Chương 1284: Trận trảm
**Chương 1284: Trận Trảm**
'Oanh!'
Đám nữ ma đầu vừa mới hiện thân, còn chưa kịp làm gì, liền rơi vào một biển lửa.
Bị Nhận Ma Hỏa thiêu đốt, đám nữ ma đầu thống khổ tột cùng, rít gào thảm thiết.
Các nàng ra sức giãy dụa trong biển lửa, nhưng không chịu nổi uy lực của ma hỏa, khí tức suy yếu, vô cùng thê thảm. Chỉ trong chốc lát, đã tan thành tro bụi giữa tiếng kêu gào thảm thiết.
Tiếp đó, ma hỏa hung hăng lao tới pháp bảo!
Hoa phiến là một kiện kỳ môn pháp bảo, vốn không giỏi phòng ng���. Khi ma hỏa xông lên, quang mang đột nhiên ảm đạm, gào thét một tiếng, cũng bị tổn thương không nhỏ, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Pháp bảo cùng Nguyệt Tán Nhân tâm thần tương liên, liên tiếp bị trọng thương, Nguyệt Tán Nhân như bị sét đánh, chỉ cảm thấy yết hầu ngọt lịm, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Hắn không phải đối thủ của ma hỏa!
Nguyệt Tán Nhân kinh hãi tột độ, hốt hoảng muốn trốn.
Nhưng không ngờ, ma hỏa bỗng nhiên cuốn ngược trở về, bị Tần Tang thu lại. Ngay sau đó, một điểm hào quang chói sáng phá hỏa mà ra, nhanh chóng đến cực điểm, trong nháy mắt liền phi đâm tới, chính là Ô Mộc Kiếm.
Tần Tang đã làm ra hy sinh lớn như vậy, mục đích chính là triệt để diệt sát người này. Nếu để hắn Nguyên Anh đào tẩu, chẳng khác nào công cốc.
Muốn diệt sát Nguyên Anh, phải dựa vào Thất Phách Sát Trận mới có thể làm được.
Lúc này, Nguyệt Tán Nhân căn bản không kịp chỉnh đốn lại Hoa Phiến, hoảng sợ phía dưới, vội vàng vỗ túi giới tử, một đạo thanh quang bay nhanh ra, chính là một đoàn vân khí màu đỏ hình dạng bất định.
Đây là pháp bảo hộ thân thường dùng của Nguyệt Tán Nhân, tên là Xích Vân Chướng.
Xích Vân Chướng phi tốc mở ra, hóa thành một đạo vân màn, ngăn ở phía sau.
Nguyệt Tán Nhân thì không quay đầu lại, một lòng đào mệnh.
Lần này có thể xem là nguy cơ lớn nhất hắn từng gặp trong đời. Hắn tự biết không phải đối thủ của Tần Tang, chỉ có thể tận khả năng kéo dài thời gian, gửi hy vọng vào việc Tử Sam Nữ Tử phát hiện dị thường ở đây, thôi động đại trận cứu hắn tính mệnh.
'Bạch!'
Ô Mộc Kiếm lóe lên mà tới, đối mặt vân màn, không hề dừng lại, thân kiếm rung lên liền phun ra một đạo huyết quang, đều rơi vào vân màn phía trên.
Bị ô uế, Xích Vân Chướng lập tức bảo quang ảm đạm, uy năng tổn hao nhiều.
Pháp bảo bị hao tổn, vân màn tan rã, bất lực duy trì.
Ô Mộc Kiếm không chút khách khí, trực tiếp đâm xuyên vân màn, trong chớp mắt liền đuổi kịp Nguyệt Tán Nhân.
Nguyệt Tán Nhân còn muốn tế ra những bảo vật khác, chợt cảm thấy chung quanh một trận mờ mịt, trong lòng kêu to không tốt, đã rơi vào Thất Phách Sát Trận!
'Sưu sưu...'
Ô Mộc Kiếm biến mất không thấy, kiếm trận huyễn hóa vô số tia kiếm giảo sát Nguyệt Tán Nhân!
Tần Tang còn chưa triệt để hiểu thấu đáo Thất Phách Sát Trận, đối phó Diệp Lão Ma bọn người, uy lực hơi có vẻ không đủ, nhưng lấy ra đối phó Nguyệt Tán Nhân chi lưu, kiếm trận chi uy đủ để khiến bọn hắn kinh hãi!
Tốc độ đấu pháp của hai người cực nhanh.
Một trận biến hóa làm người hoa mắt, Nguyệt Tán Nhân trước mất Hoa Phiến, lại tổn hại Xích Vân Chướng.
Tử Sam Nữ Tử chủ trì đại trận rốt cục chú ý tới nơi này, vội vàng không kịp chuẩn bị, còn chưa kịp làm gì, Nguyệt T��n Nhân đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm tột cùng.
'Ầm ầm...'
Một tiếng sấm rền vang, tứ phương nổi lên sóng lớn, hung hăng đánh tới hướng Tần Tang, thanh thế cực kì kinh người.
Tần Tang hoàn toàn không để ý tới, chuyên tâm thôi động kiếm trận.
Trong kiếm trận, tiếng kêu rên của Nguyệt Tán Nhân liên hồi.
Đúng lúc này, trên chiến trường bỗng nhiên xuất hiện một cỗ gió lốc màu xám, gió lốc đè xuống, mơ hồ tựa hồ còn có một tòa tháp ảnh, như chậm mà nhanh, hóa thành phong tường nặng nề, trấn áp sóng lớn cho Tần Tang vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Thanh Quân đã có mưu đồ này, khi chủ trì đại trận, từ đầu đến cuối chú ý động tĩnh của Tần Tang, kịp thời xuất thủ, bài trừ quấy nhiễu từ bên ngoài cho Tần Tang.
Đồng thời, đem uy áp của Tốn Phong Đại Trận dung nhập Thất Phách Sát Trận, trợ Tần Tang trấn áp Nguyệt Tán Nhân, mau chóng giải quyết đối thủ.
Lần này, triệt để đo���n tuyệt hy vọng sống sót của Nguyệt Tán Nhân!
'Phốc!'
Một đạo tia kiếm hiện lên.
Cánh tay trái của Nguyệt Tán Nhân đứt lìa khỏi vai, toàn thân trải rộng vết thương, máu tươi đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Thời khắc sắp chết, Nguyệt Tán Nhân giãy dụa lần cuối, hét lớn một tiếng, cả người lao ra, giơ tay đánh ra mười mấy viên Lôi Châu luyện chế bằng dâm độc, thoát khỏi uy áp trên người, kiếm trận cũng rung chuyển một trận. Hắn mặc cho kiếm trận giảo sát nhục thân của mình, Nguyên Anh từ thiên linh cái bay ra, mờ mịt nhìn chung quanh, quyết định một phương hướng, đang muốn thi triển Thuấn Di Chi Thuật.
Không ngờ, Thất Phách Sát Trận lúc này u quang đại tác, kỳ lạ ba động đánh thẳng tới.
Nguyên Anh của Nguyệt Tán Nhân đột nhiên trở nên hoảng hốt, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Chờ lấy lại tinh thần, hoảng sợ phát hiện, một thanh phi kiếm chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trước mặt, kiếm khí s���c bén vô song!
"Không muốn!"
Trong ánh mắt Nguyệt Tán Nhân toát ra vô biên sợ hãi, tiếng thét chói tai im bặt.
Ô Mộc Kiếm xuyên thấu thân thể, Nguyên Anh tại chỗ vỡ nát!
Tần Tang không chút lưu tình, chém giết Nguyệt Tán Nhân!
Kiếm trận vừa thu lại, u quang tán đi, Nguyệt Tán Nhân triệt để biến mất khỏi thế gian. Tần Tang vẫy tay, đem túi giới tử và pháp bảo của Nguyệt Tán Nhân đặt vào trong tay.
Đây là Nguyên Anh Tội Uyên thứ hai bị hắn trận trảm!
Trên Song Kính Sơn, Tử Sam Nữ Tử chủ trì đại trận mặt mũi tràn đầy kinh sợ, hai mắt phun lửa. Bọn hắn vạn vạn không nghĩ tới, Tần Tang có thủ đoạn ngụy trang cao minh như vậy, giả dạng làm Lạc Phu Nhân, thiết hạ cạm bẫy.
Nguyệt Tán Nhân cũng là phế vật, cơ hồ vừa đối mặt liền bị chém giết, không hề có lực hoàn thủ, ngay cả Nguyên Anh cũng không có cơ hội trốn đi, khiến nàng căn bản không kịp cứu viện.
Từ khi Tần Tang hoành không xuất thế, tính cả huyết ma hóa thân của Diệp Lão Ma, Tội Uyên đã có ba Nguyên Anh chết trong tay hắn, mà lại đều là hình thần câu diệt, Nguyên Anh cùng nhau bị chém giết, tổn thất không thể bảo là không thảm trọng.
Nhìn xuống dưới núi, Lạc Phu Nhân phụ tá Thanh Quân cũng đã biến trở về diện mạo thật, nụ cười ranh mãnh, khiêu khích nhìn về phía đỉnh núi.
Lạc Phu Nhân tất nhiên là vui vẻ.
Kế này có hiệu quả, trận trảm Nguyên Anh Tội Uyên, cố nhiên là do thực lực kinh người của Tần Tang, công lao của nàng cũng không thể bỏ qua. Hơn nữa, người chết lại là Nguyệt Tán Nhân mà nàng chán ghét nhất, nhất tiễn song điêu.
Đại chiến vừa mới bắt đầu không lâu, liền có một gã Nguyên Anh vẫn lạc, Tội Uyên một phương rất là chấn động, chúng Nguyên Anh nhao nhao biến sắc.
Tử Sam Nữ Tử truyền âm gọi những người khác chủ trì đại trận, sau đó tự mình tiến vào đại trận.
Tần Tang thu hồi túi giới tử của Nguyệt Tán Nhân, thần thức hướng vào phía trong quét qua. Tội Uyên xâm lấn Thiên Hành Minh nhiều năm, trắng trợn cướp giật, Nguyệt Tán Nhân cũng góp nhặt một khoản tài phú không nhỏ.
Hắn sơ lược nhìn thoáng qua, không phát hiện dị bảo có lai lịch bất phàm, đều là những bảo vật tầm thường.
Tiếp đó, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh, sóng nước nơi xa chấn động, chuyển ra một bóng người, chính là Tử Sam Nữ Tử.
Nhìn thấy nàng, con ngươi Tần Tang hơi co rụt lại, vội vàng thu hồi túi giới tử, ống tay áo hất lên, Thập Bát Ma Phiên lại lần nữa bay ra, ma hỏa mang theo quanh xoay quanh bay múa.
Nàng này đúng là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ!
Xét về khí tức, ẩn ẩn hơn Đông Dương Bá một bậc.
"Thu Chỉ Tiên Tử!"
Tần Tang hơi suy nghĩ, nhớ lại thân phận của nàng.
Nàng vốn xuất thân từ một hạ tông của Tinh Hằng Tông, nhưng thực chất là môn phái bị Tinh Hằng Tông cưỡng ép thu phục. Nàng thiên phú dị bẩm, sau khi Kết Anh không lâu, công khai tuyên bố thoát ly Tinh Hằng Tông.
Thiên Chính Lão Nhân đã muốn trấn áp, không ngờ nàng không chỉ không khuất phục, ngược lại đứng vững áp lực, nhất cử đột phá Nguyên Anh trung kỳ, Thiên Chính Lão Nhân không thể không chấp nhận hòa đàm.
Thấy Thu Chỉ Tiên Tử tìm tới cửa, Tần Tang âm thầm cảnh giác.