(Đã dịch) Khánh Dư Niên - Quyển 2 - Chương 35
Vị sai dịch ngắt lời hai người đang nói chuyện, cười khổ mà nói:
– Lời này không đủ sức thuyết phục, bởi trong đơn kiện, Quách gia đã ghi rõ ràng rằng Phạm công tử vì chuyện đó mà ôm hận trong lòng, cho nên mới nửa đêm tới phố Ngưu Lan hành hung.
Liễu thị hỏi Phạm Nhàn:
– Cuối cùng trên tửu lầu đã xảy ra chuyện gì?
– Ta đánh gãy mũi một thị vệ của hắn.
Phạm Nhàn tự nói với vẻ tự trách.
– Ngươi không sao chứ?
– Ta làm sao có chuyện được? Lúc đó trên tửu lầu mọi người đều nhìn thấy, ta chẳng hề hấn gì cả.
Liễu thị thở dài một hơi, quay đầu nói với vị sai dịch:
– Ngài nghe cho rõ, người ôm hận trong lòng đương nhiên là kẻ bị hại rồi, thiếu gia nhà chúng ta chiếm ưu thế lớn như vậy, lẽ nào còn ôm hận trong lòng?
Vị sai dịch từ trước tới nay chỉ ở công đường xử án những vụ vặt vãnh, nào có gặp phải tình huống bị người ta tự tung tự tác dẫn dắt như vậy, nhất thời hoa cả mắt, không biết nói gì cho phải. Liễu thị không nói thêm nửa lời, khẽ đưa ngón tay chỉ một cái, mấy tấm ngân phiếu liền xuất hiện trong tay vị sai dịch, nhìn kỹ lại, hai mắt sáng rực.
Liễu thị đã lấy lại vẻ cao quý vốn có, nhưng không kém phần phô trương của một vị phu nhân, nhàn nhạt nói:
– Đến nha môn, chúng ta sẽ đi, chúng ta muốn xem Quách gia muốn giở trò gì. Nhưng không thể đi ngay lúc này được, ngươi về nói với Mai đại nhân, khi nào vị Quách công tử kia ra công đường, người nhà chúng ta sẽ tới đối chất với hắn.
Một vị sai dịch nghĩ thầm chuyện này không hợp quy củ chút nào, nào có chuyện tới bắt người lại bị mấy tờ ngân phiếu đẩy lùi trở về chứ, đang định nói gì đó thì bị một đầu mục khác ngăn cản, nhanh chóng rời khỏi Phạm phủ.
Phạm phủ rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, trong phòng khách, ngoài Liễu thị và Phạm Nhàn ra không còn ai khác. Phạm Nhàn mỉm cười nhìn Liễu thị, trong lòng thầm nhủ, nếu không phải là địch nhân của mình, hôm nay hắn đã thấy thủ đoạn của đối phương và vô thức nảy sinh chút tán thưởng. Tuy rằng Phạm phủ gia nghiệp lớn, nhưng bị Quách gia đột nhiên tấn công, trong phủ lại không có phụ thân. Liễu thị có thể xử lý gọn gàng, không rơi vào thế hạ phong, thật ra đó chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là Liễu thị đã tranh thủ được thời gian để xử lý.
Quả nhiên, Liễu thị uống một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi:
– Ngươi làm như vậy, rốt cuộc là vì điều gì?
Phạm Nhàn cười cười nói:
– Phụ thân vẫn mong muốn ta nhanh chóng nổi danh ở kinh đô, ta lo rằng thơ văn chỉ là một khía cạnh, nếu có thể cùng gia đình Thượng thư đương triều ra tòa, danh tiếng sẽ nổi nhanh hơn nhiều.
Hắn tất nhiên chỉ là trêu đùa.
– Ngươi đã muốn đánh thì cứ đánh, cần gì phải nói ra thân phận làm gì, dường như không sợ phiền phức vậy.
Trong giọng nói của Liễu thị có chút tức giận.
Phạm Nhàn cung kính trả lời:
– Chỉ là muốn trút giận, đánh người nếu không cho người khác biết là ta đánh, làm sao hết giận trong lòng ta được?
Liễu thị nhìn hắn một cái, nghĩ chàng trai tuấn tú trước mặt mình tài giỏi hơn nhi tử của mình không biết bao nhiêu lần, tuy rằng biểu hiện ra bên ngoài có vẻ ngang ngược càn quấy, nhưng nhìn khí độ ổn trọng của hắn, chỉ biết trong lòng hắn tự nhiên đều hiểu rõ mọi việc, không khỏi thở dài, trong lòng dâng lên chút mất mát.
Phạm Nhàn không biết nàng ta đang suy nghĩ gì, mỉm cười hiếu kỳ hỏi:
– Di nương, vì sao ngài lại giúp ta?
