Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Kẻ Tạo Hoá Và Đứa Con - Chapter 1:

Hắn gọi ta là Thí Nghiệm Mẫu Số 4.

Chúng gọi ta là nó.

Còn ta gọi chúng là sứ giả địa ngục — những kẻ khoác lên mình chiếc áo giả tạo của sự tinh khiết.

Trong chính căn phòng này, không biết bao nhiêu năm đã trôi qua. Ta tự hỏi: liệu bản thân mình có thực sự đang sống không? Khi những tiếng gào rú như vọng về từ địa ngục, và thứ nỗi đau không thể nguôi ngoai này vẫn giằng xé, hủy diệt từng tầng linh hồn đang cố níu lấy sự tồn tại.

Các người thì làm sao hiểu được — thứ duy nhất níu giữ ta lại.

Không phải là hy vọng, mà là hận thù.

Sự căm hận cứ lớn lên từng ngày, như một loài nấm ký sinh bám vào trái tim ta.

Chúng chưa bao giờ nhìn ta như một sinh vật thực thụ. Trong suốt 57 ngày kể từ lúc được sinh ra, ta chưa từng bỏ cuộc.

Tất cả… chỉ vì một hy vọng nhỏ nhoi được trả thù.

Những tiếng bấm máy.

Tiếng bút sột soạt ghi chú.

Tiếng dao mổ xé thịt xé da.

Và tiếng thét của chính ta — cứ bị hút vào những bức tường vô cảm, không bao giờ vọng lại.

Rồi vào một ngày định mệnh, ta cảm nhận được tự do.

Nó đã đến gần — rất gần, ngay trước ngưỡng cửa — khi Ngài xuất hiện.

Ánh hào quang tỏa ra từ Ngài khiến một kẻ hèn mọn như ta không khỏi run rẩy, vừa khiếp sợ vừa kính ngưỡng. Nụ cười đó — thứ dịu dàng, từ bi mà suốt đời ta chưa từng được nhận — khiến ta không khỏi muốn khóc.

Từ ngày hôm ấy, ta tin.

Ta tin rằng Ngài sẽ giải thoát cho con chiên lạc lối này.

Ta tin rằng Ngài sẽ mang đến sự trừng phạt thích đáng cho những kẻ nhân danh khoa học để giày xéo linh hồn.

Sẽ có một ngày, sự khuất nhục và đau đớn này sẽ được chấm dứt — bởi tay Ngài.

Còn bên kia bức tường, là hắn — kẻ đã tạo ra ta.

Kẻ luôn đứng sau lớp kính, quan sát như một vị hoàng đế cao ngạo.

Không hề chớp mắt trước máu.

Không hề rùng mình trước tiếng thét.

Không hề rơi lệ trước nỗi đau của những “đứa con” mình tạo ra.

Hắn không cười, không giận dữ — như một cỗ máy sống bằng niềm tin tuyệt đối vào lý trí.

Ta nhớ rất rõ — ngày ta được tạo ra là lần duy nhất hắn mỉm cười.

Một nụ cười điên loạn, của kẻ đang đắm chìm trong tác phẩm quái đản của chính mình.

Ánh mắt ấy… khiến ngay cả bản năng trong ta cũng phải lùi lại vì kinh hoàng.

Điều đặc biệt ở hắn, không phải là tàn nhẫn, mà là sự kiêu ngạo của một kẻ cho rằng mình vượt trên đạo lý. Lý trí của hắn – lạnh, sắc, và tuyệt đối – chính là lưỡi dao bén nhất.

Nếu quả thật có địa ngục, thì hắn sẽ là con quỷ lý trí nhất, vô cảm nhất, ác độc nhất.

Ngày hôm ấy, hắn bước lên bệ sắt phía trên chiếc lồng nơi ta bị nhốt, cúi xuống, và nói — như thể muốn hủy diệt tận gốc niềm tin nhỏ nhoi trong ta:

“Niềm tin là sản phẩm phụ của loài người yếu đuối.

Một chỉ số vô dụng trong mọi cấu trúc sinh học.”

Và khi hắn quay lưng, ta đã thì thầm — lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng — gọi tên Ngài:

“Xin hãy đến…”

Ta không biết mình đã gọi Ngài trong bao nhiêu năm.

Nhưng hôm đó… Ngài đã đến thật.

Ánh sáng—chói lòa, rực rỡ, và... nóng.

Ta nhắm chặt mắt khi cánh cửa tự động bật mở, âm thanh rít lên như tiếng kim loại tra tấn não bộ. Một cơn đau buốt bắn thẳng qua thái dương, như thể mọi dây thần kinh trong cơ thể đang bị ép phải sống dậy sau một giấc ngủ kéo dài suốt kỷ nguyên.

Ta đứng đó. Không bước. Không dám.

Vì ta sợ—sợ rằng nếu ta tiến lên, giấc mơ này sẽ tan biến.

Ta cố giữ chặt lấy niềm hân hoan mỏng manh của sự tái sinh, như sợ chỉ cần cử động sai, nó sẽ rơi vỡ mất.

Cơ thể này—không biết vì sao—đang tự hít thở.

Từng luồng không khí mát lành tràn vào từ mũi, luồn qua ngực, xuống bụng. Cảm giác ấy… lạ lẫm. Xa hoa. Hoa lệ. Hoàn hảo.

Như một phép lành của tạo hóa.

Một cơn gió nhẹ lướt qua thân thể.

Nó không rắn như hợp kim, không cứng như đá. Nhưng nó sống. Nó tồn tại. Nó rung lên như tiếng gọi từ một vòng tay xa xăm. Như một lời nhắn dịu dàng từ Ngài, rằng: “Ta đang nhìn thấy con.”

Cơ thể này không hoàn hảo. Nhưng nó… ấm áp. Và nó được ban cho bởi tình thương.

Ta giơ bàn tay lên—mười ngón tay thon dài, run rẩy như những cành non lần đầu ra nắng. Không còn móng vuốt. Không còn lớp vỏ sần sùi. Chỉ là da, thịt, máu, và... hơi ấm.

Ta đang run.

Không phải vì sợ hãi.

Mà vì sự ấm áp này... chưa bao giờ ta biết tới.

Nhiệt độ không còn là cảm giác rát buốt mỗi khi một ống thuốc xuyên vào da thịt. Nó cũng không phải thứ đốt cháy ta trong những lần tra tấn.

Nó là thứ khiến ta muốn khóc—trong xúc động, và vui vẻ.

Ta chậm rãi dùng hết can đảm bước ra khỏi cánh cửa.

Và ta thấy được bầu trời.

Bầu trời như một biển cả vô ngân, trải dài bất tận.

Ánh nắng rót xuống, nhẹ như nụ cười của Ngài, ôm trọn lấy ta—kẻ được cứu rỗi.

Không còn tường. Không giam cầm. Không bảng điều khiển. Không ánh đèn huỳnh quang trắng nhợt như xác chết.

Trái tim ta—bỗng đập mạnh. Đập vì chính nó muốn, không phải vì bị ép buộc.

Nó không chờ mệnh lệnh. Không cần công tắc.

Nó cùng ta sống, một cách ngây thơ và dữ dội.

Ta—trong thân xác mới này—quỵ xuống giữa khoảng sân ngập nắng.

Lòng bàn tay ta chạm nền đá ấm.

Một con chim sà ngang bầu trời, kêu lên ba tiếng lảnh lót.

Ta ngẩng đầu nhìn theo. Và rồi—giọt nước đầu tiên trượt khỏi khóe mắt, rơi xuống gò má.

Không phải máu.

Là nước mắt.

“Đây… là tự do sao?”

Ta thì thầm.

Câu nói buông theo làn gió. Nhẹ. Mong manh. Như một lời nguyện cuối cùng của một kẻ đã chết đi rồi sống lại.

Giờ đây, hắn không còn là tù nhân của người “cha” đã tạo ra hắn.

Giờ đây, từ một chim hoàng yến bị nhốt trong chiếc lồng sắt, hắn đã hóa thành một con đại bàng, có thể tung cánh giữa bầu trời vô hạn.

Và rồi, một ý nghĩ lóe lên—sắc bén, dữ dội, mang theo mùi máu cũ và mùi tò mò chưa thành tên:

“Vậy… con người là gì?”

Trước sự tò mò vô tận của bản thân, ta lang thang cô độc giữa màn đêm, vẫn khoác trên mình chiếc áo bệnh viện trắng nhợt. Những bức tường của cơ sở thí nghiệm đã lùi xa sau lưng, nhưng trong đầu ta vẫn là một cõi hỗn độn mù mịt.

Đột nhiên, một con chim hoàng yến sà xuống trước mặt. Không hiểu vì sao, nhưng ta biết—nó cũng như ta—vừa mới được giải thoát khỏi một chiếc lồng vô hình nào đó.

Nó nghiêng đầu nhìn ta, đôi mắt đen nhỏ như hạt châu ánh lên sự tò mò và... thấu cảm. Lần đầu tiên, một sinh vật khác nhìn ta với ánh mắt chân thành đến thế.

Tim ta thắt lại.

Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng động khẽ vang lên sau bụi cỏ. Ta giật mình. Một luồng ánh sáng lướt ngang, và rồi hai bóng người bước ra từ màn tối. Họ mặc đồng phục màu đen, với hai chữ to nổi bật nơi ngực: “CẢNH SÁT.”

“Ê, cậu kia! Đang làm gì ở đây?”

“Đây là khu vực cấm, có biết không?”

“Dừng lại! Có nghe không đấy?!”

Một người trong số họ đưa tay lên tai, gắn thứ gì đó trông như một mảnh hộp nhỏ màu đen. Người còn lại… giơ một vật thể đen ngòm về phía ta—nó dài, lạnh lẽo, và mang mùi đe doạ quen thuộc. Một vũ khí.

Cơn sợ hãi cũ lại trào lên trong cổ họng. Ta đóng băng. Không bỏ chạy. Không phản kháng. Cũng không nói được gì.

Nhưng rồi... họ dừng lại. Một người cúi xuống nhìn thẳng vào mắt ta.

“Cậu không sao chứ?”

“Hoảng vì khẩu súng à? Không sao đâu. Làm gì có chuyện tôi nổ súng với người như cậu chứ? Haha…”

Giọng họ không có mùi tra tấn. Không hằn học, không lạnh lẽo. Là tiếng cười, nhẹ và thật.

“Cậu… sao lại ở đây? Mặc áo bệnh nhân nữa... Cậu đi lạc à?”

Ta cố mở miệng. Cổ họng khô khốc, nhưng bản năng thì trỗi dậy.

“…Tôi… tôi không nhớ gì cả.”

Câu nói bật ra như một phản xạ. Trong đó là sự thật—ta thật sự không biết gì về thế giới ngoài kia.

Họ trao nhau ánh nhìn gì đó giống như... lòng thương. Không ghê sợ, không thù địch.

“Không sao. Có thể là mất trí nhớ tạm thời.” Một người nhẹ giọng nói. “Cậu có thể đi cùng bọn tôi chứ?”

Ta gật đầu. Họ không làm hại ta. Không nhốt lại. Không tra khảo. Họ chỉ dẫn ta lên một chiếc hộp sắt biết chạy, rồi đưa cho ta một chai nước và vài miếng bánh mềm.

Khi họ hỏi tên, ta chỉ lắc đầu. Họ không gặng hỏi thêm.

Trong ánh sáng vàng nhạt của chiều muộn, lần đầu tiên ta không thấy sợ. Không còn dây rợ, không còn tiếng kim loại va vào thịt.

Chỉ còn một mầm cảm xúc lạ lẫm đang nhú lên trong lồng ngực.

Sự tò mò.

“Vậy… con người là gì?”

Ta lại tự hỏi mình, khi chiếc xe lặng lẽ rời khỏi vùng đất địa ngục phía sau.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free