Chương 1260: Ám độ trần thương
**Chương 1260: Ám độ trần thương**
Bên trong mật thất.
"Ra tay đi!"
Thanh âm của Diệp Hướng Đông trầm thấp vang lên.
"Vâng!"
Hai gã Hóa Thần hậu kỳ đứng phía sau lưng hắn đồng thanh đáp lời.
Hai người liếc nhau, trong mắt đều lóe lên một tia kiên quyết.
Bọn hắn biết rõ, một khi ra tay, liền không còn đường lui.
Nhưng vì Diệp gia, vì tương lai của bản thân, bọn hắn không thể không mạo hiểm.
"Diệp Hướng Đông, ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?"
Một thanh âm già nua từ trong bóng t���i truyền ra.
Một lão giả áo bào xám chậm rãi hiện thân, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
"Tam thúc, ta đã quyết định."
Diệp Hướng Đông quay đầu nhìn lão giả, ngữ khí kiên định.
"Nhưng mà, làm như vậy, Diệp gia chúng ta sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người!"
Lão giả áo bào xám thở dài.
"Ta biết."
Diệp Hướng Đông gật đầu, "Nhưng ta tin tưởng, chỉ cần chúng ta thành công, Diệp gia sẽ càng thêm cường thịnh!"
"Ngươi..."
Lão giả áo bào xám còn muốn nói gì đó, nhưng bị Diệp Hướng Đông khoát tay ngăn lại.
"Tam thúc, không cần nói nữa. Bắt đầu đi!"
Diệp Hướng Đông nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo.
Hai gã Hóa Thần hậu kỳ phía sau hắn đồng thời vận công, linh lực hùng hậu từ trong cơ thể tuôn trào ra, ngưng tụ thành hai đạo quang trụ, bắn thẳng vào đỉnh đầu của Diệp Hướng Đông.
"A..."
Diệp Hướng Đông phát ra một tiếng rên khẽ, thân thể run rẩy kịch liệt.
Hắn đang thi triển một loại bí thuật cực kỳ tàn nhẫn, "Ám độ trần thương", dùng tính mạng và tu vi của người khác để tăng cường bản thân.
Đây là một loại cấm thuật, bị tu chân giới lên án mạnh mẽ, nhưng hiệu quả lại vô cùng kinh người.
Chỉ cần thành công, Diệp Hướng Đông có thể trong thời gian ngắn đột phá đến Luyện Hư kỳ, thậm chí còn cao hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt của hai gã Hóa Thần hậu kỳ kia càng ngày càng trắng bệch, thân thể cũng bắt đầu khô héo.
Linh lực trong cơ thể bọn hắn không ngừng bị Diệp Hướng Đông hấp thu, cuối cùng hóa thành hai bộ thây khô, ngã xuống đất.
Mà Diệp Hướng Đông, khí tức trên người hắn càng ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng đột phá đến Luyện Hư kỳ.
"Ha ha ha..."
Diệp Hướng Đông ngửa mặt lên trời cười lớn, thanh âm chấn động cả mật thất.
"Luyện Hư kỳ, ta cuối cùng cũng đã đột phá đến Luyện Hư kỳ!"
Lão giả áo bào xám nhìn Diệp Hướng Đông, trong mắt đầy vẻ phức tạp.
Hắn biết, Diệp gia từ nay về sau sẽ đi trên một con đường không thể quay đầu.
...
Cùng lúc đó, tại một nơi khác.
"Sư tôn, ta cảm thấy có chút bất an."
Tần Vấn Thiên đột nhiên mở mắt, nói với lão giả áo trắng ngồi đối diện.
"Ồ? Vì sao?"
Lão giả áo trắng khẽ nhíu mày.
"Đệ tử cũng không biết, chỉ là cảm thấy có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra."
Tần Vấn Thiên lắc đầu.
"Có lẽ ngươi quá lo lắng rồi."
Lão giả áo trắng cười nhạt, "Với thực lực của ngươi bây giờ, trong đám người trẻ tuổi, ai có thể uy hiếp được ngươi?"
"Đệ tử không dám khinh thường."
Tần Vấn Thiên khiêm tốn nói.
"Tốt lắm, không cần suy nghĩ nhiều. Chuyên tâm tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá đến Hóa Thần kỳ."
Lão giả áo trắng vỗ vai Tần Vấn Thiên, khích lệ nói.
"Vâng, sư tôn."
Tần Vấn Thiên gật đầu, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Nhưng trong lòng hắn, sự bất an kia vẫn không hề giảm bớt.
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ba ngày sau.
"Chưởng môn, không xong rồi!"
Một đệ tử hốt hoảng chạy vào đại điện, quỳ xuống bẩm báo.
"Xảy ra chuyện gì?"
Chưởng môn cau mày hỏi.
"Diệp gia... Diệp gia đã liên hợp với Ma đạo, tấn công chúng ta!"
Đệ tử kia run rẩy nói.
"Cái gì?"
Chưởng môn kinh hãi đứng bật dậy, "Ngươi nói cái gì? Diệp gia liên hợp với Ma đạo?"
"Vâng! Bọn chúng đã đánh đến chân núi rồi!"
Đệ tử kia vội vàng đáp.
"Khốn kiếp!"
Chưởng môn tức giận vỗ mạnh xuống bàn, "Diệp gia dám cấu kết với Ma đạo, thật là tội ác tày trời!"
"Chưởng môn, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Các trưởng lão xung quanh đều lộ vẻ lo lắng.
"Lập tức triệu tập tất cả đệ tử, chuẩn bị nghênh địch!"
Chưởng môn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vâng!"
Các trưởng lão đồng thanh đáp lời, vội vàng rời đi chuẩn bị chiến đấu.
Một trận đại chiến kinh thiên động địa sắp sửa bùng nổ.