Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1041: Máu nhuộm mật quật

**Chương 1041: Máu Nhuộm Mật Quật**

Trong mật quật, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Vô số thi thể nằm la liệt, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Đây là một cảnh tượng tàn khốc, tựa như địa ngục trần gian.

Những tu sĩ còn sống sót, ai nấy đều mang vẻ mặt kinh hoàng, cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng trong tuyệt vọng.

"A..."

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một tu sĩ bị yêu thú xé xác, máu thịt văng tung tóe.

"Không..."

Một nữ tu tuyệt vọng gào thét, nhưng âm thanh nhanh chóng bị nh���n chìm trong tiếng gầm rú của yêu thú.

Diệp Trần đứng giữa chiến trường, sắc mặt lạnh lùng.

Hắn vung kiếm, mỗi một kiếm đều mang theo sinh mạng của yêu thú.

Nhưng số lượng yêu thú quá đông, giết mãi không hết.

"Chết tiệt, tại sao lại có nhiều yêu thú như vậy?"

Triệu Vô Cực chật vật chống đỡ, trên người đã có vài vết thương.

"Không biết, hình như chúng bị thứ gì đó hấp dẫn đến đây."

Lý Thanh Nguyệt vừa chiến đấu vừa đáp lời, vẻ mặt lo lắng.

"Hừ, cho dù là cái gì, hôm nay ta cũng phải giết sạch đám yêu thú này!"

Vương Hạo giận dữ hét lớn, vận chuyển công pháp, sức mạnh tăng lên gấp bội.

Nhưng dù bọn họ có cố gắng đến đâu, tình hình vẫn không mấy khả quan.

Số lượng yêu thú không ngừng tăng lên, dường như vô tận.

"Không được, chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây!"

Diệp Trần trầm giọng nói, hắn cảm nhận được nguy cơ ngày càng lớn.

"Thoát? Thoát đi đâu?"

Triệu Vô Cực cười khổ, xung quanh đều là yêu thú, không có đường lui.

"Đi vào sâu hơn!"

Diệp Trần kiên quyết nói, hắn tin rằng, trong nguy nan, ắt có cơ duyên.

"Đi sâu hơn? Ngươi điên rồi sao? Bên trong chắc chắn còn nguy hiểm hơn!"

Lý Thanh Nguyệt kinh hãi, nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của Diệp Trần, nàng biết không thể lay chuyển được.

"Được, ta tin ngươi!"

Vương Hạo gật đầu, hắn luôn tin tưởng vào quyết định của Diệp Trần.

"Đi!"

Diệp Trần dẫn đầu, lao thẳng vào sâu trong mật quật.

Triệu Vô Cực và Lý Thanh Nguyệt cũng cắn răng, theo sát phía sau.

Càng đi sâu vào, mùi máu tanh càng nồng nặc, số lượng yêu thú cũng càng tăng lên.

Bọn họ phải chiến đấu không ngừng, máu tươi nhuộm đỏ cả y phục.

"A..."

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Triệu Vô Cực bị một con yêu thú cắn trúng, ngã xuống đất.

"Vô Cực!"

Lý Thanh Nguyệt kinh hãi, vội vàng quay lại cứu giúp.

"Đừng lo cho ta, các ngươi mau đi đi!"

Triệu Vô Cực gượng gạo nói, hắn biết mình không thể sống sót.

"Không, ta sẽ không bỏ ngươi lại!"

Lý Thanh Nguyệt kiên quyết nói, nàng không thể bỏ rơi đồng đội của mình.

"Đi mau! Đây là mệnh lệnh!"

Triệu Vô Cực gầm lên, dùng hết sức lực đẩy Lý Thanh Nguyệt ra.

"Vô Cực..."

Lý Thanh Nguyệt đau khổ gào thét, nhưng nàng biết, mình không thể làm gì khác.

"Đi thôi!"

Diệp Trần kéo tay Lý Thanh Nguyệt, lao nhanh về phía trước.

Vương Hạo cũng cắn răng, đi theo sau.

Bọn họ biết, ở lại chỉ vô ích, chỉ có tiếp tục tiến lên, mới có thể báo thù cho Triệu Vô Cực.

"A..."

Tiếng kêu thảm thiết của Triệu Vô Cực dần nhỏ đi, rồi tắt hẳn.

Lý Thanh Nguyệt ôm mặt khóc nức nở, trái tim đau như cắt.

Diệp Trần siết chặt tay nàng, ánh mắt kiên định.

"Chúng ta nhất định sẽ báo thù cho hắn!"

Hắn thề trong lòng, nhất định phải giết sạch đám yêu thú này, báo thù cho Triệu Vô Cực.

Bọn họ tiếp tục tiến sâu vào trong mật quật, chiến đấu không ngừng.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng, bọn họ cũng đến được một không gian rộng lớn.

Trước mắt bọn họ là một hồ máu khổng lồ, bốc lên mùi tanh nồng nặc.

Trên mặt hồ, có một đóa hoa sen màu đỏ rực, tỏa ra ánh sáng yêu dị.

"Đây là..."

Diệp Trần kinh ngạc nhìn đóa hoa sen, hắn cảm nhận được một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ.

"Huyết Liên!"

Lý Thanh Nguyệt run giọng nói, nàng nhận ra đóa hoa sen này.

"Huyết Liên? Là cái gì?"

Vương Hạo tò mò hỏi.

"Huyết Liên là một loại linh dược cực phẩm, có tác dụng tăng cường tu vi, cải tạo kinh mạch. Nhưng nó lại mọc lên từ máu tươi, vô cùng tà ác."

Lý Thanh Nguyệt giải thích, vẻ mặt phức tạp.

"Vậy thì sao? Chúng ta hái nó, chẳng phải sẽ tăng cường sức mạnh sao?"

Vương Hạo nóng lòng nói.

"Không đơn giản như vậy. Huyết Liên có linh tính, nó sẽ chọn chủ nhân. Nếu không được nó chấp nhận, sẽ bị nó cắn trả, thậm chí mất mạng."

Lý Thanh Nguyệt lắc đầu, nàng biết rõ sự nguy hiểm của Huyết Liên.

"Vậy phải làm sao?"

Vương Hạo nhíu mày, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

"Ta có một cách."

Diệp Trần đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đóa Huyết Liên.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương