy, cũng không đuổi theo, chỉ nhìn bóng lưng nàng, cười lạnh không thôi.

"Con đàn bà này thật đáng thương, rơi vào tính toán của Thân đại thống lĩnh, e rằng đến xương cũng không còn!"

"Ha ha, ả tự làm tự chịu, đại thống lĩnh coi trọng ả là phúc của ả, ả lại không biết tốt xấu, hừ!"

"Lục Hành kia đã là phế vật, còn che chở hắn như vậy, chậc chậc, thật là thâm tình."

"Đáng tiếc, đáng tiếc, Hạ thống lĩnh đang chặn đường, với thủ đoạn của hắn, Lục Hành này e là chết không có chỗ chôn..."

...

Thẩm Dung vừa dùng đan dược, vừa âm thầm chú ý động tĩnh phía sau, thấy đám người không đuổi theo, lòng chợt chìm xuống.

Nguy rồi!

Đây là một cái bẫy, ��ang chờ mình nhảy vào!

Lục Hành hơi suy tư, tự nhiên cũng hiểu đạo lý, cười khổ một tiếng: "Là ta hại ngươi!"

Hắn không nói những lời như bảo Thẩm Dung tự mình trốn đi, như vậy chỉ khiến nàng thêm đau lòng.

Thẩm Dung tức giận nói: "Nói nhảm! Lúc đầu ta không nên cho ngươi ra ngoài, với cái tính của ngươi, trừ Huyền Uyên Tông, đến đâu cũng không sống nổi!"

Đúng lúc này, phía trước truyền tới một giọng nói hài hước: "Ồ, đây không phải là Thẩm thống lĩnh sao? Muốn đi đâu vậy? Sao còn mang theo phế vật ra ngoài? Thật bất tiện!"

Thẩm Dung đột ngột dừng thuyền, nhìn Chúc Luân chậm rãi hiện thân, nghiến răng nói: "Nếu có cơ hội, ta nhất định giết ngươi!"

Chúc Luân cười lạnh một tiếng: "Thân còn khó bảo toàn, còn nói lời ngu xuẩn! Giao Lục Hành cho ta, rồi ngoan ngoãn trở về, nghe theo đại thống lĩnh xử lý! Biết đâu còn có kết quả tốt!"

"Ai..."

Lục Hành thở dài một tiếng, chậm rãi đứng lên, nhìn Chúc Luân: "Hai ta từ khi vào Tiêu Dao Quân, không lúc nào không chém giết với Hải tộc, mới đổi được địa vị hôm nay! Nhìn lại các ngươi, thời chiến thì rụt cổ, đối với người mình thì tàn nhẫn vô tình, thủ đoạn dùng hết, Lục mỗ thật là mù mắt, mới vào Tiêu Dao Quân các ngươi!"

Chúc Luân mặt không chút thay đổi nói: "Nói, cứ nói tiếp, nói càng nhiều, lát nữa ngươi chết càng thống khổ!"

Lục Hành không để ý đến hắn, nhìn Thẩm Dung, vẻ mặt ôn nhu chưa từng có: "Những năm gần đây, chuyện của sư phụ luôn đè nặng trong lòng ta, khiến ta không thể buông bỏ, phụ lòng tấm chân tình của ngươi, thật quá ngu xuẩn! Hôm nay lâm vào tuyệt cảnh, ta mới hiểu trước kia mình ích kỷ đến mức nào!"

Thẩm Dung vẻ mặt ôn nhu nói: "Ngươi có thể nói ra những lời này, ta theo ngươi chết cũng không oán hận!"

Lục Hành nắm lấy tay Thẩm Dung, trầm giọng nói: "Dù có hơi muộn, nhưng ta vẫn muốn cùng ngươi kết làm phu thê, ngươi... nguyện ý không?"

Thẩm Dung nghe vậy, nước mắt nhòe cả mắt, nhìn Lục Hành si ngốc nói: "Ngươi biết ta chờ những lời này của ngươi, đã bao nhiêu năm rồi không..."

Ánh mắt Chúc Luân lạnh lẽo vô cùng, cười gằn nói: "Thật là cảm động, đáng tiếc, nếu trong hai người các ngươi chết một người, người còn lại không biết sẽ thương tâm đến mức nào!"

Vừa dứt lời, mi tâm hắn đột nhiên bay ra một đạo kiếm quang, chớp nhoáng đâm về phía Lục Hành!

Thẩm Dung thấy vậy, vội kéo Lục Hành ra, quanh thân lại dâng lên từng đạo màn nước, cản lại kiếm quang.

Nhưng Chúc Luân ôm hận ra tay, nàng lại vừa bị trọng thương, làm xong việc này, sắc mặt nàng lại tái nhợt mấy phần, đạo tắc trong thức hải cũng sáng tối chập chờn, như có triệu chứng tan vỡ.

Lục Hành đỡ lấy nàng, đau lòng nói: "Ta vốn là người phải chết, ngươi cần gì phải như vậy?"

Thẩm Dung lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ta trước khi chết, không cho ngươi chết!"

Lục Hành cười một tiếng, đưa mắt về phía Bích Uyên Hải xa xăm: "Đã vậy, thay vì chết trong tay loại tiểu nhân này, không bằng chết trong tay Hải tộc!"

Thẩm Dung gật đầu, miễn cưỡng đứng thẳng người, khống chế thuyền bay, hướng Bích Uyên Hải vô tận bay đi!

Một tu sĩ sau lưng Chúc Luân thấy vậy, thấp giọng hỏi: "Thống lĩnh, bây giờ làm sao?"

Chúc Luân cười lạnh một tiếng: "Treo sau bọn chúng! Ta muốn cho bọn chúng nếm trải tư vị tuyệt vọng!"

"Nhưng Hải tộc..."

"Lo gì? Vị kia đã bàn xong điều kiện với Hải tộc, trong khoảng thời gian này, Hải tộc sẽ không ra tay với chúng ta!"

...

Long Phong nhìn chiếc thuyền lớn dưới chân, trong mắt hiện lên một tia ngưỡng mộ.

"Bạch huynh, tọa hạm của Huyền Kình nhất tộc các ngươi thật thần diệu, vậy mà dùng thời gian ngắn như vậy đã đến được đây!"

Tô Vân khẽ khoát tay, không nói gì.

Ngươi cứ việc cao hứng đi, lát nữa có mà khóc!

Đúng lúc này, Long Phong khẽ ồ lên một tiếng: "Ừm? Xa xa có khí tức nhân tộc? Đáng tiếc..."

Hắn nhìn Tô Vân, cười nói: "Bạch tộc trưởng có ước định với Thần Hoàng, đoạn thời gian gần đây không tiện trắng trợn ra tay với bọn chúng!"

Tô Vân giật mình, không ngờ Thần Hoàng lại cấu kết với Hải tộc đến mức này.

Nhưng đã có nhân tộc xuất hiện, hẳn là không còn xa đất liền nữa.

Hắn cười một tiếng: "Biết đâu là người đến tiếp ứng chúng ta, đi lên xem một chút cũng không sao!"

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương