(Đã dịch) Khánh Dư Niên - Quyển 2 - Chương 46
Đi tới hướng đông, tìm kiếm địa chỉ thư cục, Phạm Nhàn cùng đoàn tùy tùng tìm hiểu một lát, nhận thấy vị trí này quả thực không tồi, bốn phía thông thoáng, giao thông thuận tiện, lại không cách Thái Học quá xa. Các học sĩ từ khắp nơi trong Khánh quốc tới kinh đô chuẩn bị ứng thí, cơ bản ngày nào cũng đi qua nơi này. Điều cốt yếu nhất là nơi đây cũng không quá mức ồn ào, như vậy mới tiện cho các vị quận chúa vương phủ, tiểu thư các gia đình quan lại sai nha hoàn tùy thân tới mua sách.
Phạm Nhàn gật đầu, cùng Phạm Tư Triệt đi vào bên trong. Trước mắt là vài vị môn khách trong phủ, chắp tay hành lễ, nói: – Thôi tiên sinh, phiền ngài rồi.
Vị Thôi tiên sinh kia cười khổ đáp lời: – Hai vị thiếu gia, một thư cục như thế này một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền, còn phải hao phí nhiều tâm sức như vậy, thật sự có chút không đáng.
Phạm Nhàn biết những người này từng giữ chức quan trong triều, đương nhiên sẽ không xem trọng việc buôn bán kiếm lời mấy nghìn lượng bạc này, mỉm cười giải thích: – Nếu đệ đệ thích, vậy cứ để hắn thử sức đi.
Hắn vốn không mong rằng việc này có thể qua mắt được Ti Nam bá tước, nên mới mời vài vị môn khách trong phủ tới hỗ trợ. Mà nếu phụ thân đã cho phép Thôi tiên sinh tới giúp đỡ, thì chẳng khác nào ngầm đồng ý cho hai đứa con mình tùy ý làm càn bên ngoài phủ.
Mấy người đang trò chuyện trong phòng khách riêng, Phạm Tư Triệt cắn đầu bút, đang tính toán điều gì đó. Một khi có sách đặt trước mắt, người này sẽ đắm chìm vào đó, hoàn toàn quên hết mọi người xung quanh. Đang lúc nói chuyện, vị chưởng quỹ của Khánh Dư Đường cũng bước ra. Vị chưởng quỹ này tướng mạo trung hậu, đôi mắt không hề có tinh quang, mà trong suốt vô cùng, quả là một chính nhân quân tử. Phạm Tư Triệt có chút hài lòng, bèn tự mình giao phó mọi việc của thư cục cho hắn.
Phạm Nhược Nhược cũng đã sớm đưa bản thảo hơn sáu mươi hồi đầu của Hồng Lâu Mộng cho Phạm Tư Triệt. Thôi tiên sinh vẫn phái người của Vạn Tùng đường theo dõi cẩn thận thư cục, hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Phạm Tư Triệt cùng Thôi lão và Phạm Nhàn đều muốn xem qua bản thảo, chuẩn bị cho lần đầu ra mắt thành công ở kinh đô. Phạm Nhàn mấy ngày nay không có tâm tư chép sách, nên vẫn thúc giục.
Sau khi thỏa thuận xong xuôi thời gian khai trương thư cục, xác nhận có thể nhận được văn bản phê duyệt của Bát Xử Giám Sát viện, mọi người trong phòng cảm thấy mọi việc đều đã sẵn sàng. Đến lúc đó, từ Vạn Tùng đường lấy thêm một ít kinh, sử, tử, tập cùng Thạch Đ��u Ký, dường như chỉ còn là việc chờ đợi thu tiền. Còn về các tiểu nhị, toàn bộ sẽ do chưởng quỹ của Khánh Dư Đường một tay xử lý, cũng không phải việc mà Phạm gia phải bận tâm.
Phạm Nhàn vốn có chút kỳ lạ, không hiểu vì sao mọi người lại tín nhiệm Khánh Dư Đường như vậy. Mãi sau mới có cơ hội ngồi một mình với chưởng quỹ, ôn tồn hỏi: – Xin hỏi quý tính đại danh của chưởng quỹ là gì?
Chưởng quỹ mỉm cười đáp: – Kẻ hèn họ Diệp.
Phạm Nhàn trong lòng khẽ rùng mình, hỏi lại: – Họ Diệp?
Chưởng quỹ dường như thấy hắn có chút khác lạ, không hiểu hỏi: – Đúng vậy, Khánh Dư Đường tổng cộng có mười bảy vị chưởng quỹ, tất cả đều mang họ Diệp. Đây là chuyện toàn kinh đô đều biết, Phạm thiếu gia lại không hay sao?
– Toàn bộ họ Diệp? Các ngươi cùng Diệp gia hai mươi năm trước có mối quan hệ gì? Phạm Nhàn nhướng mày hỏi.
Chưởng quỹ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhìn vào mắt Phạm Nhàn, mang theo một chút đau xót nói: – Nhiều năm như vậy rồi, ta còn tưởng rằng lớp trẻ bây giờ đã không còn biết đến Diệp gia nữa chứ. Không sai, năm đó chúng ta chính là chưởng quỹ của Diệp gia, sau này Diệp gia gặp biến cố. Toàn bộ sản nghiệp đều bị sung vào cung, chúng ta đành phải rời đi để tìm đường sống, nhưng không hiểu vì sao triều đình lại không cho phép chúng ta buôn bán, nên giờ mới thành ra cục diện đáng xấu hổ như hiện tại. Chúng ta chỉ có thể thay người khác trông coi việc buôn bán, chứ không thể chính thức tự mình kinh doanh, cái Khánh Dư Đường này cũng vậy.
Phạm Nhàn nhìn vị chưởng quỹ này, biết người này năm đó là thuộc hạ của mẫu thân mình, không khỏi sinh ra một chút cảm giác thân thiết, hiếu kỳ hỏi: – Diệp gia sau khi gặp biến cố, triều đình không có…
Tuy chưa nói hết câu, nhưng chưởng quỹ cũng hiểu rõ ý tứ, chính là "trảm thảo trừ căn". Nếu triều đình đã có ý chiếm lấy sản nghiệp của Diệp gia, thì chắc cũng chẳng có ý giữ lại mấy lão nhân này. Vị chưởng quỹ tuy không hiểu rõ ý đồ triều đình, nhưng lại hiểu được ý của vị thiếu gia Phạm phủ này, suy nghĩ một chút rồi đáp: – Chúng ta cũng thấy lạ, nên mấy năm nay vẫn luôn sợ hãi. Triều đình không cho chúng ta rời khỏi kinh thành, nên rất sợ tới một ngày nào đó bản thân sẽ gặp chuyện.
– Hôm nay, dẫn ta đi xem Khánh Dư Đường một chuyến đi. Phạm Nhàn bỗng nhiên tìm thấy một nơi có liên quan đến mẫu thân ở kinh đô, không khỏi có chút kinh hỉ, nắm lấy vai chưởng quỹ: – Ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi các ngươi.
***
Khi trở lại Phạm phủ, trong thư phòng của phụ thân, Phạm Nhàn kể lại chuyện mình gặp hôm nay cho phụ thân nghe, hiếu kỳ hỏi: – Khánh Dư Đường, thật sự là những người cũ của Diệp gia năm đó sao?
– Đương nhiên là phải rồi. Phạm Kiến vuốt chòm râu dưới cằm, dường như đang hồi tưởng điều gì đó, rồi lo lắng nói: – Những người này kỳ thực không hề đơn giản, năm đó họ đều từng là chưởng quỹ của các phân đường Diệp gia tại các châu. Chỉ là năm đó mẫu thân con đã đắc tội với quá nhiều gia đình quyền quý, nên mới gặp bất hạnh. Con cũng biết năm đó Diệp gia huy hoàng đến mức nào, triều đình trong lúc nhất thời cũng có chút hoảng sợ. Nếu như Diệp gia sụp đổ, chỉ sợ Khánh quốc cũng sẽ gặp phải cảnh loạn lạc vài chục năm. Nên cuối cùng mới ngh�� ra một biện pháp duy nhất, trước tiên thu toàn bộ tài sản của Diệp gia về hoàng cung, chí ít là trên danh nghĩa chặt đứt khả năng thừa cơ gây chuyện của các quan viên bên dưới, sau đó…
Phạm Nhàn chặn lời hắn, hỏi: – Kẻ thù đã giết mẫu thân, cuối cùng đã chết như thế nào? Đây là điều hắn vẫn còn chút nghi hoặc.
Phạm Kiến nhìn vào mắt hắn, lạnh nhạt nói: – Con tuổi còn nhỏ, đại khái không nhớ được mười bốn năm trước Khánh quốc đã xảy ra chuyện gì.
– Chưa chắc! Phạm Nhàn cau mày nói: – Mười bốn năm trước, dường như có người có ý đồ chính biến, muốn chiếm đoạt ngôi vị của Hoàng đế bệ hạ, nên đã gây ra rất nhiều chuyện. Kinh đô chém giết ròng rã một tháng, giết chết rất nhiều quý tộc. Máu chảy thành sông, đầu các quý tộc treo trên tường thành dài cả dặm, đó chính là tháng máu của kinh đô. Tuy rằng con không được tận mắt chứng kiến, nhưng đã nghe Phí lão sư kể rất nhiều chuyện.
– Không sai! Phạm Kiến lạnh giọng nói: – Ngay lúc thanh trừng, tất cả những kẻ năm đó tham gia mưu hại Diệp gia, đều bị chúng ta giết sạch.
Phạm Nhàn chú ý đến hai chữ "chúng ta" trong lời nói của phụ thân, bèn hỏi: – Chúng ta là ai?
– Tất nhiên là ta cùng Trần Bình Bình. Phạm Kiến mỉm cười nói: – Đại khái là trong hơn hai mươi năm đi theo Bệ hạ, thành công nhất chính là lần hành động đó. – Phạm gia cũng nhờ việc này mà gây dựng nên, còn Giám Sát viện cũng nhờ sự kiện này mà phát huy tác dụng kinh người, tạo dựng ảnh hưởng vững chắc trong giới quan lại.
Phạm Nhàn thở dài nói: – Thì ra, nguyên nhân gây ra biến cố này là vì phụ thân cùng Trần đại nhân báo thù cho mẫu thân.
– Sau đó thì sao? Phạm Nhàn hỏi chính là chuyện của Diệp gia.
– Trước đã nói qua, sản nghiệp của Diệp gia bị sung vào nội khố, đây chính là biện pháp ổn định tốt nhất đối với triều đình lúc đó, ngay cả văn võ bá quan cả triều cũng không thể đưa ra kiến nghị nào hiệu quả hơn. Phạm Kiến giải thích: – Vấn đề ở đây là đám chưởng quỹ này, họ đều do mẫu thân con một tay đào tạo nên. Tuy rằng tài trí còn lâu mới sánh được với sự thông tuệ hơn người của mẫu thân con, nhưng nếu để họ tiếp tục con đường buôn bán, ai biết có thể sẽ lại xuất hiện một Diệp gia thứ hai không chứ? Cho nên Bệ hạ quyết định đưa tất cả bọn họ vào kinh đô, để họ huấn luyện một số nhân tài, tiếp quản việc buôn bán, nhưng lại không cho phép họ có sản nghiệp chính thức của riêng mình. Chính vì thế mới có Khánh Dư Đường tiếng tăm lừng lẫy ở kinh đô như ngày nay. – Các con muốn buôn bán, tìm họ là tốt nhất rồi.
Phạm Nhàn ưu tư nói: – Những chưởng quỹ này không ngờ lại vì lý do đó mà bị kẹt ở kinh đô vài chục năm, thực sự quá thảm thương… Phụ thân, nếu như con sử dụng những chưởng quỹ này, có thể khiến triều đình chú ý hay không?
Phạm Kiến lắc đầu: – Việc dùng chưởng quỹ của Khánh Dư Đường vốn là thủ đoạn gây dựng sản nghiệp ngầm của các vương phủ, triều đình sẽ không quản chuyện này. Bất quá nếu như con muốn thu phục toàn bộ mười bảy vị chưởng quỹ của Khánh Dư Đường, dường như cũng không cần thiết.
– Nếu như triều đình thực sự kiêng kỵ những người này, vì sao năm đó không giết hết toàn bộ bọn họ đi cho rồi? Phạm Nhàn nêu ra thắc mắc của mình.
Phạm Kiến nhìn con trai mình, mỉm cười giải thích: – Năm đó mẫu thân con gặp biến cố, ta lại theo Bệ hạ đi Tây chinh tác chiến, Trần Bình Bình rời khỏi nơi tiếp giáp với Bắc Tề để chấp hành nhiệm vụ bí mật, giữa đường mới quay về kinh đô, cho nên chuyện này mới phát sinh. Nếu như chúng ta đã trở về kinh đô, thì còn để những người này bị giết sao? Con cũng không tránh khỏi việc đánh giá thấp năng lực của phụ thân rồi đó.
Liễu thị ở bên ngoài gõ cửa, hai cha con dừng câu chuyện. Phạm Kiến bảo nàng đi vào. Thấy chén nước quả trên tay Liễu thị, Phạm Nhàn mới biết đêm đã khuya, đã đến lúc phụ thân phải nghỉ ngơi, bèn đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Ti Nam bá tước không ngờ lại phất tay bảo hắn ở lại, dặn Liễu thị tự mình vào nghỉ trước.
Thấy Liễu thị đã rời đi, Phạm Nhàn thoáng nhìn thấy ánh mắt người phụ nữ toát ra một chút lo lắng, biết nàng đang lo lắng cho sức khỏe của trượng phu, không khỏi khẽ nhíu mày, thầm nghĩ chỉ sợ người phụ nữ này đối với phụ thân có tình ý thật sự. Chỉ đáng tiếc là dụng tâm quá độc ác, năm đó lại làm ra những chuyện như vậy. Hắn biết phụ thân nếu không cho mình rời đi, nhất định là có chuyện quan trọng muốn giao phó, nên chăm chú lắng nghe.
– Nói một chút về tình hình hiện nay trong triều đình đi. Ti Nam bá tước Phạm Kiến chậm rãi bưng chén nước quả ấm, từ từ uống: – Ta biết con vẫn oán hận chuyện bốn năm trước Liễu thị phái người tới độc sát con.
Phạm Nhàn ngẩn người, suy nghĩ cẩn thận một chút, tình hình trong triều đình cùng Liễu thị có liên quan gì chứ? Càng không thể ngờ phụ thân lại nói trắng ra chuyện này như vậy, nên trong lúc nhất thời không biết phải nói sao.
– Hai chuyện này kỳ thực có liên quan đến nhau. Phạm Kiến biết con trai đang suy nghĩ gì, nhàn nhạt nói: – Bốn năm trước Liễu thị sở dĩ ra tay, một phần là do Phạm Tư Triệt đã lớn hơn một chút, một phần là nàng thân phận là chính thất, nhưng lại không được phép can thiệp vào chuyện trong gia đình, nên nàng không khỏi có chút tuyệt vọng, nhất thời mê muội, mới đưa ra quyết định đó. Nhưng điều cốt yếu nhất là vì nguyên nhân này, lần đó nàng từng vào cung một lần, có người trong cung bảo đảm, một khi con chết, Phạm Tư Triệt tương lai nhất định có thể kế thừa toàn bộ Phạm gia.
– Vào cung? Ai đã đảm bảo, có thể khiến nàng ngay cả tính mạng cũng không màng tới? Phạm Nhàn lạnh lùng nói.
Nội dung này được chuyển ngữ đặc biệt cho độc giả của truyen.free.