Liễu thị chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe mi khẽ nhíu lại, nàng dường như rất ngạc nhiên vì thi���u niên này có thể nói ra suy nghĩ trực tiếp như vậy, suy nghĩ một chút rồi mới khẽ trả lời:
– Ta mặc dù họ Liễu, nhưng cũng là người của Phạm gia.
Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng, biết lời nói của nữ nhân này có thể tin, nhưng không thể tin hoàn toàn, nhưng lại không biết phải đáp lại như thế nào.
Trong phòng khách đột nhiên trở nên yên tĩnh.
…
– Mai đại nhân là môn sinh của cha ta, ta đã phái người đưa thư cho ông ấy. Phụ thân ngươi lúc này chắc hẳn đã nhận được tin tức rồi, tin rằng sẽ không có chuyện gì, cùng lắm chỉ bồi thường cho họ mấy lượng bạc.
Liễu thị nhắm hai mắt lại, dường như có chút uể oải.
– Chiều nay bảo quản gia đưa ngươi tới Kinh Đô Phủ, Đằng Tử Kinh đêm qua theo ngươi, hôm nay sẽ không đi nha phủ, tránh cho người ta nói huênh hoang quá mức.
Phạm Nhàn có chút hiếu kỳ nhìn gương mặt xinh đẹp của Liễu thị, thật sự không hiểu, một người phụ nữ có bối cảnh gia đình như vậy, một nữ nhân có khả năng như thế, vì sao lại cam tâm gả cho phụ thân làm thiếp.
Quá giữa trưa, Phạm phủ ��ã chuẩn bị mọi sự chu đáo, nơi cần đến thì vẫn phải đến, phương án đến đó cũng đã sớm được thông báo, còn phái người hỏi thăm rõ ràng, Quách Bảo Khôn đã sớm được đưa tới công đường bằng cáng cứu thương. Liễu thị đã an bài xe ngựa đâu vào đấy, phái người bảo vệ, vây quanh Phạm Nhàn, giống như tướng quân dẫn quân tiến vào nha phủ.
Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa cũng không mấy bận tâm về lần đến công đường này. Hắn đánh Quách Bảo Khôn thật là để trút giận, lần đầu tiên phát hiện ra ánh mắt không thích hợp của đối phương đã muốn đánh hắn rồi, tại Tĩnh vương phủ trong hội thơ lại bị đối phương dùng lời lẽ vũ nhục, càng khiến quyết tâm trong lòng hắn thêm kiên định.
Chỉ là mình mới vào kinh đô, không thể gây ra động tĩnh lớn đến vậy, tuy nhiên vẫn phải để lại chút thủ đoạn, vẫn sợ rằng mình ngây ngô một chút sẽ khó mà xong việc.
Nhưng hắn vẫn muốn đánh, đánh người là thủ đoạn, mấu chốt là hiệu quả đạt được như thế nào. Mà Phạm Nhàn sở dĩ muốn đánh Quách Bảo Khôn là vì có ba lý do: thứ nhất là muốn mượn việc này xem phụ thân đại nhân trong quan trường kinh đô này có thực lực ẩn giấu như thế nào, thực hiện việc này bởi vì phụ thân hắn luôn luôn che giấu phương diện này, nếu như trực tiếp hỏi thì khẳng định không có đáp án, hơn nữa đồng thời xác minh được một số nghi vấn ẩn giấu sâu trong lòng Phạm Nhàn. Thứ hai muốn hất một gáo nước bẩn lên người mình, cho dù thế nào đi nữa, trên công đường, hình tượng Phạm Nhàn sẽ trở nên bá đạo, vô lý, ăn chơi trác táng. Mà điều này lại hợp với mong muốn của hắn, bởi vì hắn đang cần phải khống chế mình thật cẩn thận, làm giảm hảo cảm của nhân vật ‘trong cung’ đối với mình – mặc dù đáp ứng yêu cầu của phụ thân, tạo dựng một hình tượng tài tử, nhưng đồng thời cũng để tiếng xấu khác lan tràn, dự định sẽ khiến ‘trong cung’ chủ động từ hôn – tất cả là vì đùi gà muội muội.
Lý do thứ ba rất đơn giản: Quách Bảo Khôn rất đáng đánh.
…
Đi tới bên ngoài nha môn, Phạm Nhàn bị dọa giật mình, nhìn dân chúng với đủ mọi biểu cảm đứng ngoài hàng rào, vô cùng ngạc nhiên, dưới sự giúp đỡ của mấy nha đinh mới dễ dàng đi vào bên trong được. Đứng ở trên phiến đá lạnh dưới công đường thẩm vấn, nhìn bức tranh mặt trời đỏ trên biển đông treo trên bờ tường phía sau công đường, bốn phía côn hình âm u, trong lòng hắn thầm khen một tiếng hay, nghĩ thầm mình như được đi tới tòa án nhân dân cao cấp nhất Bắc Kinh, cuối cùng chuyến đi này cũng kh��ng tệ chút nào.
Quay đầu nhìn lại thấy bách tính kinh thành dường như còn hưng phấn hơn hắn, liều mạng chen lấn về phía trước, muốn chiếm lấy vị trí tốt, có mấy người chuyên xem náo nhiệt còn muốn ngã cả lên hàng rào.
Phạm Nhàn hiếu kỳ hỏi vị môn khách Trịnh Thác mà Liễu thị phái đi theo mình, vị Trịnh tiên sinh này nhiều năm trước là một vị sư gia chuyên về hình danh nổi tiếng vùng Giang Nam, dường như trước kia cũng có chút tình nghĩa với Kinh Đô Phủ doãn bây giờ, cho nên Liễu thị mới phái ông ấy tới hợp tác.
Trịnh Thác cười giải thích:
– Người kinh thành ai nấy đều gan lớn, đừng xem thường mấy người này, nói không chừng lại là thân thích với quốc công hay nhân vật nào đó, cho nên không ai sợ ai hết, như hôm nay… Thượng Thư cùng Thị Lang ra công đường, quả thực hiếm thấy, loại náo nhiệt này không ai muốn bỏ qua cả.
Phạm Nhàn trong lòng thầm nghĩ các ngươi tới xem bức cung sao? Trong lòng có chút đau đầu. Trịnh Thác ở bên cạnh khẽ hỏi:
– Thiếu gia tuy rằng trước đó đã nói trong phủ rồi nhưng ta vẫn muốn hỏi lần cuối, chuyện này có phải là ngài động thủ hay không? Trước mặt Phủ doãn đại lão gia tất nhiên không thể thừa nhận, nhưng ngài nói cho ta một lời thật lòng, lát nữa ta còn biết đường đối đáp.
Phạm Nhàn vẻ mặt thành khẩn nói:
– Trịnh tiên sinh, không dám giấu diếm ngài, ta quả thực không đánh Quách công tử.
Trịnh Thác nhìn khuôn mặt thành thật của thiếu niên anh tuấn, cười ha hả, vỗ nhẹ vào vai hắn, biểu thị sự tán thưởng.
Qua hồi lâu, thanh âm uy nghiêm mà Phạm Nhàn rất hiếu kỳ rốt cuộc cũng vang lên, Phủ doãn đại nhân Mai Chấp Lễ từ phía sau bước ra đại sảnh, đường hoàng ngồi xuống. Qua một hồi nữa, một người như xác ướp ngồi trên xe đẩy từ phía sau tiến lên, một vị trạng sư theo sau, đang nhẹ nhàng phẩy quạt. Phạm Nhàn vừa nhìn thấy xác ướp, không khỏi nở nụ cười, nghĩ thầm mình hạ thủ nào có nặng đến vậy, đường đường là Thượng Thư phủ không ngờ cũng chơi chiêu này.
Xác ướp kia tự nhiên là Quách Bảo Khôn, lúc này hắn cả người đau đớn, đặc biệt là cái mũi, vẫn đau đớn vô cùng như cũ, đại phu chữa trị căn bản không có hiệu quả gì đáng kể. Hắn không biết, Phạm Nhàn đánh một quyền cuối đã mang theo ám kình vào trong đó, chân khí trong cơ thể Phạm Nhàn khác hẳn với các loại chân khí khác, bá đạo hơn gấp mười lần, làm sao có thể khỏi trong chốc lát được.
Quách Bảo Khôn thấy Phạm Nhàn đứng trước công đường như không có chuyện gì cả, ánh mắt lộ ra dưới tấm băng gạc toát lên vẻ hung dữ, độc ác, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Phạm Nhàn giả vờ không thấy, nhìn vị trạng sư tay cầm quạt phất phất kia, khẽ hỏi Trịnh Thác, mới biết được đối phương là đại trạng sư Tống Thế Nhân nổi danh trong kinh thành, phẩm hạnh bất lương, chỉ thích làm việc cho những quan lớn, cho nên có một biệt danh là “Phú Chủy” (cái miệng nhà giàu).
Kinh Đô Phủ doãn Mai Chấp Lễ ngồi cao, tay cầm thanh gỗ đập xuống bàn, "ba" một âm thanh trong trẻo vô cùng vang lên, trong ngoài công đường nhất thời trở nên yên tĩnh, quần chúng ghé mắt vào hàng rào cũng trở nên lặng ngắt như tờ, dù sao cũng không ai muốn bỏ qua trò hay này.
– Người dưới công đường là ai?
Mai Chấp Lễ chậm rãi hỏi, hắn đã được thông báo từ lâu rồi, trong lòng đã có tính toán, nhưng vẫn phải chậm rãi làm việc theo quy củ, quan uy vô cùng, nhìn lướt qua những nhân vật đang đứng trên công đường.
Mặc kệ các ngươi là ai, nhưng ở trong phủ nha kinh thành, cũng phải nghe lệnh của ta.
Bản dịch này được thực hiện riêng cho cộng đồng độc giả tại truyen.free.